Buổi sáng, Trương Bình cầm ấn ngồi trên công đường, chính thức trở thành Tri huyện Huyện Phong Lạc.
Hắn đã hai ngày hai đêm không ngủ, hừng đông mới trở về huyện nha, giữa việc tắm rửa và ngủ một giấc tất nhiên sẽ chọn cái sau.
Sau khi tỉnh dậy, hắn rửa mặt rồi thay quan phục đến đại đường huyện nha.
Mọi người ở huyện nha đến bái kiến, Chủ bộ dẫn sáu phòng điển lại gồm Lại, Hộ, Hình, Công, Binh, Lễ đến giao nộp văn thư sổ sách.
Mọi người trong huyện nha trước giờ đều tuân theo lời giáo huấn của Tạ Phú, rất trọng dáng vẻ.
Tất cả mọi người đều vừa tắm rửa xong, tóc dưới mũ quan đều được chải gọn gàng, râu ria gọn ghẽ, quần áo phẳng là, quan phục được là qua không một nếp gấp.
Chỉ độc Trương Bình với hai quầng mắt đen xì, một mặt râu ria lúng phúng, quan bào mới tinh bị ép trong hành lý đến nhăn nheo cả lên.
Mái tóc dưới mũ ô sa khô cứng rối bù.
Tạ Phú và Chủ bộ đứng gần gần như có thể ngửi thấy mùi đất cát trên người hắn.
Nghe nói Trương Tri huyện xuất thân Tây Bắc, xem ra là một nam tử rất phóng khoáng.
Mọi người đều âm thầm liếc nhìn Tạ Phú, tự hỏi không biết sau này quy tắc của Phong Lạc có thay đổi to lớn gì không.
Tạ Phú điềm nhiên đứng đầu chúng quan, dâng đống văn thư kia cho Trương Bình.
Lúc trước đều do ông đích thân xử lý.
Danh mục rõ ràng theo thứ tự, thu chi mỗi xu mỗi cắc trong sổ sách đều được viết rõ ràng dễ hiểu.
Bìa mỗi quyển sổ không một hạt bụi, điều mục giống nhau ở bên trong sổ đều do cùng một Thư lại dùng cùng một loại bút một loại mực một kiểu chữ kích cỡ bằng nhau để viết.
Góc sách không có nếp gấp.
Ông muốn rời bỏ cuộc đời này một cách sạch đẹp, không cho phép để lại bất cứ phiền phức hay đàm tiếu nào.
Trương Bình rút ra một quyển của Hộ phòng lật xem, dùng tay khá mạnh, dễ để lại dấu vết trên giấy.
Tạ Phú bất giác nhướng lông mày.
Tình hình thế này, vốn nên xảy ra sau khi ông chết rồi.
Lúc đó thì nhắm mắt làm ngơ.
Dù sao chỉ còn ngày hôm nay thôi, nhịn xuống đi.
Trương Bình tập trung tinh thần xem trang nào đó trong sổ, lông mày nhíu lại.
Tim của Tạ Phú, Chủ bộ và Hộ phòng điển lại đều bất giác ngừng đập.
Chủ bộ đang tính hỏi có phải có chỗ nào không ổn thì một nha dịch từ ngoài chạy như bay vào: “Đại nhân, có người từ trong cung đến!”
Trương Bình và các vị quan trong huyện nha vội vàng đi ra cửa lớn nghênh đón, một vị thái giám lớn tuổi đang đứng trước đám thị vệ phục sức ngự tiền, ánh mắt quét qua mọi người rồi tầm nhìn rơi xuống người Tạ Phú: “Vị nào là Tri huyện Phong Lạc?”
Trương Bình tiến lên một bước: “Bản huyện là Tri huyện Phong Lạc tân nhậm Trương Bình.”
Lão thái giám nheo mắt cười: “Ô, Trương đại nhân.
Chúng tôi phụng ý chỉ của Thái hậu đến đây, có chuyện phó thác.”
Trương Bình và chúng quan huyện nha chỉnh y phục quỳ xuống, lão thái giám nói: “Khoan đã, khoan đã, Thái hậu nương nương không có huấn dụ, không cần làm đại lễ thế này đâu.” Quay ra sau dùng mắt ra hiệu, hai hàng dài các tiểu thái giám cầm đủ loại rương hộp nối đuôi nhau tiến vào huyện nha.
“Thái hậu nương nương nghe nói ở Huyện Phong Lạc có một Từ Thọ Quán, vô cùng linh nghiệm, giúp một phương cát lành vui vẻ.
Đặc biệt ban thưởng bức hoành phi do chính người viết “Từ Thọ linh cảm, sinh lễ nhược can”, lệnh chúng ta dâng lên.
