Ở Lãnh Nguyệt Cung qua nửa tháng, Lăng Sơ Hạ vẫn như cũ ở bên người Sở Sương Thiển, thỉnh thoảng bị Mặc Tâm phúc hắc trêu chọc một chút, Sở Sương Thiển cũng không có giao phó nhiệm vụ gì đặc biệt gì cho Lăng Sơ Hạ, cho nên Lăng Sơ Hạ cũng vui vẻ thanh nhàn, còn mượn một quyển "Yêu vật chí" từ chỗ tiểu thư viện của công chúa về xem, cuộc sống hằng ngày cũng quá dễ chịu đi.
Trải qua nửa tháng trời yên biển lặng, rốt cuộc cũng phải nghênh đón một đợt khiêu chiến mới, nghe nói Sóc Đế muốn tới thăm Trưởng công chúa, người ở Lãnh Nguyệt Cung tới tới lui lui bận bịu không ngừng, ngay cả Mặc Tâm cũng phải ra đốc thúc Tiểu Tử, Tiểu Kỳ nhanh chóng quét dọn, xem ra lại có cơn bão sắp đổ bộ đến đây rồi.
Lăng Sơ Hạ khẳng định không thể ngờ được đây là lần mà cô được lĩnh ngộ cái gì gọi là đau đớn....
Lãnh Nguyệt Cung tiến vào cảnh giới, mà Sở Sương Thiển lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn ở thư điện phê duyệt tấu chương, Lăng Sơ Hạ thậm chí còn suy nghĩ tới rốt cuộc thứ gì mới có thể xe rách mặt nạ bình tĩnh vô cùng của Sở Sương Thiển?
"Ở trước mặt phụ hoàng..."
Sở Sương Thiển dừng bút trong tay lại, thở dài, thanh âm đầy truyền cảm truyền tới, khiến cho Lăng Sơ Hạ lập tức lên tinh thần.
"Không được nói bậy bạ, nếu vô sự, vậy thì không nên mở miệng."
Sở Sương Thiển dường như có điều lo lắng, Lăng Sơ Hạ liền cảm thấy kỳ quái, cô chỉ là một tiểu cung nữ, Sóc Đế chẳng lẽ sẽ nói chuyện với mình sao?
"Thuộc hạ minh bạch."
Sở Sương Thiển gật đầu, nhìn sắc trời một chút, cũng sắp xế trưa rồi, vậy Sóc Đế cũng sắp tới, nàng đứng lên, dời bước, trên người mặc cung trang màu thủy lam sáng nay Lăng Sơ Hạ đã chọn giúp, váy dài kéo sau lưng, đi ra cửa.
Lăng Sơ Hạ theo Sở Sương Thiển đi tới trước cửa Lãnh Nguyệt Cung, chuẩn bị nghênh đón người đứng đầu Sở Phong Quốc, Sóc Đế.
Khí trời nóng bức, trán Lăng Sơ Hạ đã giăng đầy mồ hôi, còn Trưởng công chúa vẫn bộ dạng bình tĩnh như cũ, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, không phải Trưởng công chúa sợ nóng sao? Thế nào mà bây giờ có thể thản nhiên như không?
Rất nhanh, một thanh âm chói tai truyền tới, Lăng Sơ Hạ nhớ tới thanh âm của Lâm Bình Trì kia, âm dương quái khí, mỗi lần nghe thấy đều khiến Lăng Sơ Hạ nổi hết da gà.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Người chưa thấy tiếng đã nghe, rất nhanh, một nam nhân mặc long bào hoàng sắc liền xuất hiện ở cửa Lãnh Nguyệt Cung, tinh mâu mày kiếm, lỗ mũi thật cao, môi mỏng khép lại, ánh mắt sắc bén, nhưng sắc mặt lại có vẻ tái nhợt, tuy là một lão soái ca nhưng dễ nhận thấy có bệnh trong người, lời đồn đãi nói Sóc Đế thân thể không khỏe xem ra không hề giả.
"Tham kiến Hoàng thượng!"
Toàn thể Lãnh Nguyệt Cung quỳ xuống, hành đại lễ với Sóc Đế, Sóc Đế quét mắt qua tất cả mọi người một lượt, đó tay phải nắm quyền che miệng ho khan hai tiếng mới cho mọi người đứng lên.
Vốn cũng không có chuyện gì, Sở Sương Thiển mời Sóc Đế an tọa, mọi người uống chút rượu, nói một chút chuyện nhà, giống như cuộc trao đổi giữa cha và con gái, nhưng có thể thấy được, Sở Sương Thiển đối với Sóc Đế luôn có chút hời hợt, giọng không lạnh không nhạt, giống như là đang nói chuyện với một người không quan trọng vậy.
Vốn Lăng Sơ Hạ cho là hết thảy các thứ sẽ bình thản kết thúc như vậy, nhưng cô lại chú ý tới sắc mặt Sóc Đế tăng thêm mấy phần bất mãn, nhưng ngay sau đó lại có chút áy náy ưu tư, Lăng Sơ Hạ cũng bắt đầu khen ngợi Sóc Đế có khả năng biến hóa khuôn mặt đặc sắc như vậy
Quả nhiên, Sóc Đế giọng mang bất mãn lên tiếng.
"Sương nhi, đó là cung nữ ngươi mới thu?"
Lăng Sơ Hạ rõ ràng nhìn thấy ly rượu trong tay Sở Sương Thiển rung lên một cái, thần sắc sững sờ một chút, sau đó khôi phục bình tĩnh nói: "Vâng."
"Nói cho trẫm biết, ngươi tên gì?"
Sau lưng Lăng Sơ Hạ thấm đẫm mồ hôi lạnh, sao tự nhiên Sóc Đế lại đem tức giận trút lên người mình, cái này không có khoa học a.
"Cô ấy là..."
Sở Sương Thiển còn chưa nói hết, Sóc Đế liền cắt đứt lời nàng: "Sương nhi ngược lại rất là bao che, trẫm đây là đang hỏi nó!"
Mặt mày hắn vốn đã tái nhợt lại vì tức giận nên đỏ gắt, Lăng Sơ Hạ lập tức bước ra ngoài quỳ xuống.
"Nô tỳ tiện danh Lăng Sơ Hạ."
Khóe miệng Sóc Đế câu khởi một tia cười lạnh, sau đó nhìn Sở Sương Thiển.
"Sương nhi, ngươi ngược lại rất cưng chìu tên nô tài này nha."
Sóc Đế biết là nữ nhi của mình cho tới bây giờ không thích người khác đến gần, cho nên cung nữ ở Lãnh Nguyệt Cung ít lại càng ít, ngay cả ba cái cận thân thị nữ Mặc Tâm, Họa Bì cùng Thiên Sắc cũng rất ít khi ở bên cạnh bầu bạn với nàng như Lăng Sơ Hạ.
Lăng Sơ Hạ nghe thấy giọng nói chua xót của Sóc Đế. Chẳng lẽ Sóc Đế bị mắc chứng nữ nhi khống? Giọng nói của hắn rõ ràng là đang ghen a!
"Bất quá chỉ là một tên nô tài, có cái gì để cưng chìu hay không cưng chìu."
Sắc mặt Sở Sương Thiển ngược lại có chút không vui, Lăng Sơ Hạ lần đầu tiên thấy vẻ ngoài không quá bình tĩnh của Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển luôn muốn ở trước mặt Sóc Đế kéo ra khoảng cách, chẳng lẽ Sóc Đế thật sự mắc chứng nữ nhi khống sao?
"Nhưng theo trẫm thấy thì không hẳn vậy."
Không thể không nói ánh mắt Sóc Đế rất cay độc, Sở Sương Thiển đối với Lăng Sơ Hạ đích xác là có chút bất đồng, nàng thích Lăng Sơ Hạ cái gì cũng không được gạt mình, tâm sự gì cũng viết ở trên mặt, làm việc tiến thối có độ, hơn nữa còn biết nhìn xa trông rộng.
"Lời đồn đãi Sương nhi ngươi gần đây làm việc không tập trung chẳng lẽ là bởi vì tên nô tài này?"
