Dù sao không phải bất cứ lúc nào cũng phù hợp để đối thoại, để tranh luận.
Trong giây phút nguy cấp, có lẽ một hai giây thôi cũng có thể quyết định sống chết, phân tâm ra để tranh luận quả thực đúng là chê mình chết chưa đủ nhanh. Vả lại điều này còn khiến mối quan hệ của Nhạc Khải Phàm với người khác trở nên rất kém cỏi.
Cho nên hắn ta đã thông qua giáo đoàn đặt làm một ống kim loại nhỏ.
Chỉ cần ngậm ống đó, dùng nó để nhắc nhở bản thân, Nhạc Khải Phàm có thể kiềm chế bản thân ở một mức độ nhất định.
Mà khi muốn hành động bí ẩn, thì "ống thổi tên" này có thể dùng làm vũ khí được.
Đương nhiên cái giá phải trả vốn là thứ không thể nào né tránh. Nhạc Khải Phàm chỉ có thể đảm bảo rằng chỉ cần người khác không nói chủ đề liên quan bản thân là hắn ta có thể cố gắng ngậm miệng lại.
Hành động mà hắn ta thiết kế lần này vốn không hề cho mục tiêu cơ hội mở miệng.
Hắn ta cũng rất tin rằng không có người nào khi đối mặt nguy hiểm lại không né tránh, không phản công, mà lại lên tiếng nói chuyện.
Có ai ngờ hôm nay hắn ta lại gặp được một kẻ kỳ quặc như thế.
Mà kẻ đó lại còn đang giễu cợt hắn ta nữa cơ chứ.
Điều này khiến hắn sao có thể nhịn nổi?
Lúc này, đối mặt với câu hỏi của Nhạc Khải Phàm, Thương Kiến Diệu đưa ra lời hồi đáp thứ hai.
"Chẳng lẽ mạnh miệng cũng là cái giá phải trả của mày?" Lúc nói chuyện, mắt cá chân, đầu gối và vùng bụng của Thương Kiến Diệu đồng thời phát lực, khiến hắn nhào tới Nhạc Khải Phàm hệt như một con thú vồ mồi.
Hắn muốn kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Đột nhiên Thương Kiến Diệu cảm thấy cơ thể mình mất thăng bằng trong phút chốc.
Với hắn mà nói, động tác tương tự vốn đơn giản như bữa sáng, làm một trăm làn cũng sẽ không sai.
Ai ngờ hôm nay lại mất thăng bằng ngay giữa không trung một cách kỳ lạ như vậy.
Rầm!
Thương Kiến Diệu ngã xuống đất.
"Chân lý không cần võ mồm." Nhạc Khải Phàm lấy một ống "Ám Tiễn" khác ra khỏi túi áo.
Hắn ta không chuẩn bị chỉ một món vũ khí!
Trong lúc nói, Nhạc Khải Phàm tươi cười, bấm cơ quan.
Năng lực thức tỉnh thứ ba của hắn ta là:
"Chướng ngại thăng bằng!"
Phạm vi hữu hiệu là sáu mét.
Thương Kiến Diệu lao tới như vậy thực sự là quá hợp ý của hắn ta rồi.
Đương nhiên ban đầu hắn ta không mong sự việc sẽ phát triển như thế này, bởi vì ở khoảng cách này, mục tiêu cũng có thể phát huy tác dụng của năng lực người thức tỉnh.
May là biến hóa lần này cực kỳ có lợi cho hắn ta.
Một tiếng víu vang lên, một mũi tên kim loại nhỏ bắn vụt ra, nhắm thẳng tới Thương Kiến Diệu ở dưới đất.
Thương Kiến Diệu chỉ kịp thoáng đổi vị trí, tránh được phần đầu.
Phụp!
Mũi tên kim loại nhỏ kia cắm lên vị trí chỗ giữa vai trái và ngực hắn.
Thương Kiến Diệu lập tức uốn người nhảy lên, hoàn toàn không có dấu hiệu bị tê liệt.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Khải Phàm, hắn nhổ mũi tên ra, vứt xuống đất, cười nói:
"Trong khoảng thời gian này tao vẫn luôn mặc áo chống đạn!"
Tuy cái chết của Vương Á Phi và Thẩm Độ rõ ràng không phải do súng đạn, nhưng Tưởng Bạch Miên vì lý do an toàn, còn là sau khi Thương Kiến Diệu chính thức tham gia chuyện này, phát cho mỗi một thành viên trong tổ một chiếc áo chống đạn.
Bên trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ, súng đạn được quản lý rất nghiêm ngặt, Tưởng Bạch Miên muốn tổ chức huấn luyện bắn đạn thật thì đều phải báo cáo trước, rồi lại tuân theo quy trình thủ tục phức tạp. Nhưng loại đồ vật không có tính sát thương như áo chống đạn thì không chỉ dễ xin, hơn nữa nếu trong trang bị đội ngũ thì tổ trưởng có thể quyết định.
