Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Một người phải làm thế nào để chiến thắng được nỗi sợ tiềm ẩn trong nội tâm?"
Đôi mắt Tưởng Bạch Miên đột nhiên trợn to, vô thức co rụt người lại.
Cô nghi ngờ nhìn Thương Kiến Diệu:
"Vì sao anh đột nhiên hỏi vấn đề này?"
Thương Kiến Diệu nói rất hùng hồn:
"Có phải cô quên rồi không? Đỗ Hành nói rồi, khi tiến vào "biển Khởi Nguyên" là phải đối mặt với sợ hãi trong lòng, phải chiến thắng từng cái một."
"À, là chuyện này à, tôi còn tưởng rằng..." Tưởng Bạch Miên ngậm miệng đúng lúc, rồi chợt nhận ra: "Anh tiến vào "biển Khởi Nguyên" rồi?"
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Chuyện lúc nào vậy? Năng lực có biến hóa gì không?" Tưởng Bạch Miên bật thốt lên.
Thương Kiến Diệu trả lời rất thẳng thắn:
"Không."
"Cũng phải, anh chưa chiến thắng được chí ít một loại sợ hãi trong lòng mà..." Tưởng Bạch Miên gật đầu, như có suy nghĩ.
Cô do dự một lát, rồi quyết định hỏi thẳng hơn chút nữa:
"Nỗi sợ hãi mà anh đang phải đối mặt bây giờ là cái gì? Chỉ khi hiểu chi tiết về tình huống, tôi mới có thể tìm được biện pháp phù hợp."
Thương Kiến Diệu không nói gì, chỉ lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng từ trong túi áo, chìa ra.
Tưởng Bạch Miên giơ tay nhận lấy tờ giấy, nhanh chóng giở nó ra.
Ánh vào mi mắt cô là những đường cong màu xanh lam không hề có trật tự.
Những đường cong được vẽ từ bút bi này dường như nối liền tạo thành một bóng ma, bao vây một vòng tròn vào giữa, hơn nữa còn đang dần "ăn mòn" vào trong.
Mà ở rìa trang giấy, trên những đường cong lộn xộn kia còn có hai vòng tròn khác.
Ngoài ra chính là những mảng trống.
Tưởng Bạch Miên nhìn một lúc thật kỹ, kết hợp tư liệu về Thương Kiến Diệu, lờ mờ có chút ý tưởng.
Cô châm chước rồi nói:
"Hai ngày tới tôi sẽ cố gắng suy nghĩ, hy vọng có thể nhanh chóng cho anh vài đề nghị hữu ích."
Dứt lời, cô như nhớ tới điều gì đó, bèn tò mò hỏi:
"Đây là bức tranh mà anh vẽ trên xe, lúc bị Kiều Sơ ra lệnh vẽ tranh?"
"Cô còn nhớ ư?" Thương Kiến Diệu không che giấu sự kinh ngạc của mình.
Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Miên dần thêm tươi tắn hơn:
"Tôi nói rồi, con người tôi vốn rất luôn hẹp hòi, rất thù dai."
Thương Kiến Diệu đang định đáp lại, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng lần lượt tiến vào trong phòng.
Tưởng Bạch Miên lập tức đứng lên, cười nói:
"Tối đa còn hai ngày nữa, chúng ta sẽ biết có thể lấy lại được món đồ gì, có thể nhận được bao nhiêu bồi thường."
...
Một ngày này, đám người Thương Kiến Diệu đều sử dụng để xem tư liệu và các loại huấn luyện, bình thản mà phong phú.
Sau khi ăn tối và về tới nhà, Thương Kiến Diệu ngẫm nghĩ, bèn đi tới Trung tâm Hoạt động.
Hắn liếc mắt nhìn lướt qua, thấy Long Duyệt Hồng đang tán gẫu với một cô gái xinh đẹp tóc ngắn ở trong một góc.
Thương Kiến Diệu không nhịn được lắc đầu.
"Anh cũng thấy Long Duyệt Hồng ngốc nghếch, lần đầu tiên hẹn gặp con gái nhà người ta mà lại hẹn nhau ở Trung tâm Hoạt động tán gẫu?" Lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu quay đầu nhìn lại, phát hiện là Mạnh Hạ.
