Trưởng Công Chúa


"A", Thượng Quan Nhã nhìn Tô Dung Hoa, lập tức hồi thần sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, "Tô đại công tử tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Thượng Quan Nhã ưu nhã sửa lại váy áo, vắt tréo chân trái lên chân phải.

Nàng chống cằm, cười tủm tỉm hỏi, "Tô đại công tử chạy thoát được?"
"Cô tính kế ta"
Tô Dung Hoa nói thẳng, Thượng Quan Nhã khẽ cười một tiếng, "Tô đại công tử sao lại nói vậy? Cái này nên gọi là, 'Chu Du đánh Hoàng Cái', một người nguyện ý đánh, một người nguyện ý chịu đòn"
Tô Dung Hoa nghe vậy, giận đến bật cười, "Cô thật sự không sợ đắc tội ta"
"Nói như thể nếu ta không làm chuyện này là không đắc tội ngươi vậy.

Ngươi đến Đốc tra ti làm gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ", Thượng Quan Nhã ngoài mặt tuy đang cười nhưng trong mắt lại mang theo vài phần lạnh lẽo, "Lập trường của chúng ta vốn khác biệt, cần gì phải giả vờ làm người tốt? Ta hẹn ngươi ngươi liền đến, ta tính kế ngươi, chẳng lẽ ngươi không phải cũng đang tính kế ta?"
"Ta tính kế cô chuyện gì?", Tô Dung Hoa tay siết chặt thành quyền, Thượng Quan Nhã tự mình rót trà, thản nhiên đáp, "Chuyện này thì phải hỏi bản thân ngươi ấy, ngươi một mực muốn tiếp cận ta như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?"
Câu hỏi này khiến Tô Dung Hoa không khỏi sửng sốt, gã bất giác lặp lại lời nàng, "Ta, một mực tiếp cận cô?"
"Đi theo ta đến sòng bạc, ở Đốc tra ti cũng quấn lấy ta, còn viết thư từ qua lại trêu đùa ta...", Thượng Quan Nhã kể lại từng chuyện mà Tô Dung Hoa đã làm, tiếp đến nàng cười như không cười nhìn gã, "Nếu ta là một cô nương bình thường, e rằng cũng phải có suy nghĩ, phải chăng ngươi đang thích ta.

Đáng tiếc a, đầu óc ta cực kì tỉnh táo, ngươi là thầy của Túc Vương, được Bệ hạ xếp vào Đốc tra ti đảm nhiệm chức phó ti chủ, bất luận là việc Công chúa bị ám sát hay ngày thường cố ý cản trở việc phá án, phía sau đều có bóng dáng của ngươi.

Ngươi mà thích ta ấy hả...", Thượng Quan Nhã thở dài, "Đó quả thật là một chuyện buồn cười"
Tô Dung Hoa không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Nhã.
Ngay cả bản thân gã cũng lần đầu tiên biết được, thì ra bất tri bất giác, tâm tư gã dành cho nàng lại nhiều như vậy.
Gã nhìn vào ánh mắt không chút tình cảm của Thượng Quan Nhã, chỉ cảm thấy có một sự chua xót đang không ngừng lan rộng nơi lồng ngực.