Ngoài ra còn ban thưởng hai trăm lượng hoàng kim, khen thưởng cho sự siêng năng của Trương Tri huyện và huyện nha Phong Lạc, cũng dùng để sửa chữa những thứ cần thiết cho dân.
Hy vọng Trương Tri huyện và huyện nha Phong Lạc về sau sẽ càng yêu thương dân hơn, giúp sức cho hoàng thượng.”
Hành động này của Thái hậu, tất nhiên không phải là tin miếu Mụ Mụ, cũng không phải là muốn khen thưởng Huyện Phong Lạc nhỏ bé này, mà là vì Đại vương.
Đại vương bị giáng làm người thường, bị xử đày đến Huyện Phong Lạc, người sáng suốt đều nhìn ra đây chỉ là chuyện tạm thời.
Nhưng Thái hậu vẫn e sợ Hoàng thượng sẽ mang tiếng vì ngoại tộc mà hãm hại anh em của mình.
Trước giờ Thái hậu xem trọng nhất vẫn là hiền danh của Hoàng thượng và mình.
Mẹ của Đại vương là phi tử mà tiên đế sủng ái nhất, Hoài Vương luôn yêu thương Đại Vương.
Mặc dù Vĩnh Tuyên đế sinh ra đã là thái tử, chức vị trước nay chưa từng lung lay, nhưng nhân gian khó tránh có kẻ khua môi múa mép, nói bậy bịa ra chyện cung đình đại chiến.
Thái hậu cảm thấy tốt hơn hết không thể để người ta có chuyện mà nói một cách quang minh chính đại được.
Từ sau khi Đại vương bị giáng phạt, lông mày thái hậu liền cau lại, không ăn uống ngày càng hao gầy.
Hoàng đế mỗi ngày thỉnh an khuyên hỏi, Thái hậu đều chỉ thở dài không nói gì.
Chính vào ngày Trương Bình cùng Liễu Đồng Ỷ đến phủ Lan Giác ăn cơm, hai người Trương Liễu vừa mới rời đi thì ngay lập tức người của hoàng cung đã tìm đến Lan phủ, triệu Lan Giác vào cung.
Bên trong điện Thái Phúc nằm giữa nội cung và ngoại cung, Thái hậu cách Lan Giác một tấm mành nói: “Lan khanh, trước giờ ngài làm việc luôn rất chu toàn, ai gia vô cùng an tâm.
Cũng vì như vậy mà Hoàng thượng mới nhờ cậy ngài chuyện của Đại vương, ngài nhất định phải chăm sóc Đại vương cho thật tốt đấy.”
Lan Giác lập tức khom người, nói một lô một lốc câu thần nhất định sẽ không phụ sự dặn dò của Hoàng thượng và Thái hậu nương nương… Thái hậu lại buông ra một câu thở dài: “Khải Đàn, đứa trẻ này mặc dù không phải do ai gia sinh ra nhưng ai gia rất yêu thương nó, thậm chí còn hơn cả hoàng thượng nữa.
Lần này nó quả thực quá nghịch ngợm rồi.
Hoàng thượng cũng là vì…ai, …nhưng cứ nghĩ đến việc nó phải đến chỗ đó, trong lòng ai gia liền… Ai gia nghe nói, quê nhà của Lan khanh chính là ở cạnh bên Huyện Phong Lạc đó, nghĩ lại thì nhất định rất quen thuộc với nơi đó?”
Lan Giác ôn tồn nói: “Mong nương nương an tâm, Huyện Phong Lạc cách kinh thành không xa, thuộc quản lý của Kinh triệu doãn, cũng rất giàu có đông đúc.
Người dân thuần phác.
Hoàng thượng chọn nơi này xuất phát từ chính lòng yêu thương của mình dành cho điện hạ.”
Bóng dáng của Thái hậu trên mành khẽ đưa khăn tay lên, lau lau khoé mắt: “Ai gia biết chứ, Hoàng thượng nhất định sẽ vì Đại vương mà sắp xếp mọi chuyện ổn thoả.
Nhưng đứa trẻ Khải Đàn này, từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn lên, cứ nghĩ đến việc nó rời kinh, không có người chăm sóc, ai gia liền ăn không ngon ngủ không yên.
Mấy ngày nay ai gia đã điều tra Huyện Phong Lạc kia, nghe nói ở đó có một ngôi miếu, vô cùng linh nghiệm.
Ai gia muốn chuẩn bị chút đồ lễ sai người đi đến đó thay ai gia thắp một nén nhang, xem như là ai gia cầu phúc cho Khải Đàn vậy.
Lan khanh thấy thế nào?”
Lan Giác nói: “Sự yêu thương của nương nương đối với điện hạ, trời đất cảm động vô cùng.”
