Ngày hôm sau khi nhận được hồi âm của Bùi Văn Tuyên.
Nhìn mẫu giá y hắn chọn, suy nghĩ hồi lâu, Lý Dung liền cầm mẫu còn lại đưa cho Tịnh Lan, “Nói với Lễ Bộ, ta chọn mẫu thêu hình Phượng Hoàng”
Tịnh Lan hơi ngẩn người, không cầm được hỏi, “Bùi công tử không phải chọn mẫu thêu Mẫu đơn sao ạ?”
“Thật ra mẫu nào mà chẳng được”, Lý Dung vừa rửa tay vừa nói, “Ta chỉ đang dùng phương pháp loại trừ thôi”
Nghe thấy thế, những thị nữ xung quanh thấp đầu bật cười.
Bọn họ vui đùa một chốc, Lý Dung tính toán thời gian, lúc này mẫu hậu của nàng chắc đã dậy rồi nên liền theo lễ đến cung Vị Ương bái kiến.
Thông thường, mỗi ngày nàng đều phải đi bái kiến Hoàng hậu, chỉ là khoảng thời gian này, hết bận phá án lại bị giam vào ngục, đã rất lâu nàng đã không được gặp mẫu thân rồi.
Nhận lấy chiếc khăn lau tay từ bên cạnh, Lý Dung quay người dẫn theo một hàng người đi về phía cung Vị Ương.
Vừa đến cửa cung Vị Ương liền nghe thấy từng tràng cười của nữ nhân từ bên trong truyền ra.
Lý Dung mỉm cười tiến vào, các cung tần dường như đều đang tụ tập ở đây.
Mẫu thân của nàng, Thượng Quan H đang ngồi ở chính vị, cười đùa với những người xung quanh.
(Trong bản gốc, tuy sau này có viết Hoàng hậu tên là Thượng Quan Nguyệt nhưng không hiểu vì sao tác giả vẫn cứ để là Thượng Quan H nên Tây sẽ để vậy luôn)
“Các vị nương nương đang nói chuyện gì thú vị mà cười vui vẻ thế?”
Lý Dung bước vào mỉm cười truy vấn, sau đó hành lễ với Hoàng hậu, “Tham kiến Mẫu hậu”
Tiếp đến, nàng quay đầu nhìn bốn vị quý phi hành lễ, “Tham kiến các vị Nương nương”
“Thì ra là Tiểu Bình Lạc của chúng ta đến rồi”, nàng vừa đứng dậy liền nghe thấy tiếng của Nhu phi.
Lý Dung nâng mắt nhìn sang, Nhu phi ý cười sáng lạn nhìn nàng nói, “Nhanh ngồi xuống đi”
Một chữ “Nhu” này được lấy ra từ chính tên của bà.
Vốn dĩ bà tên Tiêu Nhu, xuất thân là thường dân, từ nhỏ đã tiến cung làm cung nữ.
Vì thông minh nên sớm được an bài làm nô tỳ hầu hạ Lý Minh.
Nghe bảo năm ấy, Lý Minh khi còn là Hoàng tử cuộc sống không được tốt lắm.
Tiêu Như cùng ông sống trong Lãnh cung suốt chừng ấy năm niên thiếu, vì thế Lý Minh luôn đối với Tiêu Nhu có một loại tình cảm đặc biệt.
Sau này, khi Lý Minh lên làm Thái tử, Tiêu Như được Hoàng hậu, khi ấy là Thái tử phi, ban hôn cho một vị đại thần.
Nhưng gả chưa được bao lâu, Lý Minh đã lên làm Hoàng đế.
Lại qua một khoảng thời gian, vị đại thần kia vì bệnh thân vong.
Ban đầu Nhu phi đã xuống tóc xuất gia, sau lại cùng Lý Minh gặp lại trong tư miếu.
Sau một hồi xuân phong, bà bắt đầu thời kì hơn mười năm chưa bao giờ mất đi vinh sủng.