Gã không kiềm được hỏi một câu, "Cô không tin vào tình cảm sao?"
Thượng Quan Nhã ngẩn người, sau đó kinh ngạc đáp, "Đã nói đến mức độ này rồi, ngươi còn nghĩ ta rất dễ bị lừa sao?"
Tô Dung Hoa cứ thế nhìn chằm chằm Thượng Quan Nhã, qua một hồi lâu, gã đột nhiên lên tiếng, ngữ điệu thong thả, "Thật đáng thương"
"Cái gì?"
Thượng Quan Nhã nghe không rõ, Tô Dung Hoa từng câu từng chữ, lặp lại lần nữa, "Ta nói cô chẳng khác gì đám người chốn Hoa Kinh này, đều là những con người đáng thương"
"Các ngươi có đầu óc, nhưng lại không có trái tim"
"Chẳng lẽ ngươi không phải như vậy?", Thượng Quan Nhã cảm thấy mình như đang bị gã mắng xéo, nàng cười lạnh hỏi lại, "Kẻ tám lạng người nửa cân thôi, ngươi bày đặt cái gì chứ?"
"Cái gì mà kẻ tám lạng người nửa cân?!"
Tô Dung Hoa nâng cao giọng, "Nếu ta giống cô thì ngay vào lần đầu gặp cô ở sòng bạc, ta đã mách lại với người nhà cô rồi! Một cô nương nhà lành lại thường xuyên ra vào một nơi như vậy, cô không cần thanh danh nữa phải không?"
"Vậy ngươi mách đi!", Thượng Quan Nhã bật cười, "Như vậy ngươi sẽ không thể tiếp xúc được với vị đại tiểu thư Thượng Quan gia nữa.

Ta chẳng qua chỉ mất đi thanh danh, ta không còn thanh danh, ở lì trong nhà không phải càng tốt sao? Ngươi cho rằng ta muốn gả cho người khác lắm à? Nhưng ngươi thì không giống nha, ngươi hẳn sẽ mất đi một cơ hội tốt để tiếp xúc và lợi dụng ta"
Tô Dung Hoa gật đầu, nụ cười chưa bao giờ biến mất, "Lợi hại, quá lợi hại, là ta nhìn lầm cô, ta còn tưởng rằng cô và đám người Hoa Kinh này vẫn có điểm khác biệt"
"Đều là ăn cơm lớn lên, có cái gì giống với chả khác?"
Thượng Quan Nhã nét mặt mang trào phúng, "Ngài đừng tự thiếp vàng cho mình, cũng đừng thiếp vàng cho ta.

Nếu chúng ta thật sự là những công tử tiểu thư với tâm địa thiện lương, Bùi Văn Tuyên sẽ không làm Lại bộ thị lang, mà ngươi cũng sẽ không ở Đốc tra ti.


Chẳng qua là gậy ông đập lưng ông, người phía ngươi đánh người phía ta, ta đánh trả lại ngươi, ngươi nói như vậy có gì oan ức?"
"Cô nói đúng"
Tô Dung Hoa gật đầu đồng ý, "Không hề oan.

Nhưng ta lại muốn nhìn xem, với chút kỹ xảo này của cô có thể làm gì được ta?"
Nói xong, Tô Dung Hoa nhảy xuống xe ngựa, Thượng Quan Nhã không ngẩng đầu, nâng cao giọng nói, "Đi thong thả, không tiễn"
Nghe được câu đi thong thả không tiễn kia, Tô Dung Hoa đứng trước xe ngựa hơi khựng lại, lúc này gã đột nhiên nói, "Ta chỉ là, không muốn bẻ gãy cánh của cô"
Thượng Quan Nhã đang châm trà đột nhiên chững lại, Tô Dung Hoa đứng ngoài xe ngựa, thanh âm rất nhỏ, "Ta cảm thấy, thời điểm cô ra ngoài đánh bạc, mắng chửi người khác, hất nước trà, mới đang thật sự 'sống'"
Tô Dung Hoa nói xong, tự mình xoay người lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
Thượng Quan Nhã giữ ấm trà giữa không trung trong chốc lát, qua hồi lâu, nàng mới đặt nó xuống.
"Về thôi"
Nàng bình tĩnh lên tiếng.
Trong lúc Thượng Quan Nhã chạy về phủ Thượng Quan, người của Lý Dung đã bắt đầu lo liệu mọi chuyện.
Chuyện này nàng không thể nhúng tay quá nhiều, tốt nhất mọi thứ đều do người của Lý Minh giải quyết.

Mục đích của họ không phải muốn làm gì Tô Dung Hoa, việc quan viên ở Đại Hạ công khai gọi kỹ nữ không được xem là tội lớn, chỉ nhốt hai ngày, phạt chút bổng lộc liền cho qua.

