Trường Dạ Dư Hỏa

Nghe lời Kiều Sơ nói xong, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu lên tiếng cùng lúc:

"Tôi..."

Thấy đối phương có lời muốn nói, bọn họ lại cùng ngậm miệng lại, xung quanh lập tức rơi vào sự im lặng quái dị.

Vài giây sau, Tưởng Bạch Miên cười nói:

"Anh nói trước đi."

Thương Kiến Diệu gật đầu đầy nghiêm túc:

"Tôi muốn đi nhà vệ sinh trước."

"... Không còn ý khác sao?" Tưởng Bạch Miên suýt nữa thì nghẹn lời.

Thương Kiến Diệu không có suy nghĩ, mà trực tiếp đáp luôn:

"Tiện thể tuần sát các căn phòng khác."

"Tuần sát... dùng tuần tra có phải tốt hơn một chút không?" Tưởng Bạch Miên theo thói quen hỏi vặn lại một câu.


Tiếp đó cô hài lòng gật đầu:

"Đi đi."

Vừa dứt lời, cô đã quay sang nhìn Long Duyệt Hồng:

"Trong tình huống nghỉ ngơi trong căn phòng có tính chất đóng kín này, nhất định phải nhớ xác định thêm xem bên trong có bất cứ điều dị thường nào không. Đây không phải chuyện mà chỉ gác đêm là có thể giải quyết được. Bởi vì hoàn cảnh tương tự chật hẹp, rất nhiều chướng ngại, trốn không dễ, đánh cũng không ổn, cho dù có thể phát hiện tình huống ngoài ý muốn đúng lúc thì cũng khá phiền toái."

Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên vô thức liếc nhìn Kiều Sơ, có chút kinh ngạc khi y lại thờ ơ lơ là về phương diện cảnh giới.

Có phải là vị đặc phái viên Viện nghiên cứu thứ tám này quá tự tin, không sợ điều ngoài ý muốn, hay chỉ đơn thuần là không có kinh nghiệm về phương diện liên quan?

Kiều Sơ không nhìn cô, mà lấy khẩu súng trường màu bạc trên lưng xuống, kéo chiếc ghế dựa sơn màu nâu vàng coi như là còn nguyên vẹn đến trước người.

Y lập tức đi tới bên cạnh bàn chà, từ hộp màu đen kia rút ra vài tờ khăn giấy, quay người lau chiếc ghế dựa phủ bụi khá dày kia.

Long Duyệt Hồng thấy thế, nhất thời không biết nên theo Long Duyệt Hồng đi lục soát các căn phòng, hay đi giúp Kiều Sơ vệ sinh đồ đạc.

"Lần sau nhớ kỹ là được, ngồi đi." Tưởng Bạch Miên không làm khó anh ta.

Long Duyệt Hồng như phản xạ có điều kiện ngồi xuống ghế sô pha, kết quả mặt ngoài không biết vốn màu gì phủ đầy bụi bặm của chiếc ghế đột nhiên lún xuống, sau đó xoạt một phát, xé rách ra.

Điều này khiến Long Duyệt Hồng không ngồi yên được, suýt nữa thì lọt thỏm vào trong ghế.

Tưởng Bạch Miên thu hồi ánh mắt dịu dàng, nhìn cấp dưới đang mặt xám mày tro này, khẽ cười thành tiếng:

"Cẩn thận một chút, đồ ở đây đều là đồ cổ của bảy tám mươi năm trước, thậm chí còn lâu hơn.

Vả lại trong những lớp bụi này có không biết bao nhiêu vi khuẩn và vi rút, tuy rằng anh đã chỉnh sửa gen, có được thể chất không dễ sinh bệnh, nhưng vẫn phải cẩn thận!"

"Vâng, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng đứng lên, cất cao giọng đáp lại như rất nhiều lần trong quá khứ.

"Tổ trưởng..." Kiều Sơ với ánh mắt lạnh nhạt khẽ lặp lại cụm từ này một lần, không mấy để ý.

Y đã lau sạch ghế dựa, ngồi xuống.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần bắt đầu thu dọn ghế sô pha, ghế dựa, bàn trà. Thương Kiến Diệu thì quay lại chỗ tiếp giáp phòng khách và nhà ăn, đi vào lối nhỏ không quá dài tới căn phòng ở sâu bên trong.


Lúc này, khi ban đêm kéo tới, trong phòng đã khá mờ tối.