Có bản lĩnh nhường này, dung mạo đương nhiên không tầm thường.
Tuy hiện tại đã gần năm mươi song được bảo dưỡng vô cùng tốt, mãi mãi một bộ dáng thướt tha tùy mị.
Nếu so với Hoàng hậu đang ngồi bên cạnh nhỏ hơn mình bảy tuổi, bà một chút cũng không thua kém.
Hiện nay bà là người đứng đầu tứ phi, giúp đỡ Hoàng hậu xử lý việc hậu cung.
Bà rất giỏi giao thiệp, Lý Dung vừa bước vào, Hoàng hậu chưa kịp nói gì, bà đã giành phần lên tiếng trước.
Lý Dung cười khẽ một tiếng, hơi gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Thị nữ kê một chiếc bàn nhỏ ở phía dưới bên trái, cách Hoàng hậu gần nhất.
Lý Dung ngồi sau chiếc bàn, vừa an tọa liền nghe thấy bên trên truyền đến tiếng của Nhu phi hỏi Hoàng hậu, “Nghe bảo gần đây chuyện hôn sự của Bình Lạc đã được quyết định, là thật sao ạ?”
“Thánh chỉ ban hôn đã ban rồi”, Thượng Quan H bình tĩnh đáp, “Là Bùi gia đích trưởng tử, Bùi Văn Tuyên”
“Nhi tử của Bùi Lễ Chi?”, Nhu phi mỉm cười, “Ba bốn năm trước thiếp có gặp đứa trẻ này một lần, quả thực bề ngoài rất anh tuấn.
Bình Lạc”, Nhu phi quay đầu sang nhìn Lý Dung, “Nghe nói con và hắn cùng nhau điều tra vụ án Dương gia?”
“Nương nương”, Lý Dung dịu dàng nói, “Ta và hắn vẫn chưa thành thần, nói mấy vấn đề này không tốt lắm, nên đổi một chủ đề khác”
“Bình Lạc ngượng ngùng rồi”, Đoan phi ngồi ở bên cạnh khéo léo xoay chuyển vấn đề.
Bà nhìn Nhu phi nói, “Nhu phi khiến đứa trẻ xấu hổ thế này, nếu không phải nể chúng ta là mấy trưởng bối lớn tuổi, cô nương nhà người ta ai thèm quan tâm ngài?”
Nhu phi nâng quạt tròn khẽ cười, trong điện nhất thời tràn ngập sự vui vẻ.
Lý Dung nâng ly trà nhấp vài ngụp, chỉ cười không nói.
Sau khi nhóm phi tần nháo hồi lâu, cuối cùng Hoàng hậu đều cho họ lui xuống.
Nhu phi vẫn ngồi đấy, đợi mọi người đều đi hết, Hoàng hậu mới quay đầu hỏi, “Muội có chuyện gì muốn nói sao?”
“Chính là muốn nhờ Bình Lạc giúp một chút”
Nhu phi cười cười nhìn Lý Dung, “Lúc trước Bình Lạc chỉ thích độc lai độc vãng, không cùng các huynh đệ tỷ muội khác qua lại.
Hiện nay con lại sắp gả cho người ta, cho nên trong khoảng thời gian này, rất nhiều muội muội muốn cùng tỷ tỷ thân cận hơn và được nghe tỷ tỷ giảng dạy.
Chính vì thế ta nghĩ, chi bằng mỗi ngày Bình Lạc dành chút thời gian cố định cùng các Công chúa khác trong cung giao lưu”, nói rồi, Nhu phi nhìn sang Hoàng hậu, “Nương nương thấy sao ạ?”
Hoàng hậu nhăn mày, trong lòng bà biết Nhu phi chẳng có ý gì tốt, đang muốn thoái thác thì Lý Dung đã lên tiếng, “Được thôi”
Nhu phi hơi hơi ngẩn người.