Với tài sản của gia tộc Tô Dung Hoa, Lý Minh dù có phẫn nộ thế nào cũng chẳng thể làm gì được họ.
Thứ bọn họ muốn, chỉ là để Lý Minh biết Tô Dung Hoa có qua lại với Hạ Văn Tư.
Chuyện này tuy sắp xếp không quá tỉ mỉ, Tô Dung Hoa và Hạ Văn Tư hoàn toàn có thể cắn ngược, nói mình bị người hãm hại, nhưng chắc chắn họ không có chứng cứ gì.

Vũ cơ đều là những hồng nhan tri kỷ của Tô Dung Hoa ở nơi gã thường lui tới, nơi gặp mặt cũng là dùng danh nghĩa Tô Dung Hoa đặt phòng.

Lá thư Tô Dung Hoa viết vẫn còn đó, thêm việc Lý Minh vốn nghi kỵ chuyện trước đây, cho nên không cần nhiều lời, Lý Minh sẽ tự có suy nghĩ riêng.

Lý Dung đắn đo suy nghĩ của Lý Minh, suốt cả quá trình đều hỏi thăm tin tức của Tô Dung Hoa.
Không bao lâu sau, tin Tô Dung Hoa về Tô phủ bị bắt truyền đến, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đang chơi cờ, nàng chậm rãi hỏi, "Tô Dung Hoa nói thế nào?"
Tô Dung Hoa khẳng định sẽ cãi lại, nhưng gã cãi thế nào mới là điểm mấu chốt.
Tĩnh Lan do dự một lát, chậm rãi đáp, "Tô đại công tử không nói gì cả"
"Có ý gì?", Lý Dung nhíu mày, nàng ngẩng đầu lên, "Cái gì gọi là không nói gì cả?"
"Sau khi Tô đại công tử cưỡi ngựa về phủ liền trực tiếp quỳ xuống thỉnh tội, nói mình ra ngoài gọi vài vũ cơ, bị Tô tướng ngay tại chỗ đánh mười roi, sau đó đưa thẳng vào nhà lao"
Lý Dung nghe vậy do dự hồi lâu mới nói, "Lui xuống đi"
Tĩnh Lan cung kính hành lễ xong liền lui ra.

Tĩnh Lan đi rồi, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Lý Dung, "Điện hạ đang nghĩ gì vậy ạ?"
"Ta đang nghĩ...", Lý Dung thong thả đáp, "Tô Dung Hoa vì sao lại trực tiếp nhận tội?"
"Bởi vì gã biết hiện tại có phủ nhận cũng vô dụng", Bùi Văn Tuyên đặt một quân cờ xuống, "Gã không thể giải thích về mấy lá thư kia.


Nếu thừa nhận chúng viết cho Thượng Quan Nhã, vậy suy nghĩ của Bệ hạ sẽ không còn là Hạ Cấu Tứ cấu kết với Lại bộ hãm hại Điện hạ, mà là quan hệ giữa gã và Thượng Quan gia"
"Chi bằng dứt khoát nhận tội", Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, "Quan hệ giữa Nhu phi và Tô gia là do Bệ hạ một tay gây dựng.

Nhu phi cho phép gã tìm người của Lại bộ gây rắc rối cho chúng ta, điều đó không hề phá hỏng sự cân bằng mà Bệ hạ muốn.

Cho nên Bệ hạ nhiều lắm chỉ tức giận một chút, nhưng cũng sẽ không làm gì"
"Dù sao đi nữa, trong lòng Bệ hạ, Tô gia là trụ cột chống đỡ của Nhu phi, thứ cần đối đầu chính là Thượng Quan gia phía sau Thái tử; quân quyền ở Tây Bắc trong tay anh trai của Nhu phi, thứ cần đối đầu chính là binh quyền của thế gia trong tay Thái tử.