Khu vực phòng khách còn đỡ một chút, vì cửa sổ sát đất khá lớn, cho dù bên ngoài không có ánh trăng, nhưng vẫn còn chút ánh sao chiếu vào, làm cho đám người Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng có thể thấy mang máng được gương mặt của nhau. Mà ở vị trí lối đi nhỏ, Thương Kiến Diệu cũng chỉ có thể mang máng thấy đường nét của một số đồ vật.

Thương Kiến Diệu đưa tay ra sau kéo khóa của chiếc ba lô ngụy trang trên người, móc từ trong ra một chiếc đèn pin màu bạc trông tròn tròn.

Không phải lần nào hắn cũng treo đèn pin trên đai vũ trang, thi thoảng sẽ bỏ nó vào trong ba lô có dấu hiệu của Bộ phận An toàn.

Nương theo chùm sáng màu cam phát ra từ đèn pin, Thương Kiến Diệu thấy rõ cảnh tượng phía trước:

Hai bên lối đi nhỏ này có các cửa gỗ màu nâu đỏ, nhưng không đối xứng nhau, kiểu dáng cũng khác hẳn: Cánh cửa bên trái càng gần cửa vào hơn, phía trên có tấm kính dầy không thấy rõ cảnh tượng bên trong, còn cánh cửa bên phải thì gần như tới cuối cùng, tay nắm ánh lên màu đồng thau, có chỗ còn gỉ xanh.

Mà trên bức tường ở cuối hành lang, ngoài cùng bên trái còn một cánh cửa gỗ màu nâu đỏ khác.

Thương Kiến Diệu đi tới cánh cửa phía bên trái trước, bởi vì nó gần nhất.

Trong quá trình đó, hắn lấy khẩu súng lục Rêu Đá xuống đề phòng ngoài ý muốn.

Sau khi dùng bàn tay cầm đèn pin vặn tay nắm cửa rồi mở ra, Thương Kiến Diệu không vội vã đi vào, mà dùng đèn pin soi bên trong trước.

Hắn thấy bên trong có bồn rửa tay, có thứ trông giống bồn cầu ở trong sách giáo khoa, một cửa kính dường như có thể dịch chuyển được, có khu vực bị chia cắt, có vòi sen.

"Nhà vệ sinh." Thương Kiến Diệu thì thào một câu rồi cất bước đi vào.

Ở chỗ mà chỉ liếc nhìn là có thể thấy rõ từng góc độ, hắn lúc thì nhảy lên nhìn lỗ thông gió bên trên, lúc thì ngồi xổm xuống kiểm tra không gian hẹp giữa bồn cầu và bồn rửa tay, dường như cảm thấy chỗ đó có thể giấu được một người.

Cuối cùng, hắn chỉ phát hiện chút rêu xanh và mấy con kiến ở mấy chỗ tôi tối, nhưng không nhiều.


Sau khi kiểm tra xong, hắn đi tới chỗ bồn cầu, mở nắp che lên.

Bên trong không còn nước.

Thương Kiến Diệu lại rất có tinh thần khoa học mà thử các nút khác nhau trên bồn cầu, phát hiện chúng đều không còn tác dụng gì nữa.

Hắn đứng thẳng người dậy, nhăn nhăn mũi hít vào mấy hơi thật sâu.

"Không có mùi gì cả..." Sau vài giây, hắn đưa ra kết luận với vẻ mặt không rõ là đang may mắn hay tiếc nuối.

Tiếp đó, hắn thử vòi sen, xác nhận quả nhiên không có nước chảy ra.

Sau khi hoàn thành việc kiểm tra xong, Thương Kiến Diệu rơi vào trầm tư, không biết đang nghĩ gì.

Qua một lúc, hắn giắt khẩu súng lục Rêu Đá về đai vũ trang, thò tay rút bộ lọc kim loại ở chỗ thoát nước của bồn.

Thứ này quá gỉ nát, Thương Kiến Diệu suýt thì làm gãy nó.

Sau khi đặt đồ vật kia sang một bên, Thương Kiến Diệu khẽ chống tay nhảy lên, cực kỳ vững vàng đứng trên bồn rửa tay, mỗi chân một bên, cực kỳ cân bằng.

Hắn lập tức dùng cằm kẹp đèn pin, cởi quần, nhắm ngay vào miệng ống thoát nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui