Tạ Phú nhìn chằm chằm vào vết răng cắn đang chảy máu trên cổ Trương Bình, không khỏi cảm thấy xấu hổ xen lẫn tức giận, đảo mắt về phía cây cột, đang tính lao đến thì đột nhiên tỉnh táo trở lại.
“Dù là vậy nhưng đồ cúng tế của thái hậu cũng đã đến rồi, nếu nói chuyện này ra, mọi người vẫn chỉ có nước chết.”
Trương Bình đáp: “Không nói thì chính là lừa gạt quân vương.”
Tạ Phú nheo mắt: “Ngài nhất định muốn nói?”
Trương Bình nói: “Vụ án này, Phùng đại nhân đang điều tra.”
Đầu óc Tạ Phú kêu ù ù.
Phủ doãn đại nhân xử án như thần, chuyện mà tên họ Trương này có thể tra ra, đại nhân tuyệt đối cũng có thể tra ra được.
Nếu như quả thật có liên quan đến miếu Mụ mụ, đến lúc đó có tức giận cũng sẽ kinh khủng hơn hôm nay.
Cho dù có bóp chết cắn chết Trương Bình trong căn phòng này cũng không thể xoay trời chuyển đất.
Trời ạ….một kẻ muốn chết như ta, sao lại có nhiều thứ không thể buông bỏ thế này, có liên can gì đến ta cơ chứ?
Tạ Phú cười cay đắng trong lòng, nói: “Trương đại nhân dựa vào đâu mà nói vụ án Diêu gia liên quan đến miếu Mụ Mụ?”
Trương Bình đáp: “Chưa thể khẳng định.
Mới nãy ta xem sổ hộ tịch, cụ cố của Diêu viên ngoại là Diêu Tồn Thiện, là nhân sĩ bản huyện thôn Đại Bát, năm hai mốt tuổi lấy vợ Trương thị, năm hai lăm tuổi vợ qua đời, sống đời goá vợ.
Nhà nghèo, có vài mẫu đất cằn cỗi.
Năm thạch quan được móc lên, ông ta rời khỏi bản huyện.
Sau hai mươi ba năm thì trở về, cư ngụ ở trong huyện.
Lúc con trai độc nhất là Diêu Tích trở về thì ông đã qua đời, đứa cháu độc tôn Diêu Thiên Bảo là cha của Diêu viên ngoại.”
Tạ Phú nhíu mày.
Tất nhiên ông vẫn nhớ rất rõ vụ án Diêu viên ngoại khiến ông thân bại danh liệt này.
Lúc đó khi nghe tin tức, ông đã vội vã từ kinh thành trở về huyện, đáng tiếc đã không thể giúp gì được.
Việc Diêu Tùng nói con trai bị Mụ Mụ bắt đi càng làm cho Tạ Phú thêm kinh ngạc.
Miếu Mụ Mụ trong mắt mọi người chỉ có điềm như ý cát tường, hơn nữa đã nhiều năm qua không còn dâng đồng tử vào trong miếu cung phụng Mụ Mụ nữa rồi.
Người của Diêu gia cũng chưa từng làm qua đồng tử.
Tạ Phú tạo ra miếu Mụ Mụ – chiêu bài hút tiền hút bạc này rất phí công tốn sức, Diêu viên ngoại đột nhiên nói Từ Thọ Mụ Mụ là lão yêu quái bắt thiếu nam khiến Tạ Phú rất để ý.
Nhưng không đợi Tạ Phú kinh ngạc lẫn để ý xong thì Hình bộ đã kết án rồi.
Chân tướng và miếu Mụ Mụ chẳng liên quan nhau tẹo nào, tiếp đó Tạ Phú bị cuốn vào ăn đạn, cũng không có sức mà tiếp tục để ý chuyện này.
Nghe xong lời của Trương Bình, Tạ Phú suy nghĩ sơ qua, không khỏi biến sắc: “Ngài nghi ngờ Diêu gia và thạch quan có liên quan?”
Trương Bình gật đầu: “Hôm đào thạch quan lên, có một người biệt hiệu là Diêu lão quải từng nói không được động thạch quan.”
Tạ phú nói: “Chính là cụ cố của Diêu viên ngoại, Diêu Tồn Thiện?”
Trương Bình nói: “Còn phải đợi bằng chứng.
Trong hộ tịch có chú thích, Diêu Tồn Thiện rời khỏi bản huyện, từng ở Nghi Châu, Tầm Châu vài năm.”
Cả hai khu vực này đều là nơi an nhàn ở mạn Nam nhưng không phải là nơi buôn bán phồn hoa.
Hơn hai mươi năm, kiếm được gia nghiệp bạc triệu, tuyệt đối không phải là không thể nhưng ở chỗ đó thì không dễ dàng gì.
Ông lại ngước mắt nhìn Trương Bình: “Cho nên ngài cảm thấy, Diêu Tồn Thiện biết rõ nội tình của thạch quan, lấy tiền bịt miệng, rời khỏi Phong Lạc, nhiều năm sau mới trở về?” Cuối cùng đầu óc của ông cũng sáng ra rồi, “Ngày hôm qua Trương đại nhân đến đỉnh núi Thọ Niệm, sợ rằng không phải từ đêm qua mà sau khi xem sổ hộ tịch mới nghi ngờ Diêu gia và núi Thọ Niệm có liên quan chăng?”
Trương Bình trưng ra gương mặt ngầm thừa nhận.
Mí mắt phải của Tạ Phú giật một cái: “Trương đại nhân bước tiếp theo tính điều tra thế nào?”
Trương Bình trưng ra bộ dạng đương nhiên, nhả ra hai chữ: “Mở hòm.”
Tạ Phú nhảy dựng lên: “Ngài dám!”
Trương Bình nhanh nhẹn né ra: “Tôi không mở cũng có người khác mở.”
Răng Tạ Phú kêu cạch cạch.
Nói hồi lại quay về chủ đề căng thẳng lúc nãy.
Dựa vào tính khí của Phủ doãn đại nhân, liệu ngài ấy sẽ không kiêng dè gì mặt mũi thái hậu đến thắp nhang mà ngang nhiên thẳng tay mở thạch quan?
Tạ Phú không thể khẳng định được, nhưng, bất luận là công khai mở hay bí mật mở, những người có liên quan mấy năm nay, tất nhiênđều muốn truy cứu vài vấn đề.
Trương Bình lại nói: “Người không biết không có tội.
Biết mà không báo mới chính là vi phạm pháp luật.”
Tạ Phú lại nheo mắt.
Hình ảnh mới nãy Vương công công kề tai nói nhỏ với Trương Bình xẹt qua đầu ông.
Thằng nhãi họ Trương này là Tri huyện Phong Lạc do hoàng thượng đích thân sắc phong, quan hệ đến tận trời.
Giả bộ trung thực, giống như một tên ngốc ngờ nghệch, thủ đoạn lại không tầm thường.
Mấy năm nay kể từ khi thạch quan Miếu Mụ Mụ được đào lên đã liên luỵ đến rất nhiều quan viên, có người đã là quan cao trong triều, dính líu liên quan đến càng không thể tưởng tượng nổi.
Tên họ Trương này vừa mới vào quan trường, chỗ chống lưng có vững chắc hơn nữa cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức đẩy nhiều người như vậy vào chỗ hiểm.
Nhưng nếu Phủ doãn đại nhân đến xử án, cho dù không thể làm tổn hại đến thể diện của thái hậu, thì tất yếu cũng sẽ âm thầm xử lý vài người.
Dù sao chính mình cũng là muốn mọi thứ đầu xuôi đuôi lọt, sạch sẽ một chút nhưng mấy người Chủ bộ, Công phòng, Hộ phòng,… cả một nha môn sợ rằng đều sẽ…
Mấy cái hạt trên bàn tính trong bụng Tạ Phú gạt lên gạt xuống như bay kêu cạch cạch cạch, chuyện đã đến nước này chỉ có thể suy tính một con đường ít gây tổn thất nhất cho Phong Lạc, cho những người có liên quan.
Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tạ Phú phát run.
Một giọng nói vang lên ngoài cửa: “Hồi bẩm hai vị đại nhân, ngoài huyện nha có một đạo nhân, tự xưng là cố nhân của Trương đại nhân.”
Tạ Phú không thể ngăn cản, mở to mắt nhìn Trương Bình mở cửa đi ra.
“Là người nào?”
Ngoài cửa ngoài nha dịch còn có Chủ bộ đang đứng.
