Ngay sau đó, hắn cúi thấp đầu, lấy đùi làm đệm, bật nắp bút cho rơi xuống mặt đất, nhanh chóng viết:
"Lát nữa mà còn thấy được dòng chữ này, chứng tỏ đây không phải giấc mơ."
Trong lúc hắn viết, giọng Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần càng ngày càng gần:
"Xảy ra chuyện gì?"
Thương Kiến Diệu càng viết càng nhanh, càng viết lại càng ngoáy, nhưng vẫn cố gắng viết xong câu kia.
Sau đó hắn nhét tờ giấy vào trong túi áo, cũng thẳng lưng lên, nhìn chính bản thân mình trong gương chiếu hậu, đôi mắt trở nên sâu thẳm.
Hắn vừa nghe tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, vừa nhanh chóng sắp xếp câu từ, thử nói:
"Giờ này hôm qua là đêm khuya, giờ này hôm nay cũng là đêm khuya. Giờ này hôm qua, chúng tôi ăn ngủ ngoài trời, giờ này hôm nay, chúng tôi cũng ăn ngủ ngoài trời. Giờ này hôm qua, tôi đang nằm mơ, cho nên giờ này hôm nay..."
Thương Kiến Diệu dừng cuộc đối thoại với chính mình trong gương, vẻ mặt dần trở nên ngơ ngác, sau đó dần khẳng định.
Ngay khi Tưởng Bạch Miên đi tới một bên khác của đầu xe Jeep, Thương Kiến Diệu chợt hiểu ra:
"Cho nên, giờ này hôm nay, mình cũng đang nằm mơ!"
Vừa dứt lời, trong đầu hắn như có vô số ngôi sao nổ tung, nhận thức mãnh liệt đó làm cho ý thức của hắn cũng xuyên thủng đủ loại hình ảnh hệt như ảo giác này.
"Phù!" Thương Kiến Diệu ngồi bật dậy, há miệng thở ra một hơi khí đục trong ngực.
Hắn nhanh chóng nhìn quanh một lượt, phát hiện mình vẫn ở trong lều, vẫn nằm trong túi ngủ.
Suy nghĩ vụt lóe trong đầu, Thương Kiến Diệu kéo tay, toàn thân dùng sức thoát khỏi túi ngủ hệt như một con báo săn mồi nhanh nhẹn, nhanh chóng nhảy sang một bên khác của lều trại.
Đó là chỗ ngủ của Tưởng Bạch Miên.
Trong hoàn cảnh tối om chỉ có chút xíu ánh sáng, Thương Kiến Diệu gần như chẳng nhìn thấy gì cả, nhưng có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tưởng Bạch Miên vừa nhanh lại vừa rối loạn, dường như cô vừa hoàn thành 5 cây số chạy việt dã vậy.
"Tỉnh! Tỉnh!" Hắn dựa vào âm thanh nắm lấy cơ thể Tưởng Bạch Miên, vừa gọi vừa lay.
Động tĩnh đó khiến Bạch Thần và Long Duyệt Hồng chú ý, một người ở lại bên ngoài đề phòng điều ngoài ý muốn, một người khác vừa đi tới gần lều vừa hỏi to:
"Sao thế?"
Thương Kiến Diệu không trả lời, tiếp tục lắc cơ thể Tưởng Bạch Miên mạnh hơn.
Cuối cùng, Tưởng Bạch Miên mới phát ra âm thanh:
"Ngừng... Ngừng! Đầu tôi choáng váng!"
Thương Kiến Diệu lập tức thở phào một hơi, ngồi thẳng người dậy.
Lúc này Bạch Thần đã mở cửa lều ra.
Dựa theo ánh trăng bên ngoài chiếu vào, cô thấy Thương Kiến Diệu đứng ở bên túi ngủ của Tưởng Bạch Miên, há mồm thở hổn hển, mà Tưởng Bạch Miên thì ngồi trong túi ngủ, vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác.
"Phát hiện điều gì bất thường sao?" Bạch Thần tỉnh táo hỏi.
Thương Kiến Diệu thốt lên:
"Tôi mơ thấy ác mộng..."
Hắn không kìm được ngừng lại, cảm giác mình hệt như một đứa trẻ, vì mơ thấy ác mộng nên đi tìm người lớn an ủi.
Thấy Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần không cười nhạo mình, không có ý định cắt ngang, Thương Kiến Diệu dịu xuống, tiếp tục nói:
"Một cơn ác mộng rất thật. Tôi tự tát mình trong mơ mà không thể nào tỉnh lại được. Rõ ràng tôi đã cảm nhận được cơn đau dữ dội, nhưng không thể nào tỉnh lại. Chờ tận khi tôi sử dụng năng lực người thức tỉnh, cường hóa phán đoán và nhận thức của bản thân về cảnh trong mơ thì mới hoàn toàn tỉnh dậy được.
Trong giấc mơ đó, cư dân trấn Hắc Thử biến thành xác sống, mà trên mặt mọi người cũng mọc ra những sợi lông vừa to vừa đen sì."
Xác sống là khái niệm trong câu chuyện kể trên đài phát thanh.
Tưởng Bạch Miên không mờ mịt ngơ ngác nữa, mà vẻ mặt cô dần nặng nề, khẽ gật đầu nói:
"Tôi cũng mơ thấy ác mộng. Thấy mình đang làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, mà mọi người đều là trợ thủ của tôi..."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên bỗng nghẹn lời.
Cũng chỉ trong thời gian một nhịp thở, cô nói tiếp:
"Giấc mộng kia cực kỳ chân thật. Bởi vì vài chi tiết nên tôi cũng nghi ngờ mình đang nằm mơ, bèn nhanh chóng dùng kim tiêm đâm vào người, kết quả lại cảm nhận được đau đớn giống hệt lúc bình thường.
Điều đó đã loại bỏ sự nghi ngờ trong tôi. Sau đó, trong phòng thí nghiệm bên cạnh xảy ra sự cố, có chất khí cực độc tràn ra, bắt đầu khuếch tán ra cả tầng nhà.
Tôi dẫn mọi người chạy như điên tới phía đường ra, định tranh thủ lúc trước khi khí độc tràn tới đây thì rời khỏi công ty, đúng lúc đó bị Thương Kiến Diệu lay cho tỉnh."
Trong lúc nói, cô giơ tay trái lên đưa tới chỗ có ánh trăng chiếu tới.
Thương Kiến Diệu và Bạch Thần tới gần đều nhìn thấy chỗ hổ khẩu có một điểm đỏ to bằng một lỗ kim tiêm, có vẻ hơi sưng lên.
Tưởng Bạch Miên lập tức nhìn mặt Thương Kiến Diệu, không có gì bất ngờ khi thấy chỗ sưng đỏ có dấu năm ngón tay.
"Trên người tôi không có kim tiêm..." Tưởng Bạch Miên suy nghĩ rồi nói: "Đây cũng không phải do mộng du tạo ra."
Dứt lời, cô đưa tay trái về phía dấu năm ngón tay trên má phải Thương Kiến Diệu, đối chiếu xong nói:
"Đây cũng không phải do tôi đánh."
Bạch Thần nhìn theo bàn tay Tưởng Bạch Miên, nghiêm túc đối chiếu:
"Không có cách nào phủ định hoàn toàn, hiện giờ sưng đỏ hơi rõ, dấu tay có chút sai lệch, việc so sánh đối chiếu sẽ có sự khác biệt. Vả lại độ dài ngón tay của hai người không chênh nhau là mấy."
"Nếu thật sự tay trái của tôi tát anh ta, bên này mặt của anh ta liệu còn cái răng nào không?" Đầu ngón tay trái của Tưởng Bạch Miên toát ra dòng điện xè xè.
Cánh tay trái và cả bàn tay trái của cô đều là bộ phận của tay giả sinh học loại Lươn Điện, một trong những đặc điểm của nó là sức lực.
Bạch Thần tỏ vẻ đồng ý với điều này, Thương Kiến Diệu cũng không có gì để nói.
Hắn đang định miêu tả kỹ càng chi tiết hình ảnh mà hắn thấy trong giấc mơ, Tưởng Bạch Miên đột nhiên nhíu mày:
"Các người có liên tưởng tới điều gì không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...