Bùi Văn Tuyên không muốn lại làm phu thê trên danh nghĩa hay thuần túy là bạn bè với Lý Dung nữa.
Thứ hắn muốn là có thể thật sự cùng nàng trở thành một đôi đồng minh kiêm uyên ương.
Bùi Văn Tuyên muốn cưới nàng, cũng muốn trong lòng nàng có hắn.
Bùi Văn Tuyên có suy nghĩ này cũng chẳng kì lạ.
Vào lần đầu tiên Lý Dung gặp hắn sau khi trọng sinh, nàng đã nghĩ đến việc hắn sẽ có suy nghĩ trên.
Dù sao việc đứng chung thuyền với nàng mang lại rất nhiều lợi ích.
Bùi Văn Tuyên không biết Lý Dung trọng sinh đã muốn cưới nàng, khi biết nàng cũng trọng sinh, biết rõ thủ đoạn của nàng, biết rõ tương lai của nàng, nếu không phải suy xét vấn đề tình cảm, đứng từ góc độ lợi ích, hắn không trừ khử nàng, đương nhiên phải lợi dụng nàng.
Mà cách tốt nhất để lợi dụng một nữ nhân là gì? Chính là cưới nàng, tốt nhất khiến nàng toàn tâm toàn ý mà yêu mình.
Trong thế giới nữ tử "xuất giá" thì phải "tòng phu" này, dù có là Công chúa, một khi đã trao trái tim cho một người nam nhân, mọi thứ của nàng ấy đều sẽ thuộc quyền sở hữu của nam nhân kia.
Chỉ là thân phận của họ, đã bị vạch trần từ rất sớm.
Bùi Văn Tuyên chán ghét nàng nên không muốn.
Sau này hai người dù có hòa giải, rốt cuộc cũng xem như bạn cũ, phần tâm tư kia cũng cứ thế tiêu tan.
Nhưng hiện tại, Bùi Văn Tuyên đột nhiên lại muốn làm chuyện này, hắn đang âm mưu gì đây?
Với sự hiểu biết của Lý Dung về Bùi Văn Tuyên, tuy tính cách hắn có ba phần ngay thẳng, so sánh với những chính khách lòng dạ hiểm độc khác, hắn đã tốt hơn rất nhiều.
Song từ khi Đại Hạ khai quốc đến nay, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc vẫn là vị Thượng thư lệnh* đầu tiên.
Nếu gọi hắn một tiếng Thừa tướng cũng là bôi nhọ hắn.
(*Một chức quan trong triều, phụ trách quản lý sổ sách của Thiếu phủ- cơ quan lo liệu tài sản riêng cũng như đời sống của Hoàng đế, chức nghiệp nhẹ nhàng nhưng nắm quyền cực lớn)
Dù sao Thượng thư tỉnh của Đại Hạ từ xưa đến nay chỉ có Tả bộc dạ cùng Hữu bộc dạ, chưa từng có một vị Thượng thư lệnh nào.
Nhưng Bùi Văn Tuyên lại ngồi được đến vị trí kia, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Một người như thế, muốn trông cậy vào chút tình yêu trong lòng hắn, không khỏi quá mức ấu trĩ.
Cho nên việc Bùi Văn Tuyên muốn cưới Lý Dung, ước chừng có ba phần tình cảm, bảy phần tính toán.
Chẳng qua hắn chỉ đang lo sợ trong lòng nàng có Tô Dung Khanh, có khuynh hướng nghiêng về các thế gia.
Nếu nàng chỉ là một Công chúa bình thường, Bùi Văn Tuyên e rằng cũng chẳng thèm để tâm.
Nhưng vì nàng là Lý Dung, một Lý Dung dựng lên Đốc tra ti, tay nắm quyền lực.
Hiện tại, mọi thứ đã khác hoàn toàn với kiếp trước.
Tô Dung Khanh trước tiên bày tỏ lập trường, còn chủ động cầu thân với nàng, hết thảy đối với một người có xuất thân từ hàn môn như Bùi Văn Tuyên đều là uy hiếp.