Làm việc không tập trung? Yêu nghiệt Trưởng công chúa này trời còn chưa sáng đã đi phê duyệt tấu chương, ngài từ đâu nghe được nàng làm việc không tập trung, móa nó! Lăng Sơ Hạ bùng phát cơn giận không tên, cô ghét nhất chính là người rõ ràng đã rất cố gắng lại bị người khác phủ định hết thảy, những chuyện này cô đã trải qua lúc mới bắt đầu tiến vào con đường thiết kế, cô hiểu rõ loại ủy khuất này.
Lăng Sơ Hạ nhìn Sở Sương Thiển, nàng nhíu mày, rõ ràng không cam lòng, nhưng cũng không có mở miệng phản bác.
Lăng Sơ Hạ lần đầu tiên có dũng khí lớn như vậy, cô cực hận cái loại ủy khuất bị người khác hiểu lầm!
"Hoàng thượng, thứ cho nô tỳ to gan, công chúa mỗi ngày trời còn chưa sáng đã bắt đầu phê duyệt tấu chương, đến khuya mới ngủ, trong cung tuy có nhiều lời đồn đãi, nô tỳ tin rằng, lời đồn làm mờ mắt kẻ thông minh.
Lăng Sơ Hạ lửa bốc lên khỏi đầu, Trưởng công chúa sao lại không phản bác chứ, rõ ràng mình cũng phụng bồi nàng cùng nhau cố gắng mà, nhưng nàng vẫn khăng khăng cái gì cũng không bào chữa! Những lời này của Lăng Sơ Hạ không quá khó hiểu, lời đồn làm mờ mắt kẻ thông minh, ý nói Hoàng thượng ngươi tin là bởi vì ngươi ngu xuẩn!
"Sơ Hạ!"
Sở Sương Thiển trong lòng hoảng hốt, nha đầu này bình thường nhát gan như thỏ sao đột nhiên lại náo loạn như vậy, nàng cũng nhất thời ứng phó không kịp, ngay lúc này cái gì cũng không nghĩ ra.
"To gan! Lại dám tùy tiện chống đối trẫm!"
Sóc Đế vỗ bàn một cái, mọi người đều nhìn ra được long nhan đang giận dữ, Mặc Tâm, Họa Bì cùng Thiên Sắc ở bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh, sao đứa nhỏ này lại không nghe lời chứ! Công chúa hẳn đã nói với cô tốt nhất không nên mở miệng rồi!
"Người đâu! Đem nô tài kia ra chém!"
Lúc này Lăng Sơ Hạ mới biết... bản thân lại nhất thời xúc động chống đối với người có thân phận tôn quý nhất ở đây! Dù đã nghĩ tới rất nhiều phương thức để chết, nhưng cô vạn vạn chưa từng nghĩ tới mình lại bởi vì chống đối Hoàng thượng mà bị xử tử!
Lâm Bình Trì cung cung kính kính bên người Sóc Đế, dùng ánh mắt đau lòng nhìn Lăng Sơ Hạ, trước đây hắn cảm thấy nha đầu này thật cơ trí, tại sao lại ở đây chống đối hoàng đế chứ, chẳng lẽ là lá gan to lên?
Lăng Sơ Hạ cũng chú ý tới ánh mắt Lâm Bình Trì, lần đầu tiên cô cảm thấy Lâm Bình Trì cũng không đáng ghét như vậy, ít nhất trong mắt hắn cũng mang theo mấy phần đau lòng.
"Phụ hoàng! Sơ Hạ mặc dù lên tiếng chống đối, nhưng ý định của nàng cũng chỉ là bênh vực Bổn cung thôi."
Sóc Đế hơi lấy lại bình tĩnh, hắn cũng hy vọng bên cạnh nữ nhi là người trung thành như vậy, hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng nữ nhi của mình là một người vô trách nhiệm, hắn tức giận là vì tại sao Sở Sương Thiển không tới thỉnh an mình, hơn nữa hắn còn giận cái tên cung nữ lại lên tiếng chống đối mình.
"Phụ hoàng, nhi thần biết phụ hoàng luôn luôn thương yêu nữ nhi, khẳng định không muốn nữ nhi mất đi một trợ thủ đắc lực."
Sóc Đế vung ống tay áo lên, hừ một tiếng, sau đó Sở Sương Thiển cấp cho Lăng Sơ Hạ một cái ánh mắt, Lăng Sơ Hạ hội ý, lập tức nói: "Nô tỳ đáng chết, tùy tiện chống đối Hoàng thượng, là do nô tỳ nhất thời lỡ lời."
