Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, Thương Kiến Diệu lại nhảy xuống, nhét bộ lọc kim loại kia về chỗ cũ.
Trong phòng khách bên ngoài, Kiều Sơ nghe thấy động tĩnh, khẽ nhíu mày, bóp mũi. Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thì lần lượt để lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Tưởng Bạch Miên không nghe thấy động tĩnh không lớn này, còn đang mải mê chia các đồ ăn như lương khô, thanh năng lượng.
Thương Kiến Diệu ra khỏi nhà vệ sinh, lịch sự đóng lại, sau đó một tay cầm súng, tay kia cầm đèn pin đi tới cuối hành lang.
Lúc này bên phải hắn có một cửa, chếch bên trái cũng có một cửa.
Hắn dùng súng lục và đèn pin vung tay vung chân một lúc, rồi quyết định chọn bên trái.
Quá trình mở cánh cửa kia ra, hắn cũng rất cẩn thận.
Ở bên trong, thứ khiến người ta chú ý nhất có vẻ là một chiếc giường khá rộng, trên giường có trải ga giường khá bẩn nghi là màu xanh nhạt, và bày hai chiếc gối đầu cùng loại.
Bên phải đầu giường là một tủ quầy thấp, bên phải tủ quầy là một tủ cao tới tận trần nhà, sơn màu trắng ngà, trông khá tan hoang.
Bên trái đầu giường có một cái bàn, trên bàn là một màn hình tinh thể lỏng không nhỏ với một hộp được đúc từ kim loại màu đen.
Gần màn hình còn có con chuột và bàn phím mà Thương Kiến Diệu biết từ trước, cùng với một thứ đáy màu xanh đậm, bên trên lồng thứ giống như tổ ong.
Qua cái bàn này là tường và cửa sổ rất lớn. Trên bệ cửa sổ có trải tấm thảm màu nâu mà nghi đã bị chuột cắn làm thủng nhiều lỗ, trên thảm còn có một bàn gỗ nhỏ.
Thương Kiến Diệu cầm đen pin, đi qua lối nhỏ giữa cuối giường và tường nhà tới chỗ cửa sổ kia.
Hắn cúi người, tìm kỹ càng một lúc, cuối cùng chỉ có thể nuối tiếc lẩm bẩm:
"Không có phân chuột..."
Những lời này vang vọng trong căn phòng có vẻ hơi trống trải này, dường như còn mang theo chút hoài nghi.
Thương Kiến Diệu lập tức đi tới trước bàn có chiếc màn hình máy tính, dùng tay cầm súng cầm các đồ vật kia lên theo thứ tự.
Là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành điện tử của giáo dục bậc cao ở công ty Sinh Vật Bàn Cổ, hắn không chút khó khăn gì khi nhận ra đây là máy tính.
Hắn cố gắng quay đầu nhìn ba lô ngụy trang phía sau, rồi từ bỏ ý định nhét thứ này vào trong.
Cuối cùng hắn cầm lấy đồ vật mà bên ngoài có lồng thứ gì đó giống tổ ong màu đen.
Món đồ này to hơn bàn tay một chút.
Kết hợp với tri thức chuyên ngành của bản thân và hiểu biết về chợ giao dịch loại nhỏ ở Trung tâm Hoạt động, Thương Kiến Diệu nhanh chóng khẳng định đây là một cái loa mini.
Loa có thể phát nhạc.
Hắn nhanh chóng nhổ hết những sợi dây cắm trên loa, kéo thứ này ra khỏi bộ máy tính.
Sau khi dùng ga trải giường bên cạnh lau sạch chiếc loa màu xanh đậm này, Thương Kiến Diệu lấy ba lô sau lưng xuống, nhét nó vào trong.
Hắn không xác định cái loa này còn sử dụng được hay không, thậm chí còn cảm thấy là không dùng được nữa rồi, nhưng không sao, hắn biết sửa, chỉ cần tìm được mấy linh kiện chủ chốt còn tốt và phù hợp để thay là được.
Sau khi đeo ba lô ngụy trang lên, Thương Kiến Diệu lại một tay cầm súng, tay kia cầm đèn pin kiểm tra các góc trong phòng và các món đồ khác.
Hắn nhanh chóng vòng qua bên khác, xoay người nhìn gầm giường trước, rồi mở ngăn kéo của tủ đầu giường.
Tủ đầu giường này có hai ngăn kéo, Thương Kiến Diệu mở ngăn kéo bên trên trước, trong đó đầy những đồ vật đủ mọi màu sắc, nhưng phả ra mùi mốc meo nồng nặc.
"Siêu mỏng... Aspirin... Trắng với đen..." Hắn lật xem từng món đồ, rồi đặt chúng nó lại chỗ cũ.
Sau đó hắn kéo ngăn kéo bên dưới ra, bên trong trống rỗng, không có gì cả.
Thương Kiến Diệu nhìn vài giây rồi dời mắt đi, đứng dậy đi tới chỗ mà đại khái là tủ quần áo.
Sau khi mở cửa tủ, hắn nhìn thấy áo jacket màu đen, váy đầmlụa trắng cùng với những quần áo của đủ loại kiểu dáng mà hắn không biết.
Chúng được treo gọn gàng ở trong tủ, ngoài mùi hơi khó ngửi ra, dường như không khác gì năm xưa.
Sở dĩ Thương Kiến Diệu biết váy đầm, là vì đây là thứ mà một số nữ giới trong Sinh Vật Bàn Cổ cực kỳ yêu thích.
Đây là một loại đồ vật không thực dụng cho lắm, trong hoàn cảnh tất cả nguồn năng lượng đều được hướng tới phát triển Khu Nội sinh thái, chỉ chừa một phần nhỏ cho khu Sinh hoạt, quần dài là lựa chọn tốt nhất, đồng thời cũng tiện cho làm việc.
Chỉ có những gia đình hơi chút dư dả thì phụ nữ mới có thể dùng điểm cống hiến đổi vải dệt, dựa vào kiểu váy trên người thân của tầng quản lý nào đó để tự may một cái cho bản thân.
Đây là một trong những món đồ quý giá nhất của bọn họ, chỉ tới khi xem biểu diễn báo cáo cuối năm, tham gia hoạt động tập thể nào đó, hoặc đi tản bộ tới các góc với người yêu thì bọn họ mới mặc lên người.
Thương Kiến Diệu theo bản năng giơ tay sờ những chiếc váy đầm lụa trắng kia.
Có lẽ là thanh ngang của cây treo quần áo đã bị gỉ hỏng từ trước, hoặc có lẽ là trong sự cân bằng yếu ớt của nó, Thương Kiến Diệu vừa đụng vào chiếc váy thì xà ngang lập tức rơi xuống, làm cho quần áo rơi xuống tấm ván gỗ bên dưới.
Thương Kiến Diệu im lặng nhìn chằm chằm vài giây, rồi thu bàn tay cầm Rêu Đá lại.
Hắn tiếp tục kiểm tra các ngăn kéo trong tủ treo quần áo, không phát hiện thứ gì đáng chú ý.
Thế là hắn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, tiến vào phòng bên phải hành lang.
Phòng này càng nhỏ hơn, chỉ có một chiếc giường không rộng lắm, một tủ quần áo màu trắng ngà và một chiếc bàn học có để đèn bàn.
Ga trải giường của chiếc giường kia màu lam, bên trên có rất nhiều ngôi sao nhỏ màu vàng, đáng yêu hơn ga trải giường của phòng bên cạnh nhiều.
Nhưng trên mặt ga giường này cũng có rất nhiều vết bẩn.
Thương Kiến Diệu kiểm tra từng chỗ một, cuối cùng, hắn cúi người xuống gỗ gối đầu, dùng đèn pin soi qua soi lại.
Không biết lâu sau, Thương Kiến Diệu đặt đèn pin lên giường, điều chỉnh lại cho tốt.
Hắn lập tức giơ một bàn tay, ở rìa gối đầu nơi đèn pin chiếu sáng, vê lên một sợi lông khá dài.
Một sợi lông màu trắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...