Trước đây, có lẽ Bùi Văn Tuyên vì khúc mắc ở kiếp trước mà không muốn đi theo con đường dùng tình cảm đánh động nhân tâm.
Hơn nữa, hắn nghĩ rằng quan hệ của Tô Dung Khanh và nàng còn phải đợi đến lúc cánh chim hắn đầy đặn mới có thể phát triển.
Chính vì lẽ đó, xuất phát từ tình bằng hữu, hắn muốn giúp đỡ nàng và Tô Dung Khanh.
Nhưng hôm nay, sau một thời gian sống chung, Bùi Văn Tuyên ước chừng cũng có vài phần hảo cảm với Lý Dung, mà lập trường của Tô Dung Khanh càng thêm rõ ràng.
Sau khi lập Đốc tra ti, quyền lực trong tay nàng ngày càng nhiều.
Đối diện với khả năng nàng sẽ phản chiến, Bùi Văn Tuyên liền không ngại lợi dụng sắc đẹp của bản thân nhằm ổn định lập trường của nàng.
Có suy nghĩ như thế về Bùi Văn Tuyên, Lý Dung biết mình có vài phần không công bằng với hắn.
Nhưng nếu không có trước một chút dự liệu, khi thật sự xảy ra chuyện, e rằng không đơn giản chỉ là trách bản thân trách lầm người khác, mà là tự trách mình ngu xuẩn.
Tựa như...!chuyện năm đó.
Lý Dung năm mười tám tuổi, trước nay chưa từng nghĩ đến sẽ có một người có thể khiến nàng nghĩ hắn thích mình, song lại không xuất phát từ trăm phần trăm thiệt tình.
Dù sau này Bùi Văn Tuyên có giải thích thế nào, sau khoảnh khắc ý thức được bản thân tự mình đa tình đầy chật vật và nhục nhã kia, việc đó đã trở thành một bài học vĩnh viễn khắc sâu trong lòng Lý Dung.
Nó giúp nàng học được một điều, ngươi có thể tin rằng trên đời có người tốt, nhưng nếu luôn nghĩ về hướng tiêu cực nhất cũng không phải là một việc xấu.
Nhờ đó nàng có thể tồn tại trong chốn quan trường xảo quyệt, không ngừng biến ao này và sống tốt đến tận bây giờ.
Nghĩ đến đây, trái tim ban nãy bị Bùi Văn Tuyên làm rung động đến nổi lên vài phần gợn sóng của Lý Dung, đã chậm rãi bình tĩnh lại.
Lý Dung cảm nhận được hô hấp đều đặn của Bùi Văn Tuyên phía sau mình, nàng khẽ đẩy hắn ra, người nọ đã ngủ say nên nàng dễ dàng thoát khỏi vòng tay của hắn.
Lý Dung quấn chăn, bình ổn tâm thần.
Nàng không cần để ý đến những việc ban nãy, Bùi Văn Tuyên muốn làm bạn hay làm phu thê cũng vậy, chung quy đều là chuyện của hắn, không liên quan gì đến nàng.
Nàng chỉ cần giả vờ chẳng biết gì cả, án binh bất động, chờ lão tặc này ra chiêu là được.
Lý Dung nhắm mắt lại, không nghĩ thêm gì nhiều, cùng Bùi Văn Tuyên ngủ đến hừng đông.
Lý Dung ngủ có chút sâu.
Buổi sáng dù mơ hồ nghe được tiếng Tịnh Lan từ bên ngoài gọi mình, nàng cũng chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Hiện tại trời gần vào đông, sáng sớm muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp cần rất nhiều dũng khí.
Lý Dung mơ hồ nghe thấy Bùi Văn Tuyên trước thức dậy, sau đó thắp đèn lên.
Dưới ánh đèn, Lý Dung chậm rãi tỉnh dậy, sau đó nàng cảm nhận được trên người được ai đó đắp thêm một chiếc áo khoác.