Lý Dung nâng mắt nhìn bà, “Nương nương đây là thái độ gì, cho rằng Bình Lạc sẽ không đáp ứng Người?”
“Làm sao có thể?”, Nhu phi mỉm cười, “Ta biết, tuy ngày thường Bình Lạc có vẻ rất lạnh nhạt nhưng thật chất trong lòng luôn quan tâm đến huynh đệ tỷ muội”
“Nương nương nói thế”, Lý Dung khẽ gõ quạt vàng vào lòng bàn tay, “Cứ như thể ngày thường ta chẳng quan tâm đến họ.
Mấy lời này của Người thật sự là quá hạ thấp ta rồi”
Nghe Lý Dung nói vặn lại khiến nụ cười trên mặt của Nhu phi có chút khó coi.
Bà chỉ có thể quay sang nhìn Hoàng hậu, “Tỷ xem hài tử của tỷ này, mới hai tháng không gặp, miệng lưỡi lanh lẹ biết bao nhiêu”
“Trong lòng ta luôn quan tâm đến các vị muội”, Lý Dung bưng ly trà, ôn hòa nói, “Ta muốn dạy các muội ấy rất nhiều thứ.
Ta thấy chi bằng Nhu phi dứt khoát đứng ra sắp xếp, mỗi ngày ta sẽ đến giảng dạy cho các muội muội hai canh giờ, thế nào?”
“Giảng dạy?”
Nhu phi ngẩn người, “Con muốn giảng cái gì?”
“Thái hậu Nương nương vốn tin tưởng Phật pháp nên ta sẽ giảng cho các muội ấy kinh phật và một ít lễ tiết thường ngày, tu tâm dưỡng tính để khỏi phạm phải sai lầm.
Lúc trước ta có nghe qua, Hoa Lạc đánh tàn phế một tỳ nữ trong viện của mình?”
Hoa Lạc là trưởng nữ của Nhu phi, quen thói kiêu ngạo.
Nhu phi nghe thế, sắc mặt đại biến, lập tức đáp, “Có chuyện này sao?! Vậy phải nhờ con quản giáo nó lại”
“Được”, Lý Dung cười cười, “Có câu nói này của Nương nương, Bình Lạc sẽ cố gắng làm tốt”
Nhu phi nghe thế trong lòng sinh ra vài phần bất an.
Lý Dung nhìn sắc trời nói, “Nhu phi nương nương có muốn lưu lại dùng thiện?”
Nghe được ý tứ đuổi khách, Nhu phi thấy những gì cần nói đã nói xong nên nhanh chóng đứng dậy, “Không cần, ta vì Hoàng hậu mà đến, không thể làm phiền mẫu tử hai người nói chuyện”
Cùng Hoàng hậu hàn thuyên vài câu, Nhu phi liền phe phẩy quạt rời khỏi.
Lý Dung thấy Hoàng hậu muốn đứng dậy liền tiến lên đỡ lấy bà.
Hoàng hậu được Lý Dung dìu lên có chút bất mãn nói, “Ban nãy con đáp ứng làm gì? Ả ta rõ ràng không có ý gì tốt”
“Nếu vốn đã không có ý tốt thì sẽ chấp nhận con từ chối sao?”
Lý Dung dìu Hoàng hậu đi vào trong viện, nàng dịu dàng nói, “Nếu lúc đó con không đồng ý, bà ta không phải sẽ thổi gió bên tai Phụ hoàng, nói cái gì mà bồi dưỡng tỷ muội cảm tình.
Phụ hoàng luôn nghe lời bà ta, chắc chắn ngày mai sẽ hạ ý chỉ cho xem”
“Thật buồn nôn mà”
Hoàng hậu nhíu mày lộ ra sự chán ghét.
Lý Dung khẽ cười, “Cho nên chúng ta đừng quan tâm đến đôi cẩu nam nữ kia nữa.
