Người đàn ông cầm thanh đao dưa hấu "ôi" một tiếng:
"Đừng nói nữa, đều bị lão Dơi ép tới đây. Tôi bảo lão rồi, chờ thêm một ngày nữa đã, mà lão đéo chịu nghe!"
Tưởng Bạch Miên vô thức định hỏi lão Dơi là ai, nhưng cô há miệng ra xong thì lại lý trí ngậm lại.
Kỳ thật Thương Kiến Diệu cũng định hỏi như vậy, nhưng năng lực suy luận logic nói cho hắn biết hỏi như vậy nhất định sẽ làm hỏng "mối quan hệ anh em" giữa hai bên, làm cho đối phương sinh ra cảm xúc hoài nghi - nếu đã là anh em, sao lại không biết lão Dơi là ai?
Hắn nở nụ cười:
"Lão Dơi à... Sao lão lại vội vã thế?"
"Lão thì có cách nào? Còn không phải là người bên kia thúc giục quá!" Người đàn ông cầm đao dưa hấu, giắt khẩu súng lục màu đen gãi gãi mái tóc bết dính của mình, mặt nhăn mày nhó than thở: "Đám người kia mà nói không đúng một câu là sẽ giết người ngay, ai dám qua loa..."
"Đám người kia?" Thương Kiến Diệu cố ý thể hiện vẻ mặt nghi ngờ: "Tôi đi vắng có một thời gian thôi mà đã xảy ra chuyện rồi?"
Tuy hắn rất muốn trực tiếp hỏi đám người kia là ai, nhưng vẫn phải kiềm chế xuống.
Người đàn ông cầm đao dưa hấu sửng sốt một chút, dường như không ngờ người anh em phía đối diện đã đi văng một thời gian.
Vài giây sau, gã lại thở dài:
"Thôi đừng nói nữa, từ khi lũ "Linh Cẩu" đến, đến cả hang ổ mà chúng tôi không được ngủ! Nhiều ông bà già chết lạnh vào buổi tối rồi!"
Khi nói tới "Linh Cẩu", gã vô thức nhìn quanh một lượt, dường như sợ bị ai nghe thấy.
"Linh Cẩu"... Thương Kiến Diệu thì nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Bạch Miên, xem vị tổ trưởng giàu kinh nghiệm liệu có nghe qua biệt hiệu này bao giờ chưa.
Vẻ mặt Tưởng Bạch Miên trở nên nặng nề hơn đôi chút, như đang chìm trong suy nghĩ, chỉ khẽ gật đầu.
"Con mẹ nó chứ bọn "Linh Cẩu" này!" Thương Kiến Diệu cố tình chửi tục một câu.
Người đàn ông cầm đao dưa hấu cũng muốn chửi vài câu, nhưng cuối cùng không dám, chỉ ấm ức nói:
"Hắn ta không có mẹ."
Nói tới đây, người đàn ông không rõ độ tuổi này nói như đang hồi tưởng:
"Lúc ấy tôi mới mười mấy tuổi, "Linh Cẩu" còn chưa thành cướp. Nghe nói, mẹ của hắn không biết bị một đám thứ nhân không rõ từ đâu lẻn tới ăn thịt."
Thương Kiến Diệu khẽ nhướng mày, buột miệng hỏi:
"Là do người chuột làm?"
Hắn từ chỗ Tưởng Bạch Miên biết, dân cư trấn Hắc Thử bị con người xung quanh gọi là "người chuột".
Đây cũng là một kiểu gọi đầy kỳ thị.
"Không phải." Người đàn ông cầm đao dưa hấu lắc đầu: "Đám người chuột kia sống ở bên này mấy chục năm rồi. Trước khi tôi chào đời, bọn họ đã tới đây, lại giỏi thu lượm và đào bới, cái gì cũng tìm được, cái gì cũng ăn, không phải loại thích lén lút khắp nơi."
Thương Kiến Diệu im lặng vài giây rồi nói:
"Đám "Linh Cẩu" tới bên này làm gì?"
"Nói là, nói là phát hiện gì đó bên nhà ga Nguyệt Lỗ. Lão Dơi hỏi rồi, người của "Linh Cẩu" cũng không rõ lắm, đang phái người điều tra." Người đàn ông cầm đao dưa hấu nói tới hai từ "điều tra", đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình, thế là lại mặt ủ mày chau: "Chả rõ bên này có dị thường gì, nếu hôm nay không báo cáo kết quả, có khi người của "Linh Cẩu" sẽ ném tôi cho chó ăn thịt mất."
"Chó?" Thương Kiến Diệu vô thức hỏi.
Người đàn ông cầm đao dưa hấu nhổ một bãi nước bọt:
"Linh Cẩu" nuôi một con chó rất hung dữ, yêu thương như con trai mình ấy! Hắn ta còn luôn mồm nói rằng bọn tôi vô dụng, đấu một chọi một thì không người nào thắng được chó của hắn, không bằng mang đi cho chó ăn luôn."
Sau khi oán trách xong, gã mong ngóng hỏi:
"Người anh em, anh có phát hiện gì bên này không?"
"Không phát hiện gì cả." Thương Kiến Diệu trả lời thành thật: "Người bắn pháo hoa lúc trước đã sớm rút lui, không để lại gì hết!"
"Là thế à... Vậy bọn họ bắn pháo hoa gì? À... Lão Dơi nói đó là đạn tín hiệu gì đó?" Người đàn ông cầm mã tấu dường như nghĩ sao nói vậy.
Thương Kiến Diệu nhìn theo hướng người đàn ông cầm gậy bóng chày bỏ chạy lúc trước:
"Ai biết được? Cứ quay về thế này đi, nếu "Linh Cẩu" không tin, làm cho chính hắn ta phái người tới tra.
Đúng rồi, ban nãy dọa người anh em kia, lát nữa anh đuổi theo anh ta, nhớ giải thích giúp tôi nhé."
"Được." Người đàn ông cầm mã tấu vỗ lên ngực: "Khi nào thì các anh về?"
"Sắp rồi, sắp rồi." Thương Kiến Diệu khẽ nhếch khóe miệng: "Nhớ nói cho lão Dơi, bảo sau này chúng tôi còn phải tới thăm hỏi "Linh Cẩu"."
"Thăm hỏi..." Người đàn ông cầm mã tấu đột nhiên nhận ra điểm không đúng, nhưng khi nhìn khẩu súng phóng lựu trong tay Thương Kiến Diệu và khẩu súng trường mà Tưởng Bạch Miên đang xách lại sáng suốt bỏ qua việc suy nghĩ.
Gã nhanh chóng quay người, vẫy tay:
"Mong có thể gặp lại."
"Mong có thể gặp lại." Thương Kiến Diệu nhiệt tình vẫy tay đáp lại.
Dõi mắt nhìn theo người đàn ông cầm mã tấu biến mất ở cuối đường, Tưởng Bạch Miên liếc Thương Kiến Diệu một cái:
"Thế nào? Còn muốn đứng ở giữa đường, sợ người khác không nhìn thấy mình?"
Giữa đồi với núi nhỏ vốn không có sẵn con đường nào cả, nhưng nhiều người đi lại nên đã hình thành một con đường khá rộng.
Tưởng Bạch Miên vừa nói vừa rẽ vào một chỗ khá ẩn nấp ở một bên đồi.
Thương Kiến Diệu bước theo, trao đổi lại vũ khí với tổ trưởng, sau đó mới hỏi:
"Linh Cẩu" là ai?"
Tưởng Bạch Miên à một tiếng:
"Là một tên thủ lĩnh toán cướp coi như khá nổi tiếng trên hoang dã Hắc Chiểu, thường chủ yếu hoạt động ở bên phía cạnh "Bạch Kỵ Sĩ Đoàn".
Y nổi danh từ mười mấy năm trước, lúc đó cũng chưa lớn tuổi lắm, hiện giờ đã mãn ba mươi chưa vẫn là một dấu chấm hỏi.
Toán cướp của y là lớn mạnh từng chút một, từ lúc ban đầu chỉ có ba bốn người, bốn năm khẩu súng, đến bây giờ có hơn mười bảy mười tám thành viên chủ chốt, hỏa lực dư thừa, trang bị không kém. Có người nghi ngờ "Linh Cẩu" nắm giữ kho súng của thế giới cũ, cho nên mới phát triển nhanh như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...