Lớp áo mang theo hơi ấm, Bùi Văn Tuyên bọc nàng lại sau đó đỡ nàng dậy.
Lý Dung sau khi thích ứng được với ánh sáng liền thấy Bùi Văn Tuyên khoác áo khoác, đang cầm quần áo giúp nàng mặc vào.
Thấy Lý Dung tỉnh, Bùi Văn Tuyên mỉm cười nói, "Điện hạ tỉnh rồi?"
Lý Dung nhắm mắt lại, dường như cực kì buồn ngủ, nàng khẽ gật đầu đáp, "Chào buổi sáng"
Bùi Văn Tuyên đem tay nàng luồn vào tay áo, chẳng khác gì đang giúp một đứa trẻ mặc quần áo.
Động tác hắn rất cẩn thận lại nhẹ nhàng, Lý Dung không nhịn khỏi có một sự xúc động muốn dựa lên người hắn, nhưng nàng đã khắc chế bản thân, tự mình xốc lại tinh thần, dưới sự nâng đỡ của Bùi Văn Tuyên bước xuống giường.
Bùi Văn Tuyên gọi người tiến vào hầu hạ Lý Dung rửa mặt.
Bùi Văn Tuyên và nàng rửa mặt xong, sau khi tùy ý ăn vài thứ, tinh thần Lý Dung đã phấn chấn hơn rất nhiều.
Nàng bảo Tịnh Lan đi lấy sổ con, cùng Bùi Văn Tuyên bước ra ngoài.
Cơn gió lạnh sáng sớm trong tiết trời vào đông khiến Lý Dung hoàn toàn tỉnh táo.
Bùi Văn Tuyên nhìn sổ con trong tay Lý Dung, chậm rãi hỏi, "Hôm nay Điện hạ đã chuẩn bị hết chưa?"
"Rồi", Lý Dung ôm sổ con, thấp giọng đáp.
Bùi Văn Tuyên đỡ nàng lên xe ngựa, theo sau bước lên, chìa bàn tay trắng ngà về phía Lý Dung, "Điện hạ nếu không ngại, xin cho ta xem thử"
Lý Dung do dự một lát, Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Sao vậy, Điện hạ chẳng lẽ sợ vi thần tiết lộ ra ngoài?"
"Cũng không phải như vậy", Lý Dung khẽ cười, đưa sổ con qua, "Chỉ là sợ ngươi không đồng ý"
Bùi Văn Tuyên nghe thấy thế cũng không nhiều lời, hắn mở sổ ra, quét mắt nhìn một lượt.
Lý Dung tổng cộng chuẩn bị hai cuốn sổ, một cuốn về vụ án Tần gia, một cuốn về vụ án quân lương.
Về vụ án Tần gia, trong lúc Lý Dung bị cấm túc trong tháp Bắc Yến, Thượng Quan Nhã và Tuân Xuyên đã điều tra rõ ràng.
Tuy Tuân Xuyên không được xem là thông minh nhưng khả năng làm việc cực cao, thêm Thượng Quan Nhã lãnh đạo, họ đã xử lý việc khẩu cung và vật chứng vô cùng sạch sẽ.
Đối với vụ án Tần gia, Lý Dung chẳng chừa một chút đường sống, từ trên xuống dưới không tha một ai.
Ba gã quan viên cầm đầu phán tử hình, nhóm quan lớn như Thượng Quan Húc đợi điều tra thêm, những quan viên có liên can, cắt chức lưu đày, mỗi người đều có cách xử lý kỹ càng tỉ mỉ.
Cuốn sổ về vụ án quân hưởng, nội dung chủ yếu là sắp xếp lại những chứng cứ Bùi Văn Tuyên mang về.
Chứng cứ và khẩu cung của Bùi Văn Tuyên tuy nhiều nhưng rối.
Cả một đêm qua, nàng đã sắp xếp, ghi chép lại rõ ràng, kết hợp với một ít chứng cứ của Thượng Quan Nhã, Lý Dung ước chừng cũng sắp xếp lại được bảy tám phần, liên tiếp liệt ra tên của một loạt những quan viên cần điều tra cũng như thỉnh cầu điều tra cẩn thận.