Người là Hoàng hậu, là nữ nhân tôn quý nhất dười gầm trời này.
Người chỉ cần làm tốt vị trí Hoàng hậu này là được.
Còn về nữ nhân kia muốn con bồi dưỡng cảm tình, chúng ta đã đáp ứng rồi, Phụ hoàng ngược lại sẽ cảm thấy con hiểu lý lẽ một chút”
“Nếu ả ta…”
“Bà ta sẽ không tự mình ra tay”, Lý Dung đi cạnh Hoàng hậu, hòa hoãn nói, “Đã nhiều năm rồi, thủ đoạn của bà ta Người còn chưa hiểu rõ sao? Lần này nói muốn con bồi dưỡng tình cảm với các muội muội, trên thực tế là mượn cơ hội lần này cho bọn họ tiếp cận con.
Trong đám muội muội có vài đứa ngốc nghếch, không cần bà ta chính mình làm cũng sẽ có người làm thay”
“Ta đã hiểu rồi”, Hoàng hậu nghe Lý Dung phân tích có tình có lý, rốt cục thở ra một hơi, “Vậy con cũng nên đối phó thật tốt đấy”
“Xin Người cứ yên tâm”
Thanh âm Lý Dung nhàn nhạt, “Chuyện trong hậu cung không phải chỉ có mấy thủ đoạn nho nhỏ kia sao, Người không cần quá lo lắng.
Ngược lại chúng ta nên cao hứng mới phải”
“Có cái gì để cao hứng”, thần sắc Hoàng hậu đầy mệt mỏi, “Ta lại cảm thấy hiện tại chẳng có gì để cao hứng cả”
“Người phải nghĩ thế này, nếu hôn sự của con không có bất kì giá trị gì, Nhu phi cũng sẽ không tìm mọi cách phá hoại.
Hôm nay bà ta đến gây phiền toái cho con, chỉ có thể chứng minh được một điều…”
“Điều gì?”, Hoàng hậu quay đầu sang, Lý Dung mỉm cười đáp, “Bùi Văn Tuyên e rằng sắp được thăng quan rồi”
Hoàng hậu hơi ngẩn ra, sau hồi lâu, bà mới than một tiếng, “Mấy người trẻ tuổi các con, ta càng nhìn càng không hiểu được.
Các con đưa Xuyên nhi đến Tây Bắc, hai tháng trước thật sự dọa ta một trận chết khiếp.
Một mặt sợ Xuyên nhi trên chiến trường có chuyện, mặt khác lại sợ nó ở đó làm không tốt, Bệ hạ sẽ nhân đó tìm cơ hội phế truất.
Ta chỉ có thể nhờ cữu cữu các con giúp đỡ, sau lần dày vò này, Thượng Quan gia thật sự nguyên khí chịu thương nặng.
Xuyên nhi một chút công trạng cũng không lấy được mà các con lại cao hứng nhường này”.
Hoàng hậu vành mắt đỏ hoe, “Ta thật hoài nghi cái tên Bùi Văn Tuyên kia, rốt cục hắn đang đứng về phe nào”
“Mẫu hậu”, Lý Dung đặt tay lên vai Hoàng hậu, an ủi nói, “Người đừng lo lắng, thật ra Người nên nghĩ, việc này ngay cả Người cũng không hiểu được càng lại là một việc tốt.
Điều đó chứng minh Bệ hạ cũng có cảm nhận như Người.
Hiện tại tuy Thượng Quan gia có bị hao tổn đôi chút nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu.
Mẫu hậu, có một đạo lý rất đơn giản”, Lý Dung khuyên nhủ, “Cất giữ lưỡi dao đủ sắc bén, đến khi giết người, mới có thể một nhát lấy mạng”
“Nhưng tiền đề là nó phải sắc bén”
Hoàng hậu có chút căng thẳng, Lý Dung thấy vậy chỉ cười không nói.
Nàng cùng Hoàng hậu đến nơi dùng cơm, hai người ngồi xuống, Hoàng hậu nhúng tay vào thau đồng vừa rửa tay vừa nói, “Lần này cữu cữu con giúp đỡ chúng ta có đưa qua một điều kiện”
“Dạ?”
“Ông ấy muốn đưa Nhã nhi vào cung”
Nghe thế, động tác của Lý Dung khẽ khựng lại.
Hoàng hậu cầm khăn lau tay, quay đầu nhìn nàng hỏi, “Con còn nhớ Nhã nhi không? Lúc nhỏ hai người các con từng gặp nhau đấy”
“À, con nhớ”
Lý Dung hồi thần, vội vàng nói, “Con nhớ muội ấy từ sớm đã về U Châu mà”
“Tháng sau nó sẽ trở lại kinh thành tham gia hôn lễ của con”, Hoàng hậu không nhanh không chậm nói, “Xuyên nhi cũng không còn nhỏ nữa, năm sau ta tính tuyển phi cho nó, bây giờ bắt đầu lựa chọn vài ứng cử viên tốt.
Thái tử phi khẳng định phải là Nhã nhi, nếu có những cô nương nào tốt, con giúp ta quan sát một chút”
Lý Dung không nói gì, Hoàng hậu cầm đũa, vừa ăn vừa nói, “Sau khi cưới Nhã nhi, ta nghĩ sẽ giúp nó nạp thêm bốn vị trắc phi.
Những người cho vị trí này thật ra không quá quan trọng chỉ cần xem bối cảnh.
Con giúp ta lựa chọn, tốt nhất là chọn hai người từ nhà võ tướng, trong tay Xuyên nhi không có binh quyền, dù sao như thế cũng được chút trợ giúp”
Hoàng hậu và Lý Dung vừa trò chuyện vừa ăn cơm.
Trước mặt Hoàng hậu, Lý Dung nói rất ít, chủ yếu là một mình Hoàng hậu độc diễn.
Sau khi ăn xong, bà cũng có chút mệt, dự định nghỉ trưa nên Lý Dung liền lui xuống.
Trên đường trở về, nàng ngồi trên nhuyễn kiệu, suy nghĩ về những gì Hoàng hậu nói.
Kiếp trước Lý Xuyên quả thật cưới Thượng Quan Nhã, sau đó cũng cưới thêm bốn vị trắc phi.
Tính tình của Thượng Quan Nhã tương tự với Lý Dung, hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, do phải đi U Châu nên mới tách ra.
Sau này dù Thượng Quan Nhã trở thành em dâu của nàng song cũng chẳng ảnh hưởng đến quan hệ của họ.
Chuyện cưới trắc phi đối với Thượng Quan Nhã cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nàng là một nữ nhân vô cùng cơ trí, ngày thường luôn là bộ dáng cao quý xa cách nhưng chỉ cần quen thân sẽ biến thành một đại tỷ gắt gỏng.
Trừ việc trước tiên phải nghĩ cho gia tộc, những thứ còn lại chỉ là sở thích của nàng, uống rượu đánh cờ vẽ tranh, cuộc sống trôi qua vô cùng tiêu dao tự tại.
Khi Lý Xuyên không sủng ái nàng, Lý Dung còn đặc biệt nghĩ biện pháp giúp đỡ.
Kết quả khi Thượng Quan Nhã thấy các phương án liền phất phất tay, “Không lung lay hậu vị, chừa chút mặt mũi cho ta là được rồi, những lúc khác thì lăn xa một chút.
Nếu hắn không phải là Hoàng đế, ai lại muốn phiền hà mà quan tâm hắn?”
Chỉ một câu liền khiến Lý Dung nghẹn trở về.
Nhưng nàng biết, Thượng Quan Nhã tuyệt đối không phải là cố gắng gượng cười, với tính cách danh sĩ như thế, dường như thật sự thấy Lý Xuyên sẽ cảm thấy phiền.
Nhưng không ảnh hưởng Thượng Quan Nhã không có nghĩa không ảnh hưởng những người khác.
Bốn vị trắc phi đấu tới đấu lui, đến cuối cùng hai người chết, một người xuất gia, còn một người suy nghĩ thông suốt, bầu bạn cùng Thượng Quan Nhã sống trong cung hết nửa đời còn lại.
Nếu tính ra thì đời trước, không ai có được kết cục tốt.
Rõ ràng biết kết cục như thế, chẳng lẽ còn muốn đạp lên vết xe đổ mà lặp lại một lần sao?
Lý Dung khẽ gõ quạt vào lòng bàn tay, lặng yên suy nghĩ.
Tần Chân Chân tuyệt đối không thể vào cung, thậm chí sau này, nàng ta cũng không nên gặp lại Lý Xuyên.
Còn về Thượng Quan Nhã…
Lý Dung do dự hồi lâu, nhất thời không biết nên giải quyết thế nào.
Nàng hít sâu một hơi, vén màn xe phân phó Tịnh Lan, “Ngươi phái người đến Thượng Quan phủ, nếu Thượng Quan Nhã tiểu thư đã quay lại thì lập tức báo cho ta”
“Vâng”
“Còn nữa”, Lý Dung nghĩ nghĩ, “Ngươi nói Bùi Văn Tuyên viết cho ta một bức thư, đại ý là muốn tìm một người gửi thư cho ta, bảo ta đến nơi hai người có thể gặp nhau vì hắn có thứ muốn đưa cho ta.
Sau đó nhắc hắn mỗi ngày đều mang theo vật đó để tùy lúc chờ ta tuyên triệu”
“Vâng”
Tịnh Lan đáp một tiếng.
Sau khi phân phó hết thảy, Lý Dung buông màn xuống ngồi dựa vào nệm nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau thư của Bùi Văn Tuyên được gửi đến thông qua người của phủ Công chúa, bên trong thư có gửi kèm theo một chồng giấy.
Lý Dung nhìn bức thư hắn viết theo yêu cầu, xác định tên này đã hiểu đại khái chủ ý của mình xong liền đặt thư lên người.
Khi mở thư của Bùi Văn Tuyên ra, nàng liền thấy ba câu, “Chuyện giá y quyết định thế nào? Có gặp phải chuyện gì nan giải không? Thêm nữa, Điện hạ giàu thật”
Khi nhìn câu “Điện hạ giàu thật”, Lý Dung không khỏi bật cười.
Nàng cầm lá thư, lại nhìn đống giấy tờ rối tinh rối mù Bùi Văn Tuyên gửi đến mới phát hiện đó là số liệu thống kê tài sản mà hắn làm giúp nàng, còn có dự toán những khoản thu chi.
Lý Dung vừa nhìn bản kê khai, vừa tiếp ly trà từ tay Tịnh Lan.
Tịnh Lan thấy Lý Dung mỉm cười không khỏi hỏi, “Điện hạ đang xem gì mà cười cao hứng thế?”
“Bùi đại nhân quả nhiên rất tài giỏi”
Lý Dung tay nâng ly trà uống một ngụm rồi đặt xuống, sau đó đem những giấy tờ Bùi Văn Tuyên gửi đến ném vào chậu lửa đốt sạch.
Tắm rửa xong, Lý Dung nhận được tin, bảo rằng Nhu phi đã hẹn các vị muội muội đến nơi được sắp xếp để nàng lên lớp cho họ.
Lý Dung gật gật đầu đứng dậy, bỗng nhận ra, nơi bà ta an bày là một đình thủy tạ trong Ngự hoa viên.
“Nương nương có nói”, thái giám dẫn đường lên tiếng, “Ngày hè thời tiết oi bức, trong đình thủy tạ mát mẻ, Điện hạ ở nơi này giảng kinh cho các vị Công chúa thì không gì tốt bằng”
Lý Dung đáp một tiếng rồi bước vào đình.