Cô gái này với hắn, Long Duyệt Hồng và Dương Trấn Viễn đều cùng tuổi, lại ở cùng một tầng, nên tất nhiên là bạn học của nhau, cũng khá quen thuộc lẫn nhau.
Mạnh Hạ có vóc dáng cao ráo, khuôn mặt xinh xắn sạch sẽ. Cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu nâu nhạt, trông trưởng thành hơn lúc trước không ít.
Bên cạnh cô còn một người đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi, cao chừng một mét bảy, chỉ ngang với Mạnh Hạ.
Khuôn mặt anh ta trông cũng đoan chính, nhưng làn da hơi rám nắng, trên mặt hằn dấu vết phong sương, đôi mắt khá sắc bén.
Mạnh Hạ tay trong tay với người đàn ông này, dường như không muốn chia cách dù chỉ một giây một phút.
"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu đáp lại lời đánh giá của Mạnh Hạ dành cho Long Duyệt Hồng.
Mạnh Hạ lập tức cười nói:
"Ban nãy chồng tôi còn bảo điều này rất bình thường. Thật là, chỗ này ồn ào thế này cơ mà, tản bộ trên các con đường yên lặng có phải tốt hơn không."
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Kiểu như cậu ta thì vô dụng thôi. Hẳn là vừa mới gặp là phải hát một bài rồi."
"..." Mạnh Hạ không biết nên đáp lại như thế nào.
Cũng may Thương Kiến Diệu không tiếp tục đề tài này, mà nhìn người đàn ông bên cạnh Mạnh Hạ rồi hỏi:
"Chồng của cô?"
Hắn nhớ rõ người chồng mà Mạnh Hạ được phân phối đến từ dân du cư hoang dã, hiện giờ đã là nhân viên cấp D4.
Cho nên Mạnh Hạ đã chuyển đến tầng 622 nơi anh ta ở, bình thường khó mà gặp được cô ở nơi này.
"Ừ, Trương Lỗi." Mạnh Hạ giới thiệu: "Đây là bạn học của em, Thương Kiến Diệu, vừa mới lên mặt đất ấy."
Trương Lỗi tiến lên một bước, giơ tay phải ra:
"Xin chào."
Anh ta dường như rất quen việc chắn trước Mạnh Hạ.
"Chào anh." Thương Kiến Diệu bắt tay anh ta.
"Sao lại về đây?" Anh ta quay sang hỏi Mạnh Hạ.
"Không phải là vì chú Thẩm xảy ra chuyện hay sao? Về xem ba mẹ thế nào." Mạnh Hạ thở dài.
Thương Kiến Diệu ngẫm nghĩ, đột nhiên nói:
"Mượn chồng cô dùng một chút."
"Hả?" Mạnh Hạ ngơ ngác.
Thương Kiến Diệu lịch sự giải thích:
"Có một số việc cần hỏi han."
Mạnh Hạ nở nụ cười:
"Đi đi, đừng có mượn lâu quá là được."
Sau khi cùng Trương Lỗi đi tới một góc không người trong Trung tâm Hoạt động, ngồi xuống, Thương Kiến Diệu trực tiếp hỏi:
"Anh có biết gì về Chấp Tuế và người thức tỉnh không?"
Trương Lỗi nhướng mày:
"Hạ Hạ nói anh từng lên mặt đất, xem ra cũng biết được không ít chuyện. Ừm, tôi lang thang trên hoang dã nhiều năm, coi như biết một số chuyện."
Thương Kiến Diệu suy nghĩ rồi hỏi:
"Vậy anh có gặp được người thức tỉnh nào có thể ảnh hưởng tới trái tim của người khác không?"
Vẻ mặt Trương Lỗi dần trở nên nghiêm túc:
"Có, nhưng không phải tôi, mà là một người bạn của tôi. Lúc ở thành Dã Thảo, cậu ấy đánh cược với một thành viên của giáo đoàn Trường Dạ, vật tay định thắng thua. Kết quả lúc cậu ấy sắp thắng thì trái tim đột nhiên đập điên cuồng, suýt nữa thì không hồi được."
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút:
"Giáo đoàn Trường Dạ tín ngưỡng vị Chấp Tuế nào?"
Trương Lỗi liếc nhìn xung quanh, rồi trầm giọng nói:
"Tư Mệnh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...