Hai người nhanh chóng quét mắt qua Trương Bình và Tạ Phú rồi vội vàng cụp mắt xuống.
Nha dịch cúi người nói: “Vị đạo sĩ đó nói mình đến từ Huyện Nam Trì của Tây Xuyên, còn nói đại nhân nghe ba chữ Vô Danh Quán sẽ biết ngay.”
Trương Bình lập tức hỏi: “Y đang ở đâu?”
Chủ bộ bước lên một bước: “Vì người trong cung đang có mặt, hạ quan đã sai người mời quý khách của đại nhân vào trong sảnh phía sau.” Giọng của ông lại thấp đi vài phần, “Đại nhân, Vương công công vẫn đang ngồi chờ.
Không nên để ông ấy chờ lâu đâu.”
Trương Bình gật gật đầu, đi về phía hành lang, Chủ bộ vội ngăn cản, lại thấp giọng bảo: “Đại nhân, y phục bị lấm bẩn.”
Chủ bộ gọi người sửa sang lại dáng vẻ của Trương Bình và Tạ Phú.
Tất cả mọi người đều vờ như không thấy vết răng trên cổ của Trương Bình.
Tạ Phú hận đến mức bản thân không thể lập tức hoá thành tro bụi nhưng vào giờ phút này ông vẫn chưa thể chết được.
Xem ra, nhất định phải lăn xả vào đống nước bùn ô uế hôi thối nhất thế gian này rồi.
Tạ Phú khẽ khép hai mắt lại.
Ông trời ơi ông trời, rốt cuộc ông muốn con phải làm sao đây.
Lúc đó tại sao lại không nhảy xuống nhanh nhanh một chút chứ?
Vào trong sảnh, Vương công công đặt tách trà xuống, cười vô cùng ôn hoà với Trương Bình và Tạ Phú.
Trong lòng ông sớm đã như gương sáng, tất nhiên là cái miếu gì đó mà thái hậu nương nương muốn lên thắp hương có chút vấn đề.
Nên làm như thế nào, là chuyện mà hai tiểu quan của huyện này nên làm cho tốt, ông cũng không quản nhiều làm gì.
Cổ áo mà Trương Bình kéo cao lên lộ ra nửa dấu răng, đối với Vương công công mà nói càng như không có gì.
Vương công công cười híp mắt quét qua gương mặt không biểu cảm gì của Trương Bình và gương mặt nhăn nhó của Tạ Phú: “Hai vị đại nhân đã nói chuyện xong chưa?”
Trương Bình chắp tay: “Đã để công công chờ lâu.
Có một chuyện tôi muốn nói với công công.”
Thôi rồi, cũng là số mệnh, tránh không khỏi.
Chỉ có thể vừa xem ý trời vừa đánh cược vận số mà thôi.
Tạ Phú thở dài trong lòng một tiếng.
Vương công công phất tay: “Ồ?”
Những người xung quanh, kể cả Chủ bộ đều lui ra, trong sảnh chỉ còn lại ba người Trương Bình, Tạ Phú và Trương công công.
Trương Bình nói với Vương công công: “Từ Thọ quán có liên quan đến một vụ giết người, cần phải mở hòm khám nghiệm tử thi, đỉnh núi tạm thời bị phong toả.”
Vương công công cười híp mắt: “Trương đại nhân, nơi thái hậu thắp hương là phúc địa linh quán, làm sao có thể liên quan đến án giết người được chứ?”
Trương Bình đáp: “Phúc địa linh quán sợ rằng không phù hợp với thực tế.
Thứ bản huyện muốn kiểm tra chính là thạch quách của Từ Thọ Mụ Mụ.”
Đầu của Tạ Phú lại kêu ù ù, hai lỗ tai ong ong lên.
Tiêu rồi.
Mẹ nó, thằng nhãi này đúng thật là tên đầu đất!
Hơn nữa cũng chẳng có chút tình hữu nghị gì với Vương công công!
Lần này mọi thứ tiêu hết rồi.
Cùng lúc đó, ở ngoại thành Lan Giác cũng đang thở dài trong bụng.
Theo thánh chỉ, Đại vương bị giáng làm thứ dân, được Tông chính phủ tiễn ra khỏi thành.