Thái hậu đáp: “Nhưng ý chỉ của Hoàng thượng ở đây, cần phải áp chế những lời khiển trách đối với Khải Đàn.
Chuyện này chỉ là ý của mình ai gia, không cần phải kinh động đến triều đình.
Lan khanh vừa hay đang nghỉ phép, giúp ai gia nghĩ ra lễ vật, ai gia sẽ cử người hầu thân cận thay ai gia đem đến đó.”
Lan Giác tuân mệnh, kỳ thực y nên đáp lại một câu, vị thần bên trong ngôi miếu đó nhất định có thể hiểu được tâm ý như từ mẫu của nương nương đối với điện hạ.
Nhưng khi nghĩ đến bộ dạng của Trương Bình, Lan Giác không cách nào nói ra được câu này.
Y chuẩn bị danh sách lễ vật xong xuôi, dâng lên cho Thái hậu, Thái hậu đọc qua xong nói: “Thêm hai trăm lượng vàng, xem như ai gia thay Hoàng thượng ban thưởng cho huyện nha Phong Lạc.
Ai gia đi thắp hương, nhất định cũng sẽ làm phiền đến họ.”
Lan Giác đáp: “Nương nương yêu thương bách tính, cứu tế thiên hạ.” Câu nói đó, y vẫn không thể nói ra khỏi miệng được.
Thân ảnh của Thái hậu sau tấm mành lay động, khẽ than: “Ai gia chỉ mong thần phật trong thiên địa thương xót cho tấm lòng làm mẹ này của ai gia, bảo vệ cho Khải Đàn, để nó sống tốt.”
Lan Giác thầm nghĩ, chỉ sợ ngài ấy không hiểu nỗi thôi.
Lão thái giám đọc xong ân điển của Thái hậu, người trong huyện nha đều âm thầm thương xót cho Tạ Phú, tốn công tốn sức trồng cây, đến cả Thái hậu cũng đến miếu Mụ Mụ thắp hương, kết quả trái ngọt lại rơi vào tay người khác.
Tân Tri huyện phúc lớn, Tạ đại nhân mệnh khổ rồi.
Tạ Phú cảm thấy được ánh mắt thương hại của những người xung quanh, hạ mi mắt xuống, lại khẽ cười trong lòng.
Những thứ này đều đã là phù vân sau lưng rồi.
Thân thể này sắp hoá đất bụi, tất cả rồi sẽ trở thành hư vô.
Trương Bình dập đầu: “Thần khấu tạ thái hậu ban ân, nhưng…”
Lão thái giám đỡ hắn dậy: “Trương đại nhân mau đứng dậy, chúng ta vẫn còn chưa nói xong mà.” Rồi sáp lại bên tai Trương Bình nói khẽ, “Lan Thị lang nhờ chúng tôi chuyển lời cho Trương đại nhân, hôm nay ngài ấy sẽ khởi hành từ kinh thành, ngày kia có thể sẽ đến.”
Thánh chỉ Đại vương bị lưu biếm hôm nay mới ban bố, quan viên Tông Chính Phủ đến Huyện Phong Lạc tuyên chỉ đang trên đường đến đây.
Để Vương công công chuyển giúp câu nói mù mờ này thì Lan Giác đã làm hết khả năng của mình rồi.
Trương Bình có thể dựa vào lời này để lĩnh hội những việc hắn nên làm hay không? Lan Giác cũng không dám khẳng định.
Nếu nói Trương Bình ngu thì không đúng nhưng không biết tại sao, đầu óc của hắn luôn chẳng bao giờ nghĩ đến những việc nên làm mà làm.
Mọi người trong huyện ngưỡng mộ nhìn công công hầu hạ bên Thái hậu thân thiết rì rầm với Trương Tri huyện.
Mà sau đó, mí mắt Trương Tri huyện khẽ động, chừng như có một làn gió xuân lướt qua khoé miệng.
Trong lòng mọi người lại tiếc nuối thay cho Tạ Phú nhưng nhìn thấy sắc mặt của Trương Bình rất nhanh lại nghiêm nghị như cũ.
“Công công, hiện tại quán Từ Thọ không thích hợp để dâng hương.”
Lão thái giám và mọi người có mặt đều ngơ ra, lão thái giám nói: “Trương đại nhân, chuyện này là…”
“Công công!” Tạ Phú đang quỳ trên mặt đất nhảy lên như bị điện giật, Trương Bình bị ông đụng phải chệch sang bên, “Ý của Tri huyện đại nhân chính là, quán Từ Thọ được Thái hậu ban ân, cần phải quét dọn tụng kinh mới có thể nghênh đón hoành phi được ạ.”
Lão thái giám mặt giãn ra: “Ố?”
