Như Họa mỉm cười nói:
"Cảm ơn ma ma đã lo lắng cho ta, không sao đâu cho dù hôm nay mẫu hậu không cho người đến gọi ta cũng sẽ đến gặp người ".
Như Họa không muốn mẫu hậu chờ lâu nên nàng nhanh chóng cùng Tôn ma ma đi đến Trữ Tú cung.
Lúc vừa mới thấy bóng dáng nàng thì Lục Ý Lan liền giận dỗi quay mặt đi, Như Hoa bật cười vì hành động trẻ con của mẫu hậu, nàng nhẹ nhàng nói:
“Là mẫu hậu không chờ được bảo Tôn ma ma đến tìm nữ nhi, bây giờ mẫu hậu lại không muốn nói chuyện với con vậy con về Diên Hy cung của con vậy”.
Lục Ý Lan vẻ mặt hờn dỗi nói:
"Nếu con không coi ta là mẫu thân thì con cứ việc trở về Diên Hy cung làm đại công chúa của con ".
Như Họa mỉm cười ôm lấy cánh tay bà nũng nịu:
"Mẫu hậu người xem người kia, đã là mẫu thân rồi còn giận dỗi như thế, người có điều gì ấm ức cứ nói ra nữ nhi sẽ trả lời hết.cho người, người giữ ở trong lòng không may sinh bệnh thì sao chứ ".
Lục Ý Lan thấy nữ nhi đã xuống giọng liền quay sang hỏi:
"Giữa con và đệ đệ thời gian này phát sinh chuyện gì hay sao, ta thấy hai đứa không còn yêu thương nhau như trước, hai đứa đều là máu thịt của mẫu hậu, đứa nào xảy ra chuyện mẫu hậu đều đau lòng, con là tỷ tỷ con nói thử ta nghe xem ".
Như Họa mỉm cười hỏi:
"Đệ đệ lại nói cái gì với mẫu hậu sao, mẫu hậu là người hiểu nữ nhi nhất mà, chuyện ngày hôm nay không thể trách nữ nhi được.
Mẫu hậu thử nghĩ xem chúng ta có quá chiều hư đệ đệ rồi hay không để đến bây giờ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thông, sư phụ được cử đến dạy đệ ấy ai cũng lắc đầu.
Chúng ta không thể lúc nào cũng bên cạnh đệ ấy, từ khi đệ ấy sinh ra đã là thái tử, trách nhiệm vô cùng lớn lao, không hẳn là vì đệ ấy mà còn phải vì lê dân bách tính nữa.
Người xem có bao đời hoàng đế mà không khổ hạnh, nhưng đệ đệ thì đã làm được những gì, chúng ta càng làm như thế thì chỉ làm đệ ấy hư hơn mà thôi, sau này phụ hoàng giao lại ngai vàng cho đệ ấy như thế nào đây.
Bách tính cùng văn võ bá quan có phục hay không, Hoa quốc có còn yên bình và tốt đẹp như bây giờ nữa hay không?".
Nghe nữ nhi giải thích một tràng dài mà Lục Ý Lan mới thông hiểu, phụ thân cùng huynh trưởng cũng đã viết thư khuyên bà hãy để ý việc học tập của thái tử một chút, thúc ép nhiều một chút, nhưng bà lại thương yêu nhi tử nên cũng không nỡ quản kỹ, bà quay sang nữ nhi hỏi:
“Vậy có nghĩa chuyện hôm qua là con cố ý hay sao?”.
Như Họa gật đầu trả lời:
"Nhị đệ tuy không được chăm sóc hẳn hoi, không được học hành cẩn thận nhưng lại vô cùng hiếu học lại thông minh, con dùng đệ ấy để kích động đệ đệ, mong rằng sau chuyện hôm qua đệ ấy sẽ cố gắng hơn, người làm tỷ tỷ như con chỉ có thể giúp đến vậy ".
Lúc này Lục Ý Lan mới thở phào nói:
“Là mẫu phi cùng đệ đệ trách lầm con rồi, từ trước đến giờ con làm điều gì cũng đều nghĩ đến Quân nhi trước tiên.”
Như Họa nhẹ vỗ lưng bà rồi nói:
"Mâu hậu thời gian này cứ kệ đệ ấy, có thế thì đệ ấy mới có gắng phấn đấu được, người xem ngay cả bài thơ con cóc những đứa trẻ dân gian cũng sáng tác được, đệ ấy đã mười hai tuổi rồi, không còn là nhỏ nữa, mẫu hậu phải thật nghiêm khắc mới được ".
Lục Ý Lan nói:
"Ta sẽ làm theo lời của con, thôi muộn rồi để ta bảo Tôn ma ma đưa con về, ngày hôm nay cũng bận rộn rồi ".
Như Họa lắc đầu nói:
" Người không cần phiền Tôn ma ma đâu, Tôn ma ma tuổi cũng cao rồi đêm hôm.đi lại không tiện, người quên con có ám vệ phụ hoàng ban cho sao".
Lúc này Lục Ý Lan mới yên tâm để nàng trở về, sau khi Như Họa đi bà mới nhẩm nói:
"Là ta trách nhầm tâm ý của con bé, may mà nó không giận ta, lúc Quân nhi đến khóc lóc nói rằng thời gian này tỷ tỷ đối xử với nó vô cùng tệ bạc giống như người dưng nước lã, phụ hoàng còn thiên vị tỷ ấy, giao cho tỷ ấy cả một đội ám vệ hoàng thất, nói rằng tỷ ấy muốn hơn thua với người đệ đệ như nó.
Cũng may từ trước đến giờ ta luôn tin tưởng cách làm người của Họa nhi, tin rằng nó đối xử với Quân nhi thật lòng, chứ nếu không chắc rằng hôm nay Họa nhi sẽ buồn lòng vì ta lắm ".
Tôn ma ma nhẹ nhàng an ủi hoàng hậu, bà nói:
"Công chúa là người hành xử vô cùng đúng mực, người ở với công chúa bao lâu nay nên hiểu rõ công chúa chứ, thời gian gần đây lão nô nghe được một số tin không đúng cho lắm nhưng chưa dám nói cho nương nương ".
Lục Ý Lan sốt ruột quay sang nhìn bà hỏi:
“Chuyện gì, chuyện liên quan đến ai, ngươi kois cho ta xem nào?”.
Tôn ma ma sắc mặt trầm tĩnh nói nhỏ:
"Thời gian trước lão nô thấy thái tử có liên lạc với người của Lan phi, Đông cung của thái tử thời gian gần đây có một số nô tài lạ mặt mà lão nô không biết ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...