Sau khi đến Huyện Phong Lạc lao động tu tỉnh, vừa hay Lễ bộ Thị lang Lan Giác nhân lúc xin nghỉ phép liền “quản giáo dẫn dắt, chỉnh đốn lễ nghi”.
Do đó, tuy rằng Lan Giác và Đại vương cùng xuất phát nhưng ngoài mặt thì không phải cùng rời khỏi thành, mà là khi Lan Giác “dừng ngựa nghỉ chân” ở trong một ngôi đình cách kinh thành hơn mười dặm thì “tình cờ” gặp đám người Đại vương, “thế là đi cùng nhau.”
Vào giờ Thìn, Đại vương trút bỏ phục bào, mặc tố y, dập đầu về phía hoàng cung và tông miếu bái biệt, rồi rời khỏi kinh thành.
Trời chưa sáng Lan Giác đã khởi hành, mang theo Lan Huy vội vã đến Thập Lý đình.
Lan Huy rất hưng phấn, hai mắt mở to, không ngừng vén màn xe để xem bên ngoài.
Lan Giác đã dặn dò nó bao nhiêu lần là nghìn lần không được đắc tội với Đại vương.
Mỗi lần nghe Lan Huy đều gật đầu thật mạnh, muốn cho cha biết rằng, mình đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi.
“Cha yên tâm, con tuyệt đối sẽ không mạo phạm điện hạ đâu.
Ngài ấy không đến tìm con thì con tuyệt đối sẽ không mạo muội đến quấy rầy.
Nếu lỡ ngài ấy nói chuyện với con, ngài ấy nói gì, con chỉ cần hùa theo là được.
Đồng biểu ca cũng nói với con rồi, với Đại vương chỉ được nói vâng, dạ, tuân mệnh là được.
Ngài ấy bảo con làm gì con đều sẽ nói cho cha biết.”
Lan Giác khẽ cười.
Nếu không phải do hoàng thượng chỉ đích danh thì y thật không muốn Lan Huy còn nhỏ tuổi như vậy đã phải lâm vào cảnh nhìn mặt người khác mà sống.
Nhưng có rất nhiều chuyện sớm muộn gì cũng phải học.
Chỉ đành phải như vậy thôi.
Trước lúc khởi hành, Vương Nghiên đã tặng cho Lan Huy một cây ná, vài túi chứa đạn.
Tay nghề của thợ thủ công chế tạo ná và đạn của phủ Thái sư rất xuất sắc, thợ trong cung khó mà bì được.
Cây ná lấy xương dã thú Tây Vực làm khung, dây nghe nói là dùng gân thuồng luồng tạo nên.
Còn đạn là dùng mười mấy loại vật liệu như mạt đàn hương, trầm hương, đất đen bên cạnh đầm nước băng trên núi tuyết…tạo thành, mùi hương kỳ lạ xộc vào mũi.
Lúc Lan Giác còn nhỏ đã từng nhặt được một viên đạn như thế này ở dưới gốc cây ngoài thành.
Lúc đó y còn cho rằng đó là đó là hương hoàn rớt ra từ túi hương của vị tiểu thư quý tộc đi du ngoạn nào đó.
Y quý trọng mà nhét vào trong tay áo đem về cho mẹ xem, mẹ cũng rất thích, bỏ viên thuốc vào trong rương để hun y phục, nhiều năm sau mùi hương vẫn còn đậm như vậy.
Lúc Lan Giác vào kinh ứng thí vẫn mang theo viên thuốc này, cất vào trong rương đồ.
Về sau quen biết Vương Nghiên rồi, có một lần cùng Vương Nghiên đi ra ngoại ô chơi, nghỉ chân trong đình, một con két bảy màu sặc sỡ không biết từ lồng nhà ai bay ra đáp xuống cành cây thò đầu nhìn hai người kêu: “Đồ ngu, đồ ngu…” Lan Giác bật cười, Vương đại công tử móc một nắm đạn từ túi da bên hông, một viên màu đen, bắn vào con két.
Con két bay rồi, Vương Nghiên mới ném cây ná và túi đựng đạn lên bàn đá: “Lâu rồi không chơi trò con nít này, lục nghề rồi.” Lan Giác đang tính nói, vậy sao Vương công tử lại cứ mang theo bên người, thì ngửi thấy một mùi hương quen thuộc bèn thuận theo nhìn mấy viên hình cầu màu đen quen thuộc trong túi nhỏ.