Ba năm sau, Túc Vương..."
Bùi Văn Tuyên nói đến giữa chừng chợt ngừng lại, Lý Dung thấy hắn không nói tiếp, ngẩng đầu lên, có chút kỳ quái hỏi, "Sao vậy?"
"Chỉ là cảm thấy mấy chuyện này nàng đã biết hết rồi...", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, sau một chốc do dự mới chậm rãi nói, "Nếu ta nhắc lại, sợ nàng sẽ đau lòng"
Lý Dung vân vê quân cờ, nàng suy nghĩ một chút mới nhẹ giọng đáp, "Ta không đau lòng, mọi thứ đã là chuyện nhiều năm về trước rồi"
"Năm xưa ta có lẽ sẽ oán trách, sẽ chán ghét Nhu phi, Túc Vương, Hoa Lạc, cảm thấy bọn họ ghê tởm...", Lý Dung đặt quân cờ xuống, thong thả nói, "Nhưng sau này ta lại thấy, bọn họ thật ra cũng đáng thương"
"Phụ hoàng lót đường cho họ, nhưng chưa bao giờ là vì yêu thương họ.

Phụ hoàng chèn ép ta và Xuyên nhi, cũng chưa bao giờ vì hận chúng ta.

Ông ấy chẳng yêu ai, cũng chẳng hận ai cả.

Chỉ là lòng dạ đế vương, không muốn thế gia một nhà độc đại mà thôi"
Bùi Văn Tuyên im lặng lắng nghe, Lý Dung lại quay về đề tài ban đầu, "Vậy theo cách nói này của chàng, thật ra Tô Dung Hoa cũng đang lấy lui làm tiến, gã chịu khai ra nhanh bao nhiêu, Phụ hoàng sẽ càng ít hoài nghi gã bấy nhiêu?"
"Đúng vậy"
"Chẳng qua còn có một điểm", Lý Dung suy nghĩ, "Tô Dung Hoa sao lại lỗ mãng như vậy chứ? Ta nhớ rõ, gã cũng là một người thông minh"
Bùi Văn Tuyên vuốt ve quân cờ, tựa hồ đang do dự.
Lý Dung thấy hắn không nói gì, không khỏi lên tiếng, "Chàng đang nghĩ gì vậy?"
"Điện hạ", Bùi Văn Tuyên do dự nói, "Hôm nay lúc Tô đại công tử đến, có cố ý sửa soạn một phen"
"Cho nên?", Lý Dung khó hiểu, Bùi Văn Tuyên bật cười nhắc nhở nàng, "Tô đại công tử có lẽ không ngờ Thượng Quan tiểu thư sẽ tính kế mình"
"Chàng nói đùa sao?", Lý Dung bị những lời này của Bùi Văn Tuyên chọc cười, "Người nào của Tô gia không phải nhân tinh*, dù gã thật sự có chút hảo cảm với A Nhã, gã sẽ ngốc nghếch đến độ cho rằng A Nhã sẽ không tính kế mình sao?"
(*ý chỉ những người thông minh, không bao giờ để mình chịu thiệt, có từ nào thuần việt hơn thì góp ý nha mọi người)
Bùi Văn Tuyên đặt quân cờ xuống, thần sắc ôn hòa, "Điện hạ, nàng có cảm thấy ta là người thông minh?"
"Đó là đương nhiên"
Lý Dung khẳng định đáp, dời quân cờ đến cạnh quân cờ của Bùi Văn Tuyên.

Bùi Văn Tuyên mỉm cười nâng mắt, "Nhưng năm đó, trước khi khoảnh khắc kia xảy đến, ta luôn tin rằng Điện hạ sẽ không xuống tay với ta"
Lý Dung đột nhiên trầm mặc, nhìn quân cờ của Bùi Văn Tuyên và nàng đan xen nhau.

