Tiếng gào thét ồm ồm đầy thê lương đó vẫn còn vang vọng, các chỗ khác nhau trong phế tích thành phố lần lượt vang lên âm thanh tương tự.
Chúng không quá to, nhưng nối tiếp nhau, cũng khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Mà điều kinh khủng nhất là, cách chỗ đám người Thương Kiến Diệu chừng trên trăm mét có không biết bao nhiêu tiếng gào rú nối liền thành một mảng.
Lúc này, tầng mây trên trời cao dường như cũng bị âm thanh bên dưới đánh tan đi không ít, để lộ ra nửa vầng trăng hơi vàng trong thời gian ngắn ngủi.
Ánh trăng trong trẻo vẩy xuống, chiếu lên trên những tòa nhà cao tầng hơn mấy chục mấy trăm mét ở cuối đường.
Trong bóng đêm tối tăm, những cửa sổ kia phản chiếu ánh trăng, hiển lộ ra vô số bóng người.
Không thể thấy rõ dáng vẻ của bọn họ, nhưng điều có thể khẳng định duy nhất đó là, dường như bọn họ cũng đang nhìn đám người Thương Kiến Diệu, Tưởng Bạch Miên, hơn nữa cơ thể của bọn họ có vẻ hơi khom xuống.
Đám người Thương Kiến Diệu gần như phản ứng theo bản năng, đều tự áp dụng động tác khác biệt, tìm chướng ngại vật gần đó để ẩn núp. Đến cả Long Duyệt Hồng, vì đã nhiều lần trải qua chuyện tương tự, không hề chậm chạp mấy, hoàn toàn phát huy được hiệu quả huấn luyện.
Tầng mây nhanh chóng di chuyển, mặt trăng lại bị che đi phần lớn, mấy tòa nhà ở cuối con phố lại chìm vào trong bóng đêm thâm trầm, chỉ có thể thấy mang máng đường viền.
Qua một lúc, không thấy bất kỳ cuộc tập kích nào xảy ra, Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài rời khỏi nơi ẩn núp trước.
Nhưng y không quay lại giữa đường, mà đi tới bên trái đường nơi có lát gạch màu đỏ sậm. Nơi đây có cây cối chưa rụng hết lá có thể che được tầm mắt từ trên cao, có thể khiến những cú bắn ở cuối đường có khả năng bắn đến sẽ không nhắm chuẩn được.
Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng lần lượt tới gần Kiều Sơ.
Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy ánh trăng và ánh sao càng lúc càng mờ, đột nhiên nhào ra khỏi chỗ ẩn nấp, liên tục lăn người hai cái tới chỗ Ngô Thủ Thạch.
Sau đó, hắn kéo thi thể này, khẽ khom người nhanh chóng tiến vào căn nhà mở toang hoác ở bên trái đường.
Bảng hiệu của căn nhà này đã nghiêng lệch xuống, hỏng đi non nửa, chỉ có thể thấy được bốn từ tiếng Đất Xám là "Tập đoàn ăn vặt".
Trong phòng, những chiếc bàn hình chữ nhật xếp thành hai hàng ngang, bị bụi bậm phủ kín dày đặc.
Thương Kiến Diệu mặc kệ bẩn hay không, đặt Ngô Thủ Thạch lên một cái bàn, dựa theo tri thức cấp cứu mà Tưởng Bạch Miên đã dạy, cởi áo đối phương, làm động tác ép ngực.
"Xem ra vô dụng..." Tưởng Bạch Miên tiến vào từ lúc nào không biết, nhìn quy trình Thương Kiến Diệu vừa làm.
Không cho Thương Kiến Diệu cơ hội lên tiếng, cô ra lệnh theo thói quen:
"Kiểm tra cơ thể anh ta xem có manh mối gì không."
Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài đi đến chỗ cánh cửa mở toang, môi mím chặt, nhìn hai giây:
"Không cần, mau chóng đi đến đích đã."
Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn Kiều Sơ, thành khẩn nói:
"Nếu như có thể biết rõ ràng những gì vị thợ săn di tích này gặp được, tìm ra nguyên nhân thực sự khiến anh ta ngủ trên đường, hẳn là có thể giúp chúng ta né tránh được rất nhiều nguy hiểm trong khi hành động tiếp sau.
Nơi này thật sự rất kỳ dị, mức độ đáng sợ của quái vật cũng hoàn toàn vượt qua những gì tôi nghĩ.
Còn nữa, số lượng người Vô Tâm cũng vậy, rốt cuộc bọn họ dựa vào ăn cái gì để sống sót?"
Tuy rằng quần thể người Vô Tâm có được bản năng sinh sản, không đến mức vì chết mà dần biến mất, nhưng bọn họ cũng là sinh vật, cũng cần một lượng đủ đồ ăn. Trong phế tích thành phố đã không còn nông nghiệp và công nghiệp, bọn họ dựa vào bắt đồng loại, chuột và sâu thì căn bản không cách nào duy trì được số lượng ở quy mô lớn như thế.
Hệ sinh thái biết cân bằng dần dần.
"Có lẽ vật tư dự trữ ở thành phố này là vô cùng đầy đủ... Người Vô Tâm có bản năng sinh tồn, sẽ chủ động tìm kiếm mấy thứ này." Bạch Thần cũng vào trong, suy đoán nguyên nhân.
Về phần lượng đồ ăn dự trữ nhiều năm như vậy có bị hết hạn hay không, có bị hỏng hay không, người Vô Tâm sẽ không xem xét nhiều như vậy, bọn họ gần như là không có đầu óc suy nghĩ vậy.
"Có khả năng đó." Tưởng Bạch Miên không phủ định.
Dù sao cô không biết phế tích thành phố này nằm ở đâu trong thế giới cũ, ngộ nhỡ tại phế tích thành phố khác phát hiện kho lương thực dự trữ thì sao?
Hơn nữa người Vô Tâm sinh sản nhiều đời như vậy, hoàn toàn có thể tiến hóa ra năng lực ăn gạo với bột mì sống.
Long Duyệt Hồng nghe hai cô gái thảo luận, không nhịn được lên tiếng:
"Người Vô Tâm ở nơi đây đã nhiều, mà tình hình lại kỳ dị, chúng ta lui lại chứ? Trên đường lùi chúng ta chuyển tạm vài món đồ, như vậy coi như là có thu hoạch lớn rồi!"
Lúc nói, anh ta nhìn chằm chằm Kiều Sơ.
Kiều Sơ không hề để ý tới anh ta, chỉ giục Thương Kiến Diệu một câu:
"Nhanh chút."
Y dường như chấp nhận ý nghĩ của Tưởng Bạch Miên, cảm thấy ắt phải điều tra xem Ngô Thủ Thạch gặp được cái gì, bằng không với y mà nói, cũng sẽ càng thêm nguy hiểm.
Dứt lời, Kiều Sơ chăm chú vỗ phủi bụi bặm dính trên người.
Thương Kiến Diệu cầm đèn pin kiểm tra một lượt, không phát hiện bất kỳ vết thương nào trên người Ngô Thủ Thạch, nhưng khuôn mặt đối phương vặn vẹo méo mó như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng bố, hoặc gặp phải chuyện đáng sợ tột cùng.
Điều này rất giống những người chết một cách kỳ dị ở phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ mà thợ săn trọc đầu Harris Brown miêu tả.
Kết hợp với những gì Kiều Sơ nói, Thương Kiến Diệu có thể phán đoán sơ bộ Ngô Thủ Thạch bị ngựa Ác Mộng tập kích giết chết.
Về phần con quái vật kia đang ở đâu, cách nơi đây xa bao nhiêu, hắn không thể nào biết được.
Hắn đột nhiên lột sạch quần áo của Ngô Thủ Thạch, tìm kiếm những dấu vết không rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...