"Đồ nhát gan." Nhạc Khải Phàm cố cãi một câu.
Trong lúc nói, hắn ta đột nhiên quay người, lập tức guồng chân bỏ chạy.
Trong tình huống hiện tại, hắn ta cảm thấy mình không còn bất cứ phần thắng nào.
Về phần sau đó nên kết thúc thế nào, cứ giao cho Thánh sư đau đầu tìm cách đi!
Nhưng Nhạc Khải Phàm vừa quay người lại thì trong lòng chợt sinh ra một thứ cảm giác rất mãnh liệt:
Sao có thể chạy trối chết chứ?
Sao có thể cứ thế từ bỏ?
Sao có thể bẽ mặt rời đi như vậy được?
Suy nghĩ vụt lóe, hắn ta quay người lại, nhào tới phía Thương Kiến Diệu.
Đôi mắt màu nâu sậm kia dường như trở nên đen nhánh.
Gần như cùng lúc, Thương Kiến Diệu chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó vô hình đang phồng lên.
Chúng nó như những ngôi sao bay lên bầu trời, hiện ra ở tất cả các khu vực xung quanh, dày đặc chi chít.
Mà bên trong mỗi một "ngôi sao" đều có một đoạn cuộc đời mà Thương Kiến Diệu từng trải qua.
Lúc này, một vệt sáng chui vào từ bên ngoài, mang theo một "ngôi sao" rồi xẹt qua phía chân trời, rơi vào trong "biển Khởi Nguyên" hư ảo.
Thương Kiến Diệu lập tức nhíu mày lại, dường như rất mờ mịt không rõ mình đang làm gì lúc này.
Nhạc Khải Phàm cũng tỉnh táo lại, con ngươi trong mắt phóng đại:
"Đệt mẹ, vì sao mình không trốn? Trái lại còn dùng năng lực "xóa đoạn ngắn trí nhớ" này để tấn công... Đây là năng lực thức tỉnh khiến người ta làm ra hành vi không lý trí ư?"
Nhạc Khải Phàm lập tức hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, trái tim đập loạn nhịp.
Năng lực "xóa đoạn ngắn trí nhớ" của hắn ta vốn chẳng phải năng lực chiến đấu gì, bởi vì bắt buộc phải lật xem trí nhớ, dấu hiệu cần xóa đi, là một đoạn không vượt quá ba phút, thì mới có thể làm được chính xác.
Điều này tiêu phí không ít thời gian, hơn nữa khoảng cách giữa hai bên bắt buộc phải trong ba mét.
Ban nãy hắn ta chỉ dựa vào bản năng xóa bừa một đoạn ký ức, cơ bản là không biết sẽ sinh ra hiệu quả gì.
Với mục tiêu mà nói, điều này rất khó tạo ra tổn thương thực chất, dù sao một đoạn ngắn trí nhớ dài có ba phút có thể đại diện cho quá ít.
Thương Kiến Diệu nhíu mày nhìn Nhạc Khải Phàm đang kéo mũ lưỡi trai xuống rất thấp, không nói gì, cũng không tạo ra động tác nào.
"..." Một ý nghĩ nảy lên trong đầu Nhạc Khải Phàm: "Vừa rồi không phải là xóa đoạn ký ức ta với hắn giao chiến chứ? Hắn không nhớ ra chúng ta là kẻ địch, thậm chí không biết ta từng tập kích hắn..."
Nhạc Khải Phàm nghĩ tới đây, đầu óc lập tức vui sướng, bèn thẳng lưng lên.
Hắn ta ra vẻ thoải mái ngâm nga bài hát, cúi người nhặt ống kim loại và mũi tên nhỏ dưới đất lên.
Làm xong xuôi, hắn ta kéo mũ lưỡi trai xuống thấp hẳn, không cho Thương Kiến Diệu nhìn thấy rõ mặt mình.
Nhạc Khải Phàm ngâm nga bài hát, đi một bước, hai bước, ba bước, chậm rãi sải bước đi về nơi xa.
"Ê." Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên xoay người lại, gọi một tiếng.
Con ngươi trong mắt Nhạc Khải Phàm lập tức phóng to, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, không chút nghĩ ngợi mà lập tức bỏ chạy thục mạng.
Thương Kiến Diệu dõi theo bóng lưng hắn ta biến mất ở khúc quanh của "ngã tư đường", ơ một tiếng rồi lẩm bẩm:
"Hắn ta không chấp nhận lời đánh giá về trình độ ca hát của mình ư?"
...
Phòng số 12 khu C tầng 349.
Tưởng Bạch Miên đăng nhập tài khoản của mình, chăm chú viết một bức thư.
Sau khi chọn xong đối tượng cần gửi, cô di chuột xuống, bấm vào nút bên trái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...