Trong căng tin nhỏ bên cạnh tổ điều tra thế giới cũ.
Tưởng Bạch Miên bưng khay thức ăn trở về, để từng phần thịt xuống.
Trong khay này chất đầy khoai tây mềm với một mảng lớn nước thịt bò sền sệt thơm ngào ngạt xộc vào mũi, gà nướng vàng ruộm, có canh sườn bí đao trông có vẻ khá thanh đạm, từng miếng thịt dê xen lẫn chút hành tây.
"Quá, quá phong phú rồi." Long Duyệt Hồng hít vào mùi hương tràn ngập trong không khí, khen ngợi một câu đầy thật lòng.
Với anh ta mà nói, ăn tết cũng chỉ thế này mà thôi.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn anh ta:
"Không phải lúc ở thị trấn Kỳ Phong anh cũng ăn uống vui vẻ lắm sao? Tôi còn tưởng mấy món thịt này đã không cách nào khiến anh xúc động như lúc trước rồi chứ."
"Làm gì có?" Long Duyệt Hồng theo bản năng phản bác một câu.
Anh ta khựng lại, lộ ra vẻ mặt hoài niệm:
"Nhưng mà chân giò hun khói với thịt muối của thị trấn Kỳ Phong đó thực sự rất không tệ..."
Bởi vì thị trấn Kỳ Phong là phụ thuộc của Sinh Vật Bàn Cổ, bọn họ có thể đổi được số lượng muối ăn đầy đủ và rất hời, thứ này có thể giúp bọn họ lưu trữ được số thịt dư thừa khá nhiều mùa săn bắn và thu hoạch, trữ được đến mùa đông khi khó tìm thấy thú hoang để chống lại cái đói.
"Không phải cậu nói cậu ăn chán rồi sao?" Thương Kiến Diệu ngồi bên Long Duyệt Hồng lật tẩy anh ta.
Long Duyệt Hồng lập tức đờ mặt ra:
"Lúc đó, chỉ là lúc đó thôi!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Bạch Thần bưng khay có để bốn phần cơm quay lại.
Cô nhìn từng phần thịt với đồ chay có số lượng tương đương trước mặt, thốt lên:
"Tổ trưởng, thế này có phải khiến cô thanh toán nhiều lắm không?"
"Đây là thịt ưu đãi đặc biệt, chỉ mất một điểm cống hiến." Tưởng Bạch Miên chỉ vào con gà nướng kia, nói: "Những món khác cộng lại cũng chỉ 150 điểm cống hiến thôi."
"Gì mà cũng chỉ?" Long Duyệt Hồng nghe vậy, bèn nói: "Nếu bữa nào tôi cũng ăn như thế này, thì số tiền lương mỗi tháng chỉ đủ cho sáu ngày, không, không đủ sáu ngày ấy, ban nãy chưa tính bữa sáng."
"Nếu bữa nào cậu đều có thể ăn nhiều như vậy, tôi có thể bao cậu ăn." Thương Kiến Diệu cực kỳ đứng đắn đưa ra đề nghị.
"... Vậy chỉ một ngày là tôi no quá chết rồi." Long Duyệt Hồng ngẫm nghĩ, cảm thấy không thể nhận đề nghị rất hời này.
Tưởng Bạch Miên lập tức cười nói:
"Tôi thì không thể bữa nào cũng mời mọi người được, thi thoảng thì không sao. Tôi đã cấp D6 rồi, tiền lương cơ bản thì mọi người cũng biết là được bao nhiêu rồi đó."
"Mỗi một cấp tăng 500 điểm cống hiến. D1 là 1.800 điểm, D2 là 2.300 điểm... D6 chính là 4.300 điểm. Tính cả các loại trợ cấp, tổ trưởng dù không ra bên ngoài thực hiện công việc thực địa thì cũng chí ít có 4.500 điểm." Long Duyệt Hồng còn tính toán rất cẩn thận: "Nhưng nếu mỗi bữa đều muốn ăn ngon, đều muốn có đủ thịt thì tháng nào cũng phải tiêu tới 2.000 điểm cống hiến, đây là trong tình huống chúng ta có bữa cơm thêm, bằng không thì ít nhất cũng phải 3.000 điểm. Trừ những cái này đi, còn có nguồn cung cấp năng lượng, phí cấp nước, phí vị trí và các loại chi tiêu thiết yếu, số điểm còn lại sẽ không nhiều... Nếu mà nuôi thêm mấy đứa con, như vậy thì thực sự..."
Long Duyệt Hồng càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống thật gian nan.
Chủ yếu là anh ta đã thích ứng với cuộc sống ngày nào cũng được ăn thịt, vả lại không có sự "xa xỉ" của trẻ con, lại nghĩ tới giấc mơ ban đầu là có một người vợ và hai đứa con, mỗi tuần ba bữa thịt, khó tránh khỏi cảm thấy sang chuyến xe cuộc đời khác.
"Ngừng, ngừng!" Tưởng Bạch Miên cắt ngang dòng tính toán của Long Duyệt Hồng: "Nói tới mức khiến đầu tôi đâu! Vả lại sao anh không tính cả tiền lương của vợ anh? Gia đình là phải do hai người cùng chèo chống chứ."
Tưởng Bạch Miên nói tới đây thì cười:
"Kỳ thực tiền lương hàng tháng của tôi đều thừa ra không ít. Anh trai tôi kết hôn sớm, đã dọn ra ở riêng rồi. Tôi vẫn luôn sống chung với ba mẹ, tiền lương của bọn họ còn cao hơn tôi không ít, trợ cấp và phúc lợi cũng thế. Ban ngày tôi cơm bổ sung, tối ăn cơm bố mẹ, công ty còn phát cho đồng phục, quá hoàn hảo~"
Tưởng Bạch Miên lại nhìn quanh một vòng, cười tủm tỉm nói:
"Lần này mọi người cũng có thể lấy được không ít điểm cống hiến. Bạch Thần lên thành nhân viên chính thức, có thể hưởng đãi ngộ của nhân viên cấp D9 rồi. Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng các anh cũng lên cấp D8, mỗi tháng được thêm 500 điểm cống hiến nữa. Ngoài ra còn có trợ cấp cho công tác thực địa, lần này chúng ta ra ngoài mất chừng một tháng, mỗi người có thể nhận được tám chín trăm điểm.
Khoản lớn nhất chắc chắn là bồi thường giá trị tương đương cho những thu hoạch lần này, cụ thể là bao nhiêu thì hiện giờ tôi không rõ."
Đám người Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lắng nghe, không nhịn được mặc sức tưởng tượng sau khi nhận được số lượng điểm cống hiến lớn như vậy thì nên chi tiêu như thế nào.
"Tôi phải xin một căn hộ lớn hơn mới được..." Long Duyệt Hồng nhớ tới hoàn cảnh gia đình chật chội và đám em gái em trai phải ngủ chung với người lớn, nói một câu như đang lẩm bẩm.
Ở trong Sinh Vật Bàn Cổ, nhà ở thường được phân phối theo cấp bậc. Mà nếu muốn vượt cấp xin nhà ở lớn hơn thì phải trả thêm một khoản phí dụng, hơn nữa hàng tháng còn phải nộp thêm tiền thuê.
Đương nhiên các nhân viên cũng có thủ thuật nhỏ, đó chính là không thông qua công ty mà tự mình đi đổi. Ví dụ như sau khi con cái của một số nhân viên lâu năm đều được phân phối tới nhà ở khác, không còn ở chung với cha mẹ, những nhân viên lâu năm kia có thể thu một khoản phí rồi đổi căn phòng nào có vẻ rộng lớn hơn của mình cho những người mà nhà ở đã chật hẹp tới mức không chen chúc được nữa.
Cứ như vậy thì sẽ không có tiền thuê mỗi tháng.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, chờ khi hai nhân viên lâu năm kia qua đời, công ty sẽ dựa theo tư liệu đăng ký để thu hồi nhà ở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...