Thanh âm của hắn cực kì bình thản, "Người và A Nhã tiểu thư đều đánh giá lòng người quá xấu, thật ra rất nhiều lúc, con người cũng không giống như những gì Điện hạ và Thượng Quan tiểu thư nghĩ, hoàn toàn lý trí.


Sâu trong nội tâm một người luôn có vài phần ỷ lại và tín nhiệm người khác mà ngay cả họ cũng không thể hiểu được.

Tô đại công tử tuy lập trường khác chúng ta nhưng lại là một người thật tình, gã rất xem trọng tình cảm, vì người mình thích, dù phải vượt lửa qua sông cũng không chối từ.

Gã xem trọng Thượng Quan tiểu thư, từ đó không đề phòng nàng, đây không phải là việc rất bình thường sao?"
"Chàng nói như thể chàng hiểu gã rõ lắm vậy"
Lý Dung nhướng mày, trong ký ức của nàng, quan hệ giữa Bùi Văn Tuyên và Tô Dung Hoa không hề tốt.

Bùi Văn Tuyên đè tay áo lên trên, đặt quân cờ xuống nơi xa nhất của bàn cờ, "Ta và gã tuy chưa từng tiếp xúc quá nhiều, nhưng vụ án Tô gia năm xưa, ta có tham gia"
Lý Dung nghe vậy, động tác đột nhiên cứng đờ.

Bùi Văn Tuyên phát hiện nàng khác thường, giả vờ như không phát hiện, bưng ly trà lên nói, "Điện hạ cũng biết, năm xưa vì sao Thái tử Điện hạ nhất định phải giết Tô Dung Hoa?"
Lý Dung không ngờ Bùi Văn Tuyên sẽ đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, nàng chần chờ một chút, có chút không dám dò hỏi, nhưng nàng biết, sớm muộn gì cũng có một ngày mình phải bước qua ngưỡng cửa này.
Nàng rũ mắt, "Vì sao?"
"Cũng vì Thái tử Điện hạ hoài nghi, Tần Chân Chân chết trong tay của Tô Dung Hoa"
Lý Dung nghe vậy liền ngẩng phắt đầu, khiếp sợ nhìn Bùi Văn Tuyên, "Sao có thể có chuyện đó? Tô Dung Hoa vì sao phải giết nàng ta?!"
Năm đó có vô số người muốn giết Tần Chân Chân, lý do thì rất nhiều nhưng dù thế nào cũng không liên quan đến Tô gia.
Tô gia không có nữ tử tiến vào hậu cung, Tô Dung Hoa độc sát Tần Chân Chân, lý do là gì?
"Trước đây ta cũng không rõ, cho nên trong một khoảng thời gian rất dài ta vẫn luôn cho rằng, tất cả chỉ là do Thái tử Điện hạ nghĩ lầm"
Bùi Văn Tuyên nhấp một ngụm trà, nâng mắt nhìn về phía Lý Dung, "Đến tận hôm nay, ta mới có thể xác nhận, Tô Dung Hoa, có lẽ thật sự có động cơ"
Lý Dung không dám nói gì, Bùi Văn Tuyên lập tức công bố đáp án, "Kiếp này, Tô Dung Hoa và Thượng Quan Nhã gặp nhau ở sòng bạc, việc này xảy ra trước khi Điện hạ tham gia vào quan hệ giữa họ.

Vậy thì kiếp trước, bọn họ sẽ không gặp nhau sao?"
"Tần Chân Chân chết vì bị trúng độc, vốn dĩ cả mẹ lẫn con đều mất mạng, nhưng đứa trẻ kia lại may mắn còn sống.

Điện hạ nghĩ xem, người được lợi ích lớn nhất từ việc này, là ai?"
Không cần Bùi Văn Tuyên nói tiếp, Lý Dung đã hiểu rõ.
"A Nhã...!Không phải là hạng người này", Lý Dung gian nan nói.
"Thượng Quan Nhã không phải, nhưng Tô Dung Hoa thì sao?", Bùi Văn Tuyên chắc nịch nói, "Với mức độ sủng ái của Tần Chân Chân khi đó, và cả thái độ của Bệ hạ đối với thế gia, muốn lập con của Thượng Quan tiểu thư làm trữ quân, tỷ lệ quá nhỏ"
"Kiếp trước, đến tận khi chết, Tô Dung Hoa vẫn không cưới vợ.