Bùi Văn Tuyên im lặng nhìn sổ con, sau một chôc, hắn có chút do dự nói, "Quyển sổ con này...!Bệ hạ ước chừng, sẽ không đồng ý"
"Ta biết"
Lý Dung gõ vào lòng bàn tay, thấp giọng nói, "Nhưng ta vẫn sẽ tấu lên"
"Tần gia bị hàm oan, còn liên quan đến quân lương, nếu cứ giải quyết qua loa như vậy, những kẻ làm ác kia ngày sau e rằng sẽ càng thêm hoành hành, ngang ngược.
Hiện tại, ta cáo trạng tàn nhẫn, Bệ hạ khẳng định sẽ do dự, đến lúc đó, sau khi ta lại tranh chấp với Bệ hạ và triều thân một phen, kết quả nhất định sẽ không quá tệ.
Nếu ngay từ đầu ta xuống tay quá nhẹ, bọn họ vẫn sẽ cùng ta tranh", Lý Dung mở tách trà, Bùi Văn Tuyên duỗi tay thay Lý Dung châm trà.
Nhìn nước trà rót vào tách, Lý Dung nhàn nhạt nói, "Đến lúc đó, nếu ngay cả việc lưu đày vài tên quan viên cũng không làm được, chẳng phải ta phải oan uổng chịu khi dễ?"
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung nói vậy liền đáp, "E rằng số người sẽ có chút nhiều"
Đại Hạ khai triều đến nay đều tôn trọng chế độ quan viên tinh giản, không cho phép có quá nhiều quan viên.
Toàn bộ Hoa Kinh từ trên xuống dưới, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, số quan viên chính thức không đến sáu trăm người.
Ngoài quan viên chính thức, nếu nhân thủ không đủ dùng, sẽ lại mời đến một nhóm "làm việc vặt" hỗ trợ.
Địa vị giữa "làm việc vặt" và quan viên cách nhau rất xa, họ không có phẩm cấp, cũng sẽ không có hy vọng được thăng chức.
Mà danh sách trong sổ con mà Lý Dung dâng lên này, bao gồm hơn năm mươi người, từ lục phẩm trở lên gần hai mươi vị.
Đối với Hoa Kinh mà nói, một lần biến động hơn năm mươi người như vậy, phải nói là một sự xáo trộn cực lớn.
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói xong chỉ cười, không cho ý kiến, "Báo cáo mười phần, ông ấy làm bảy phần là được"
Bùi Văn Tuyên gật đầu, im lặng trầm tư.
Đến Hoàng cung, xe vừa chạy đến cổng, quan viên xung quanh đều đưa mắt nhìn sang.
Lý Dung cũng chẳng quan tâm, tự bước đến vị trí của mình.
Khi thấy Bùi Văn Tuyên đứng ngay bên cạnh nàng, Lý Dung không khỏi có chút kỳ quái hỏi, "Ngươi đứng ở đây làm gì?"
"Đợi chốc nữa thần lại trở về", Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt đáp, "Tránh việc có kẻ nào muốn gây phiền phức cho Người"
Lý Dung nghe thấy thế liền bật cười, nàng nâng quạt chỉ vào hắn, "Ngươi kinh thường ta rồi.
Trước mặt công chúng, bọn chúng chẳng lẽ còn dám đánh ta? Chỉ cần không động tay chân", Lý Dung cười nhạo nói, "Ta chờ xem ai dám"
Bùi Văn Tuyên có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn không rời đi, "Vậy để vi thần chắn gió giúp Điện hạ đi"
Bùi Văn Tuyên luôn săn sóc người khác như vậy, trước kia Lý Dung không phát hiện, chỉ xem đó là thói quen của hắn.
Nhưng từ sau khi hiểu rõ tâm tư của hắn, nàng bất giác có chút để tâm chuyện này.