Sau khi quay về, Lan Giác âm thầm ném viên đạn trong rương quần áo đi.
Loại ná và đạn này không mua được ngoài chợ, đều là những món đồ chỉ có nghệ nhân trong phủ của các thế gia công hầu mới làm nổi.
Mặc dù Lan Giác đã leo lên được chức quan như hiện nay nhưng những nghệ nhân thế này phủ y vẫn mời không nổi.
Lan Huy được Vương Nghiên tặng mấy món đồ này thì vui vẻ cực kỳ, bỏ ná và đạn vào trong túi gấm đeo bên hông, thường hay rờ rờ nó.
Ra khỏi thành rồi, nỗi lo của Lan Giác cũng bắt đầu từ đây, càng không có thời gian để lo lắng cho Lan Huy.
Đại vương bị giáng chức, thánh lệnh không được đưa tiễn.
Thế là mọi người sẽ tình cờ gặp Lan Giác.
Trước tiên tình cờ gặp trên đường ra khỏi kinh, rồi cứ thế đi theo cách một quãng không xa cũng không gần.
Đợi gần đến nơi rồi, lúc gần kề thời gian ấn định thì lại vòng lên trước, “Ô? Lan đại nhân, sao lại gặp nữa rồi? Đúng thật là có duyên mà.” Lúc đang nói cười thì nhân vật chính xuất hiện, thế là gặp mặt, càng thêm chân thật hơn.
Phần lớn mọi người đều tính như thế.
Cho nên, ra khỏi đại môn kinh thành rồi, Lan Giác không ngừng bị tình cờ gặp được.
Những người có duyên này y đều không thể thất lễ.
Hơn nữa, mọi người trong triều đều vốn đang tiếc thương y liều cả mạng già vật vã một trận cũng không leo lên được chức Thượng thư, còn phải nghỉ phép đầy chán ngán, rồi đùng cái lại phát hiện y tẩn mẩn tần mần vớ phải chuyện hỡi ôi là trở thành thầy của Đại vương. Bao nhiêu là tâm trạng đều có thể đoán ra được.
Vào lúc này đối với người với việc, nếu để lộ ra chút sai lầm nào đó đều là thật sự muốn chết.
Lan Giác chỉ có thể tập trung tinh thần, liên tục xuống kiệu, cười bồi, hàn huyên.
Qua mấy lần tình cờ gặp gỡ đó, mọi người nói chuyện cùng nhau càng thêm phí công phí thời gian, Lan Giác trơ mắt nhìn trời ngày càng sáng, mặt trời sắp ló dạng, Thập Lý đình vẫn còn ở phía xa.
Nếu Đại vương đến cùng lúc, nếu Đại vương đến Thập Lý đình trước…
Cùng lắm thì bản bộ viện từ đây về sau hồi hương trồng trọt vậy.
Mặt trời nhô lên khỏi đường chân trời.
So với một ngày bận rộn ở Tư bộ nha môn, Lan Giác còn mệt hơn.
May mà, cuối cùng cũng sắp đến Thập Lý đình rồi.
Đại vương và người của Tôn chính phủ có lẽ một lát nữa mới đến.
Xe ngựa dừng lại, tim của Lan Giác cũng ngừng lại theo một nhịp: “Chuyện gì thế?”
“Đại nhân.” Người hầu ở ngoài xe nói, “trong đình có người.”
Lan Giác xoa xoa thái dương, xuống xe, nhìn thấy vài người hầu ăn mặc bình thường đứng ở ngoài đình.
Trong đình có ba người đang ngồi, người mặc cẩm bào tử đàn ngồi ở ghế chủ là Hoài vương Cảnh Vệ Ấp.
Thiếu niên mặc cẩm bào hoa văn hình mây ngồi bên là Dực vương Khải Phi.
Thiếu niên ngồi hầu ghế dưới mặc trường sam thuỷ ngọc, hình như không phải là hoàng tử vương tử gì, Lan Giác thấy rất quen mắt, rồi liền nhớ lại, chính là con trai của Vân thái phó lần trước y đã gặp qua ở trong phủ của Vương Nghiên.
Hoài Vương khẽ cười nhìn Lan Giác: “Ô, Lan Thị lang? Thật trùng hợp quá.
Ngươi cũng đến đạp xuân ư?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...