Vừa tiến vào, nàng đã thấy sáu vị muội muội sớm đã tụ họp đầy đủ.
Trong sáu vị muội muội này chỉ có hai người là Minh Lạc và Hoa Lạc là đến tuổi cập kê.
Minh Lạc do Mai phi, một trong tứ phi sinh ra, xuất thân cao quý, được sủng vô cùng, thường xuyên cùng Lý Dung đối địch mấy chuyện vụn vặt.
Hoa Lạc là nữ nhi của Nhu phi, thừa hưởng gương mặt lúc nào cũng treo ý cười song bên trong lại chứa đầy sự tàn nhẫn của bà ta.
Những vị muội muội còn lại nhìn ra chưa đầy mười lăm, bề ngoài chỉ như những đứa trẻ, do chênh lệch về tuổi tác nên không thường đi lại với Lý Dung.
Sau khi Lý Dung tiến vào, Minh Lạc quay đầu sang nhìn, nhất thời mỉm cười nói, “Ồ, tỷ tỷ đến rồi”
Lý Dung cũng cười nói, “Các muội đến cũng thật sớm, đều ngồi xuống đi”
Nói rồi, Lý Dung ngồi vào vị trí ở giữa.
Mấy vị Công chúa khác cũng lục tục ngồi xuống, Minh Lạc nhìn Lý Dung, cười hỏi, “Nghe nói tỷ tỷ được chỉ hôn cho đích trưởng tử Bùi gia.
Tỷ tỷ được quen sủng ái, hiện tại người được chỉ hôn tất nhiên là Thiên chi kiều tử, thân phận bất phàm nhỉ?”
Lý Dung không nói gì, lật ra cuốn sách đặt trước mặt, “Hôm nay trước niệm ‘Kim cang kinh’ đi”
“Sao vậy?”, Minh Lạc thấy Lý Dung không trả lời nên vô cùng cao hứng, “Tỷ tỷ có gì không tiện nói ra sao? Vị Bùi công tử kia có phải là vị quan lớn nào trong triều không? Hắn ta tuy trẻ, cũng không so được với Tô thị lang nhưng ít ra chắc cũng được lục phẩm nhỉ?”
“Minh Lạc”, Lý Dung nâng mắt nhìn nàng ta, ôn hòa nói, “Hôm nay ta giảng kinh, nếu muội không thích, tỷ tỷ có thể giảng những thứ khác”
“Ồ?”, Minh Lạc nhướn mày, “Tỷ tỷ còn có thể dạy cái gì nữa?”
“Tịnh Lan, đi cung Vị Ương mời Tư Chính ma ma đến đây”
Tịnh Lan nghe thế liền nhận lệnh lui xuống.
Minh Lạc như không hiểu nguyên do vẫn tiếp tục, “Tỷ tỷ, tỷ nói đi”
“Minh Lạc”, Hoa Lạc bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, “Muội nghe bảo vị Bùi Văn Tuyên kia là một tiểu quan bát phẩm, tỷ đừng chọc vào nỗi đau của tỷ tỷ”
Lý Dung không nói gì, vô cùng bình tĩnh uống trà.
Chẳng bao lâu sau, một lão nô tay cầm thước dài, đi theo Tịnh Lan bước vào, hành lễ với Lý Dung.
“Điện hạ”
“Bổn cung nhận mệnh dạy các vị muội muội quy tắc làm Công chúa.
Vốn nghĩ giảng kinh, nhưng hôm nay xem ra các vị muội muội ngay cả cung quy cơ bản cũng quên nên ta mời Tư Chính ma ma đến đây dạy lại các muội một lần”
Nghe đến đây, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Lý Dung quay đầu nhìn sang mấy vị Công chúa tuổi còn nhỏ nói, “Minh Lạc và Hoa Lạc học là đủ rồi, mấy vị muội muội khác còn nhỏ nên không cần”
“Bình Lạc ngươi dám!”
Minh Lạc vỗ bàn, nâng tay chỉ vào Lý Dung.
Lý Dung khẽ cười, vẫn nhàn hạ uống trà, “Không có tôn ti, một Công chúa đập bàn là hành động gì? Ti Chính ma ma, ngươi xem thế này xử phạt thế nào?”
“Vả miệng đánh tay”
“Vả miệng sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi Hoàng gia”, Lý Dung nhàn nhạt nói, “Đánh tay thôi”
Những người xung quanh không dám động, Minh Lạc trào phúng nói, “Ta thật muốn nhìn xem hôm nay ai dám động vào ta?”
“Ai không dám động ngươi”, Lý Dung nâng mắt nhìn bọn họ, “Bổn cung sẽ động người đó.
Bổn cung là Công chúa do chính cung Hoàng hậu sinh ra, được Nhu phi nhờ vả đến đây dạy dỗ các muội muội, chẳng lẽ hôm nay ngay cả cung quy Bổn cung cũng không thi hành được sao?”
Nói rồi, Lý Dung đột nhiên đứng dậy, nâng tay chỉ vào Minh Lạc, tức giận nói, “Đè nó xuống cho ta”
Lời vừa dứt, Tịnh Lan Tịnh Mai xông đến giữ chặt Minh Lạc.
Thấy thị nữ bên người nàng ta muốn tiến lên, Lý Dung liếc xéo một cái, lạnh lùng nói, “Các ngươi nghĩ kĩ chưa, phạm thượng sẽ bị đại bản đánh đến chết”
Mấy nha đầu đó lập tức bị dọa một phen.
Tư Chính ma ma bước lên phía trước, bà nâng thước, không chút lưu tình đánh vào lòng bàn tay Minh Lạc mười cái.
Minh Lạc thét lên, thần sắc Lý Dung vẫn bình tĩnh như cũ nói, “Đánh xong rồi thì ra ngoài đi.
Ta còn muốn giảng kinh cho những muội muội khác”
Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm của một thanh niên.
Sau vài phút, khi vừa vén rèm lên, người đó nhất thời ngẩn ra.
Lý Dung nâng mắt nhìn sang liền thấy một nam tử tuấn mỹ.
Y thân khoác hắc bào chỉ thêu khổng tước bằng chỉ vàng, bên trong mặc một đơn sam, tay cầm cây quạt nhỏ.
Tuy đường nét gương mặt tương tự Tô Dung Khanh nhưng lại mang theo vài phần phóng khoáng mà y không có.
Sau lưng thanh niên kia chính là Tô Dung Khanh.
Hai người đang trò chuyện, khi vén rèm lên, nụ cười của Tô Dung Khanh lập tức tiêu tán.
Tùy theo chiếc màn được chầm chậm kéo ra, ánh mắt của Tô Dung Khanh tự nhiên đều rơi trên người Lý Dung.
Thanh âm của y đột ngột biến mất, chỉ lẳng lặng nhìn vào Lý Dung.
Hai người, một đứng một ngồi, bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng nam tử mặc hắc bào là người đầu tiên có phản ứng.
Y vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng nói, “Vi thần Tô Dung Hoa, cùng thần đệ tham kiến Điện hạ!”
♪Góc tám nhảm♪
Đời trước không ai hạnh phúc, nhưng thật sự do gần đây đọc xuyên nhanh nên đọc đến đoạn Thượng Quan Nhã vs Lý Xuyên trong đầu lại nghĩ đến chuyện công lược, nghịch tập ????
Hay chưa, mới vừa hai chương không gặp nói cái lại xuất hiện làm tim ta đau đớn.
Khanh ơi Khanh, sao anh lại thích hành hạ lòng người thế này ????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...