Lý Dung hơi sững người, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy có chút giả dối nên chỉ đành giả vờ như chẳng biết gì, "Được thôi, ngươi thấy vui là được"
Chẳng bao lâu sau, Lý Minh đã đến.
Từ xa nhìn thấy ngự giá của Lý Minh, Bùi Văn Tuyên tự quay về vị trí của mình, Lý Dung trộm liếc nhìn hắn một cái.
Bóng lưng của người thanh niên này, thẳng tắp như một lưỡi kiếm cô độc, khác xa với nét cười mang theo vài phần dịu dàng trên mặt hắn.
Có lẽ đây mới thật sự là Bùi Văn Tuyên.
Dù nét mặt có dịu dàng bao nhiêu, tính tình có tốt thế nào, nhưng bản chất của Bùi Văn Tuyên, từ trước đến nay đều là một người tài giỏi sắc sảo, không chịu khom lưng nửa phần.
Lý Dung nhìn theo bóng Bùi Văn Tuyên hồi lâu, đến tận khi hắn quay người lại, nàng mới ý thức được bản thân thế nhưng đã nhìn chằm chằm hắn trong một thời gian dài.
Lý Dung lặng yên không một tiếng động dời mắt đi.
Trong tiếng thông báo của thái giám, ngự giá của Lý Minh tiến vào, mọi người đồng loạt quỳ xuống.
Sau khi Lý Minh đi vào, mọi người lại theo âm thanh nối đuôi nhau vào Đại điện.
Vào Đại điện, chúng quan viên quỳ xuống hành lễ, hô to vạn tuế.
Đợi đến khi mọi lễ nghi đều làm xong, Lý Minh theo lệ thường, dò hỏi thời tiết gần đây ở các nơi.
Sau đó, khi xác nhận phía Bắc có băng tai*, thương nghị phương án giải quyết xong, cuối cùng ông mới nhìn sang Lý Dung hỏi, "Vụ án ta bảo khanh điều tra, đã có kết quả chưa?"
(*thiên tai do băng tuyết gây nên)
"Dạ đã có rồi"
Lý Dung sớm có chuẩn bị, nàng cung kính lấy sổ con đã chuẩn bị tốt từ tối qua ra, quỳ xuống trình lên, "Bẩm Bệ hạ, vụ án Tần gia trên cơ bản đã xử lý xong, vụ án này xuất phát từ việc Binh Bộ không bảo quản tốt nhật ký hành quân, khiến nhật ký thiếu trang.
Một quan viên vô tình phát hiện trận chiến ở huyện Hoàng Bình không giống bình thường, liền thuận miệng nói ra.
Sau đó có người hảo tâm, gửi thư nặc danh tố giác Tần gia cho Ôn Ngự sử Ôn Bình.
Ôn Ngự sử và Hình bộ Thôi thị lang Thôi Thư Vân hợp tác điều tra.
Trong quá trình điều tra hai người lại không làm tròn chức trách, từ đó gây ra sai lầm, dẫn đến án oan.
Hiện tại, nỗi oan của Tần gia được rửa sạch, cẩu xin Bệ hạ xử phạt thật nặng Binh bộ thị lang Trung Vương Hi, Ngự sử đài Ôn Bình, Hình bộ thị lang Thôi Thư Vân cùng với những quan viên có liên quan"
Nói xong, Phúc Lai liền bước xuống, cầm sổ con của Lý Dung giao lên.
Trong tiếng báo cáo của Lý Dung, Lý Minh mở sổ con ra.
Sau khi quét mắt nhìn một lượt, sắc mặt ông có chút khó coi.
Lý Dung trộm đánh giá thần sắc của Lý Minh, đợi Lý Minh lên tiếng.
Nàng đã cân nhắc đến việc Lý Minh sẽ không phạt quá nặng.
Nhưng nếu Lý Minh lập Đốc tra ti, đương nhiên phải giết gà dọa khỉ, mà muốn dọa dẫm thế gia một chút cũng không thể nào phạt quá nhẹ.