Khi ta điều tra về gã, mọi vũ cơ từng tiếp xúc với gã đều nói gã chỉ nghe ca xem múa, không nói chuyện yêu đương.

Nếu không phải trong lòng có người, hà tất lại lẻ loi một mình suốt kiếp?"
Lý Dung rất lâu vẫn không nói lời nào, nàng cầm quân cờ, nhìn bàn cờ ngang dọc đan xen, như thể đang ngẩn người.
Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, "Sao Điện hạ không nói gì?"
"Bùi Văn Tuyên...", Lý Dung cười khổ, "Ta đột nhiên cảm thấy, kiếp trước của ta chẳng khác gì một trò cười"
"Ta giúp đỡ thế gia, kiếp này chàng nói với ta, thế gia làm nhiều việc ác; kiếp trước, ta cảm thấy Xuyên nhi thô bạo vô đức, chàng lại nói nó bị buộc, là bất đắc dĩ; ta cảm thấy Tô gia vô tội, hiện giờ chàng lại nói, Tần Chân Chân chết trong tay Tô Dung Hoa.

Sống lại một đời...", Lý Dung cảm thấy có chút trào phúng, "Là để ta quay lại nhận sai sao?"
"Còn ta thì sao?", Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, trong mắt cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ vì cảm thấy nhân sinh quá hoang đường, "Ta cho rằng nàng kiêu căng vô lễ, lòng dạ hẹp hòi, nhưng ngay cả Tần Chân Chân, nàng cũng nguyện ý cho nàng ấy một mảnh trời riêng; ta cho rằng trong lòng nàng chỉ có quyền thế, nhưng nàng cũng vì dân thỉnh mệnh, tra rõ vụ án quân lương; ta cho rằng thế gia không có thuốc nào cứu được, thối nát đến gốc rễ, nhưng nàng lại thông qua Thượng Quan Nhã cho ta thấy, thế gia cũng có người tốt; ta cho rằng cả đời nàng sẽ không cúi đầu, nàng lại chịu nói với ta, bảo ta chờ một chút.

Nếu nói nhận sai...", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, "Ta mới là người trở về nhận sai"
"Nàng xem, mới trở về được bao lâu...", Bùi Văn Tuyên thở dài, "Ta đã nói với nàng bao nhiêu câu xin lỗi rồi?"

"Điện hạ, một người nếu có một thời gian sống không được tốt, có thể đổ lỗi vì người khác sai, vì trời cao sai.

Nhưng nếu cả đời luôn như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng do bản thân"
"Cho nên...", Lý Dung nâng ly trà lên, như thể nhận mệnh nói, "Chúng ta đều đến nhận sai"
"Điện hạ, đây không phải nhận sai", Bùi Văn Tuyên duỗi tay, giữ chặt tay Lý Dung, "Đây là cho chúng ta một cơ hội để có thể làm lại lần nữa"
Lý Dung chững lại, nàng bưng ly trà, lời của Bùi Văn Tuyên vẫn còn thoang thoảng bên tai.

Sau lồi lâu do dự, nàng mới ngẩng đầu nói, "Vậy chuyện của A Nhã, chúng ta có nên để tâm chút?"
"Để tâm chuyện gì?"
Bùi Văn Tuyên kỳ quái hỏi, Lý Dung có chút gian nan, câu cú lộn xộn, không mấy suôn sẻ, "Thì Tô Dung Hoa và nàng ấy, nếu...!Nếu kiếp trước bỏ lỡ, kiếp này lại không thể ở bên nhau...", Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, "Không phải rất đáng tiếc sao?"
Bùi Văn Tuyên ngẩn người, tựa hồ không ngờ Lý Dung sẽ nghĩ như vậy.