Trương Bình nghiêm mặt nói: “Công công, có thể nói chuyện riêng…”
“Đại nhân!” Tạ Phú hung hãn cắt ngang lời nói của Trương Bình, “Hạ quan có chuyện quan trọng muốn được bẩm báo với riêng đại nhân!”
Lão thái giám cười híp mắt nhìn hai người họ: “Hai vị đại nhân cứ tự nhiên, đừng để ý đến chúng tôi.”
Chủ bộ vội vã tiến lên, mời lão thái giám cùng mọi người trong cung vào huyện nha uống chút trà.
Trương Bình trầm mặc cùng Tạ Phú đi đến một căn phòng yên tĩnh gần đó.
Tạ Phú cài cửa lại, nhìn thẳng vào mặt hắn: “Mới nãy Trương đại nhân chuẩn bị nói gì với vị công công đó?”
Trương Bình đáp: “Quán Từ Thọ có khả năng liên quan đến án giết người.
Quan quách của Mụ Mụ chắc chắn không phải thần bí gì.”
Con ngươi của Tạ Phú ghim vào hắn, nói từng chữ một: “Trương đại nhân, nếu ngài dám phá huỷ miếu Từ Thọ Mụ Mụ, tôi sẽ đập đầu chết ở công đường trước mặt mọi người, hoặc treo cổ chết trước cửa nha môn!”
Trương Bình vẫn nhìn vào hai mắt của ông, thần sắc không thay đổi: “Chân tướng sớm muộn cũng sẽ rõ.”
Tạ Phú cười lạnh: “Cho nên, Trương đại nhân định nói với người của Thái hậu rằng, tất cả mọi thứ con mẹ nó về miếu Từ Thọ Mụ Mụ đều là giả cả? Người trong huyện nha đó, người của quán Từ Thọ đó, Tri huyện nhiều đời của Huyện Phong Lạc đều mắc tội lừa gạt quân vương.
Thêm vào đó là những câu chuyện loạn thần giả quỷ mê hoặc chúng sinh, ai cũng đừng mong sống sót.
Nếu đại nhân định làm thế, hạ quan sẽ cùng chết với đại nhân trong căn phòng này.”
Trương Bình nói: “Lúc trước không biết rõ chân tướng cho nên không phải là lừa dối quân vương.
Biết mà không báo mới đúng là tội lừa gạt quân vương.”
Tạ Phú cười khà khà: “Ngài cảm thấy, những người ở trên sẽ hiểu điều này?”
Trương Bình đáp: “Pháp luật là thế.”
Tạ Phú lại cười gằn một tràng: “Trương đại nhân, tôi nói thật với ngài, tuy ngài đã ngăn cản tôi ở vách núi nhưng tôi vốn cũng không muốn sống nữa.
Dây tôi đã chuẩn bị xong.
Bản thân ngài muốn tìm đường chết thế nào không liên quan đến tôi nhưng nếu ngài muốn huỷ cả Huyện Phong Lạc…”
Trên cổ và trán của Tạ Phú đã nổi đầy gân xanh, hai mắt ngập tơ máu như lệ quỷ.
“Bất luận như thế nào tôi cũng sẽ không buông tha ngài!”
Trương Bình nghiêm túc nhìn ông: “Ông đánh không lại tôi.”
Thân người Tạ Phú nhổm lên, lộ ra hàm răng, bổ nhào một cách hung hăng về phía Trương Bình.
Ầm!
Các nha dịch nghe lén bên ngoài nghe thấy âm thanh này vang lên, muốn đẩy cửa xông vào nhưng phát hiện cửa đã bị cài, nhìn qua khe cửa thì thấp thoáng thấy Tri huyện đại nhân với Tạ đại nhân đang lăn lộn trên đất.
Trương Bình ngăn cản hai cánh tay đang cố bóp cổ hắn của Tạ Phú, Tạ Phú cúi đầu, cắn mạnh một cái vào cổ hắn.
Trương Bình nói: “Thái hậu không phải muốn đến thắp hương, mà là vì Đại vương.”
Cả ngươi Tạ Phú cứng lại, nhả răng ra ngẩng đầu lên: “Ngài nói gì cơ?”
Trương Bình che bên gáy lại: “Đại vương điện hạ vì phạm tội mà bị giáng, bị đưa đến huyện ta để lao động.
Hai ngày nữa sẽ đến.”
“Thái hậu lấy danh thắp hương nhưng thực ra muốn chúng ta hầu hạ Đại vương cho tốt?” Tạ Phú đã nếm thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong miệng.
Trương Bình gật gật đầu.
Tạ Phú lúc này mới nhận ra, mình đang đè lên người Trương Bình.
Ông lại run lên một chập, lập tức lăn qua một bên, cố hết sức chống người dậy: “Ngài, sao không nói sớm!”
Trương Bình chống cánh tay đứng dậy: “Chưa kịp nói.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...