Sóc Đế nguôi giận không ít, xem ra tội chết có thể miễn.
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, người đâu, thưởng cho nó hai mươi đại bản, để cho nó nhớ lâu."
Nói xong, hai tên thị vệ theo sau Sóc Đế khi nãy liền lôi Lăng Sơ Hạ ra, cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển cũng rất khó xử... xem ra lực bất tòng tâm rồi.
Sự việc trong điện Lăng Sơ Hạ cái gì cũng không biết, cô bị hai tên thị vệ kéo dài tới hình cung, đặt cô lên trên băng ghế dài, sau đó liền giơ hai thanh mộc bản lên thật cao.
Lăng Sơ Hạ quay đầu nhìn hai cái mộc bản đang giơ cao lên kia, ta sắp thăng rồi! Trong lòng nhanh chóng bay qua mấy câu chửi... cho chừa cái tật thích làm anh hùng, lần này gặp tai ương rồi đó!
"Đại ca đại ca! Có thể đánh nhẹ một chút không? Thân thể ta yếu lắm sẽ không chịu được đâu!"
Thị vệ đang dụng hình nhìn cô, thấy dáng dấp Lăng Sơ Hạ cũng thanh tú ai nhìn cũng thích, còn làm ra dáng vẻ đáng thương nữa, hắn thở dài, lắc đầu một cái.
"Xin lỗi, ta phải theo luật mà thi hành."
Ngao ———————— Lăng Sơ Hạ cũng sắp muốn khóc lớn rồi!
Chát —— một gậy đánh xuống, Lăng Sơ Hạ chỉ cảm thấy cái mông đau rát, tựa như mỡ và thịt ở mông đều bị dậm nát vậy, trên đầu đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Móa nó———— ba ————
Toàn bộ phòng tra tấn cơ hồ đều là tiếng thét của Lăng Sơ Hạ, cô là người hiện đại, đâu thể chịu nổi hình phạt nặng như vậy, lúc này đem Sóc Đế ra chửi từ đầu đến chân.
Mới đánh được mười gậy, Lăng Sơ Hạ cảm thấy muốn ngất đi... thị vệ chấp hình thấy môi Lăng Sơ Hạ trắng bệch, sắc mặt tái xanh, khuôn mặt nhỏ bé cũng thấm đầy mồ hôi, trong lòng cũng có chút không đành lòng, cuối cùng giảm bớt chút lực đạo.
Sau khi hoàn tất hai mươi gậy, Lăng Sơ Hạ toàn thân vô lực, cô cảm thấy y phục phần mông sền sệch, chỉ sợ là máu cũng dính lên y phục rồi, cái mông kia chắc đã nở hoa, vết thương dính vào y phục đau đến mức cô cũng sắp rơi vào hôn mê.
Đừng nói bước đi, bây giờ ngay cả động một cái cũng cảm thấy đau.. trong lòng cô lặng lẽ mắng một câu, sau đó mới tự an ủi bản thân, đây coi như bản thân đã được lĩnh hội cái gì là trượng cổ đại.
"Ngươi có sao không?"
Hai thị vệ kia muốn kéo Lăng Sơ Hạ về, có thể thấy là Lăng Sơ Hạ đau đến mức không thể động đậy.
Có sao? Ngươi thử nhìn ta xem... chị đây bảo đảm trứng cũng muốn nứt rồi....
"Đừng...đừng đụng vào ta...đau..."
Bây giờ cô cũng chỉ có thể dùng chút sức lực còn lại mới thốt ra được những lời này, cô không thể nhúc nhích, chỉ sợ bây giờ động một cái cũng đủ lấy cái mạng của cô rồi...
Cô cũng không biết phải chống đỡ bao lâu... Cuối cùng cô ngất đi, hai mắt tối dần... trong mơ mơ màng màng cô tựa hồ nghe được thanh âm của Hắc Tâm...
Cô ấy là người của Lãnh Nguyệt Cung, giao cho chúng ta đi...
Nga... rốt cuộc cũng có người tới đón ta...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...