Người trong vương phủ, mắt cao hơn đỉnh, ngoại trừ Duẫn Giám Phi ở ngoài căn bản không đem bất luận kẻ nào để trong mắt, cho nên luc đầu đối với Vân La bọn họ cũng không để ý, mà Vân La cũng là sống khổ thành quen, không cần người khác hầu hạ. Duẫn Giám Phi lại mỗi ngày mang Đăng Lung chạy vào trong cung, cũng không phát hiện bọn hạ nhân mắt cẩu xem thường người.
Dần dần qua mấy ngày, bọn hạ nhân đã có thể nhìn ra một chút chuyện, Duẫn Giám Phi đối với Vân La cũng không phải là tốt bình thường, trong phủ khi nào rảnh một chút, liền chạy đến đây bồi bên cạnh người nghe nói là đứa ở này, thần thái ôn nhu này, bọn họ đều trước giờ chưa từng thấy, huống chi ngày hôm trước lại tìm trong kinh thành nhà may tốt nhất may cho hắn bộ đồ mới, giơ tay liền ra một ngàn lượng bạc. Kể từ đó trở đi, người trong phủ đều cảm thấy rõ ràng, xem ra Vân La này không đơn giản, tối thiểu ở trong khoảng thời gian ngắn, Duẫn Giám Phi vẫn là thực mê luyến hắn. Mấy tâm phúc tổng quản của thái hậu cùng Duẫn Giám Phi liền âm thầm suy nghĩ, đối với Vương gia sắp đăng cơ mà nói, đây cũng không phải là chuyện tốt. Bọn họ là người tinh khôn, biết lúc này nói cái gì chủ tử cũng không nghe, bất quá cũng may còn có một thái hậu có thể lệnh chủ tử nghe lời, thế là liền có người lặng lẽ tiến cung, đem chuyện này báo cáo đại chủ tử thái hậu.
Vị thái hậu đương triều này, tính tình hơi có chút thủ đoạn, nếu không cũng không có thể làm cho tiên hoàng sủng ái hơn mấy chục năm, lúc nhan sắc có tàn phai cũng không thất sủng, hơn nữa còn bức tiểu nhi tử thoái vị, giúp con cả mưu phản, đây không phải là chuyện mà nữ nhân bình thường có thể làm được, nghe chuyện lập tức phát hoả, thầm nghĩ một tên nam sủng nho nhỏ, dám mê hoặc vương gia, này còn gì nữa. Mà hận Duẫn Giám Phi quá không có chí tiến thủ, tại thời điểm quan trọng này, theo lý nên lấy đại cục làm trọng, đừng nói một tên nam sủng nho nhỏ, chính là vợ tri tâm, cũng nên gạt qua một bên. Nhớ tới đã nhiều ngày âm thầm nhìn ngắm các danh môn quý tộc thiếu nữ, trong đó không thiếu người tài mạo song toàn, nàng đã sớm định sẵn hoàng hậu, trong cung trọng địa, có thể nào chứa chấp một tên nam sủng, Cẩm Tú quốc cho tới bây giờ chưa hề có tiền lệ, nghĩ thế, nàng cảm thấy nôn nóng, thế là kêu lên mấy nha đầu thị vệ thiếp thân, vội vàng hướng đến vương phủ.
Thật tình cờ, ra đến cửa cung, nghênh diện liền thấy tiểu nhi tử, cũng chính là đương kim hoàng đế vạn tuế gia, thấy nàng liền bồi cười hành lễ, Thái hậu nhăn mày: “Ngươi đứa nhỏ này có chuyện gì sao?” Vừa dứt lời, hoàng thượng đã tiến nhanh vài bước cười nói: “Mẫu hậu, trẫm khi nào mới có thể đem ngôi vị hoàng đế tặng cho ca ca a? Ca ca đã trở lại kinh thành được vài ngày rồi, trẫm vội đến muốn chết.......” Một câu chưa xong đã bị thái hậu mắng: “Ngươi thật không có chút tiến bộ gì, liền vì một người nam nhân, mà ngay cả ngôi vị hoàng đế đều buông bỏ, lúc trước ai gia khuyên can mãi, ngươi chưa từng lui cho nửa bước, đừng cho là ai gia không biết, ngươi đã sớm biết ca ca ngươi muốn làm phản, cũng đã chuẩn bị ngầm ứng phó, nói thật ai gia tuy rằng ủng hộ ca ca ngươi làm hoàng đế, nhưng đối với năng lực trị quốc của ngươi, cũng là có chút hài lòng, ai ngờ lại chỉ vì một nam nhân so với ngươi lớn hơn gần mười tuổi, liền nhanh chóng vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, chuyện này chưa nói làm gì, hiện giờ lại vội vội vàng vàng không khác gì hầu tử, còn đâu chút khí độ làm quân vương, ngươi vội vàng việc của ngươi, về ngôi vị hoàng đế, ca ca ngươi còn không vội, ngươi vội cái gì? “
Hoàng thượng bị mẫu thân quở trách, im lặng không nói, thầm nghĩ trẫm đương nhiên nóng ruột, A Ly ngày nào cũng nháo đòi phải về cô đảo của hắn, trẫm còn có biện pháp gì. Lại nghe mẫu thân hắn nói: ” Huống hồ chuyện này có cấp bách đến độ nào, ca ca ngươi cũng vẫn phải tiếp nhận nhiệm vụ trên tay ngươi thôi. ” Hắn kinh hãi ngẩng đầu nói: ” Mẫu hậu, vậy phải chờ tới lúc nào nữa, ca ca anh tài ngút trời, Cẩm Tú quốc vài năm này lại là tứ hải thái bình, về điểm này chuyện căn bản không cần giao tiếp, chỉ cần các đại thần phụ trợ là được rồi.” Nói xong thấy mẫu thân làm bộ muốn đánh, vội trốn đến một bên hắc hắc cười, liền khiến thái hậu tức giận, ngay cả phong độ cũng không quản, gầm nhẹ nói: “Những lời hỗn trướng như thế ngươi cũng nói được, ai gia lúc trước không biết tạo ra tội nghiệt gì, ngươi lại bị một nam nhân lớn hơn mười tuổi câu mất hồn, ca ca của ngươi cũng bị một tên nam nhân lớn hơn hắn vài tuổi mê hoặc, hai người các ngươi không đứa nào có thể làm cho ai gia bớt lo.”
Hoàng thượng vừa nghe xong, hoảng lên đến thanh âm đều thay đổi: “Việc đó...... Mẫu hậu, Người nhưng cũng không thể nào làm cho ca ca hãm sâu bùn lầy a, đem một tên nam sủng cùng ngôi vị hoàng đế giang sơn so sánh, bị cho là cái gì, mẫu hậu, ngươi phải kiên quyết giúp ca ca đem quản nghiêm, không thể làm cho hắn trầm tuý trong ôn nhu hương, lại ngu xuẩn chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn.” Hắn nói được dõng dạc, lại khiến thái hậu cùng bọn cung nữ thị vệ bị chọc cười, quả nhiên chợt nghe thái hậu oán hận nói: “Ngươi có cái gì tư cách nói người ca ca, ngươi không phải cũng ngu xuẩn như vậy sao?” Nói xong lại hừ một tiếng nói: “Yên tâm, Giám Phi tuyệt đối không giống ngươi không có tiền đồ như vậy, ai gia tin tưởng hắn sẽ không vì một nam nhân mà buông bỏ ngôi vị hoàng đế.” Nàng tà liếc hoàng thượng một cái: “Được rồi, ngươi còn phải bồi A Ly kia của người mà, ta phải rời khỏi nơi này rồi, ai gia còn phải mau đến phủ của ca ca ngươi đấy.”
Hoàng thượng vội vàng cung tiễn mẫu thân của hắn, đợi thái hậu đi xa, trong mắt lộ ra một tia tươi cười giảo hoạt thậm chí có thể nói là ngoan độc, miệng lẩm bẩm nói: “Vẫn tốt vẫn tốt, A Ly, mẫu hậu xem ra đối với cái tên nam sủng kia của Duẫn Giám Phi lưu tâm, nàng tâm ngoan thủ lạt, nhất định sẽ không làm cho chuyện này ảnh hưởng đến Duẫn Giám Phi làm hoàng đế, nếu không trẫm sao vậy có thể bình an cùng ngươi một chỗ. Ân, tuy rằng như thế nói có chút hơi quá ngoan độc, nhưng là thân bất do kỷ có phải hay không? A Ly, ngươi phải tin tưởng trẫm, chúng ta nhất định có thể trở lại cố hương đảo của ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...