Do đó, việc Lý Dung phải làm chính là cho Lý Minh một bậc thang và ôm hết thảy trách nhiệm về phía mình.
Không phải đế vương muốn phạt bọn họ mà là vì nàng, Công chúa Bình Lạc không thuận theo, không buông tha.
Chỉ như vậy mới có thể thật sự đối đầu với đám con cháu thế gia căn cơ sâu rộng.
Nàng đã chuẩn bị tốt một chuỗi những điều cần nói, cũng chuẩn bị đối diện với việc có văn thần chết gián*, chỉ đợi Lý Minh cùng nàng diễn một màn tung hứng qua lại, sau đó cùng bàn bạc cách trị tội.
(*dùng cái chết can gián)
"Ngoại trừ vụ án Tần gia, vấn đề quân lương có liên quan đến vụ án này, nhi thần cũng đã sắp xếp một lượt.
Danh sách những người liên quan đến vụ án cũng đã được dâng lên, khẩn cầu Bệ hạ cho phép nhi thần điều tra rõ ràng"
Sau khi nói xong, Lý Dung yên lặng chờ đợi Lý Minh.
Nhưng sau khi đợi một lúc lâu, Lý Dung chỉ nghe thấy Lý Minh khẽ ho một tiếng, tiếp theo vui vẻ nói, "Làm tốt lắm!"
Lý Minh nhìn nhóm thần tử bên cạnh, một chữ cũng không nhắc đến vụ án mà chỉ nói, "Các ngươi nhìn đi, trước đây trẫm muốn lập Đốc tra ti, các ngươi hết rào đón lai ngăn cản, nói Bình Lạc còn trẻ, gánh vác không được chuyện này.
Hiện tại, đã thấy con bé giải quyết vụ án này thế nào chưa?"
Trên triều, không ai nói một lời, Lý Minh cười lạnh, "Trẫm cảm thấy, con bé làm cực kì tốt! Chẳng những điều tra rõ ràng, không có nửa phần sai sót còn nắm được nhược điểm của các ngươi.
Nếu không nhờ Bình Lạc, trẫm cũng không biết các ngươi có năng lực lớn đến vậy!"
Lý Dung thấy Lý Minh vẫn luôn nói về việc Đốc tra ti không khỏi nhíu mày, trong lòng có vài phần bất an.
Lý Minh thấy mọi người không nói gì liền cười nói, "Cho nên Đốc tra ti sẽ chính thức được lập ra, do Bình Lạc Điện hạ làm Ti chủ.
Các vị chắc sẽ không có dị nghị gì, phải không?"
♪Tác giả có lời muốn nói♪
【 Vở kịch nhỏ 】
Lý Dung, "Hôm nay trong chương không xuất hiện, Bổn cung không thể không đến vở kịch nhỏ"
Tác giả, "Vậy xin phỏng vấn một chút, kiếp trước, ấn tượng ban đầu của Người về Bùi Văn Tuyên là gì?"
Lý Dung, "Một công tử phong lưu ưu tú, tao nhã"
Tác giả, "Sau khi thành hôn thì sao?"
Lý Dung, "Rất biết chơi"
Tác giả, "Sau khi ly hôn?"
Lý Dung, "Một con cáo già đen tối vì 'ế' mà dễ cáu bẳn"
Tác giả, "Còn sau khi trọng sinh?"
Lý Dung, "Con cáo già phiên bản đẹp trai vì 'ế' mà dễ cáu bẳn"
Tác giả, "Hiện tại?"
Lý Dung, "..."
Tác giả, "Nói đi, không cần xấu hổ"
Lý Dung, "Bùi cẩu khốn kiếp, khiến lưng ta muốn gãy"
♪Góc tám nhảm♪
Haiz, tội nghiệp anh Tuyên, vì trong quá khứ lỡ một lần sai lầm mà bị chị nghĩ xấu thành như vậy, đáng thương quá, TT^TT
Cảm ơn các bạn đã thích và ủng hộ Tây, mong rằng các bản dịch của Tây sẽ khiến các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...