Lý Dung trưng cầu ý kiến hỏi, "Nếu Tô Dung Hoa thích A Nhã, A Nhã lại lợi dụng gã, như vậy chẳng phải gã sẽ rất đau lòng sao?"
"Điện hạ cảm thấy Thượng Quan tiểu thư không nên khiến Tô đại công tử đau lòng?"
Bùi Văn Tuyên nghiêm túc nhìn Lý Dung, Lý Dung nhíu mày, như lẽ dĩ nhiên nói, "Nếu gã không thành tâm, đó là lợi dụng lẫn nhau.

Nhưng nếu gã thiệt tình thì nên được chút tôn trọng đáng có"
Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn mình, có vài phần ngượng ngùng hỏi, "Chàng nhìn ta như thế làm gì?"
"Không có gì", Bùi Văn Tuyên mỉm cười, như có chút chật vật cúi đầu, "Ta chỉ là mới biết được, ta đã bỏ lỡ nàng bao nhiêu năm"
"Hiện tại đã biết ta tốt chưa?", Lý Dung nghe hắn khen mình có chút vui vẻ, nàng đứng dậy nói, "Được rồi, ta sẽ nhường cho Thượng Quan Nhã đưa tin, nhân lúc Tô Dung Hoa còn ở trong ngục, vớt vát cục diện, hiện tại cũng chưa muộn"
Lý Dung nói xong liền sai người báo tin cho Thượng Quan Nhã, bảo nàng đi thăm Tô Dung Hoa.
Thượng Quan Nhã đang định ngủ lại nhận được lời nhắn của Lý Dung.

Nàng ngồi trên giường hồi lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy, thay quần áo, đến nhà lao Hình bộ.
Tô Dung Hoa đã nằm trong phòng giam Hình bộ ngủ.

Mới ngủ được một chút, gã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, nhưng gã lại giả vờ như không nghe thấy, một mực đưa lưng về phía Thượng Quan Nhã.
Thượng Quan Nhã đứng ngoài phòng giam một lúc lâu, cuối cùng nàng lên tiếng, "Tô Dung Hoa, ta phụng mệnh Điện hạ đến đây gặp ngươi"
"Gặp ta làm gì?", Tô Dung Hoa vẫn nhắm mắt, đưa lưng về phía Thượng Quan Nhã, "Ta có ba con mắt hay năm bàn tay, còn cần cô nửa đêm nửa hôm đến gặp?"
Thượng Quan Nhã mím môi, không nói gì.
Sau một lúc do dự, nàng mới nói, "Kỳ thật những gì ngươi nói, đêm nay lúc quay về ta đã suy nghĩ rất nhiều"
"Ta cảm thấy có lẽ ngươi nói đúng"
"Ngươi hôm nay trau chuốt sửa soạn như vậy, quả thật cũng vì để tâm bữa cơm này, mà ta lại lợi dụng ngươi, thật là ta sai.

Ngươi xem như vậy được chưa, lần này bỏ qua đi, nhất định không có lần sau"
Tô Dung Hoa không nói lời nào, Thượng Quan Nhã lần đầu tiên thấy gã có thái độ lạnh nhạt như vậy, không hiểu sao có chút không thoải mái.

Nàng bực bội nói, "Ngươi đừng có làm lơ người khác như vậy chứ.

Nếu không thế này đi, chúng ta đánh cuộc một phen?"
Nói rồi, Thượng Quan Nhã lấy một bộ bài từ trước ngực ra, "Nếu ta thắng, ngươi đừng tức giận nữa"
"Nếu cô thua thì sao?"
Tô Dung Hoa rốt cuộc lên tiếng, Thượng Quan Nhã sờ sờ mũi, "Vậy...!Vậy ngươi cứ tiếp tục giận ta lâu chút nữa?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui