Thượng quan đang nói chuyện không thể mạo muội quấy rầy.
Trương Bình nhìn Lan Giác dưới hành lang thêm lần nữa, đang muốn cùng Liễu Đồng Ỷ đi vào trong nội viện thì Lang trung Kê huân ti Phan Huyến đang nói chuyện với Liễu Viễn và Lan Giác đã nhìn thấy hai người họ, bèn nói: “Bên kia hình như là hiền chất Liễu Đoạn thừa của hai vị đại nhân thì phải.”
Liễu Viễn và Lan Giác cùng quay người lại nhìn.
Tiểu lại dưới bậc liền vội vàng đánh mắt, ra hiệu với Trương Bình và Liễu Đồng Ỷ.
Trương Bình theo Liễu Đồng Ỷ dừng bước, hành lễ với ba người kia.
Liễu Viễn nói: “Đã gặp rồi còn đứng ở đó làm gì?”
Lúc này Liễu Đồng Ỷ mới bước lên một bước: “Ba vị đại nhân nói chuyện, không dám đường đột làm phiền, do đó vẫn chưa chào hỏi, mong được thứ tội.” Trương Bình làm theo y, lại hành lễ với ba người kia.
Phan Huyến cười nói: “Đúng rồi, Đại lý tự đã thông báo qua, hôm nay vì một số việc mà đến tìm bản ti.
Hoá ra lại để Liễu Đoạn thừa qua đây.
Vừa hay Lan đại nhân cũng ở đây, thật quá khéo đi.” Rồi lại liếc nhìn Trương Bình đứng phía sau Liễu Đồng Ỷ, ông có chút hoài nghi, một Huyện thừa địa phương tòng thất phẩm sao lại xuất hiện trong Lại bộ? Đương muốn tính hỏi thì Lan Giác đã cười mở lời: “Thật quá trùng hợp.” Tia nhìn lướt qua Liễu Đồng Ỷ, rơi xuống Trương Bình: “Càng trùng hợp hơn nữa là hôm nay ngươi cũng ở đây.
Hai người các ngươi cùng đến à?”
Trương Bình khom lưng đáp: “Hạ quan đến nhận văn thư điều nhiệm.”
Liễu Đồng Ỷ cũng khom lưng: “Hạ quan gặp Trương Huyện thừa ở bên ngoài, thế là cùng ngài ấy vào đây luôn.”
Liễu Viễn nói: “Ồ, ngươi chính là Tri huyện tân nhậm của Huyện Phong Lạc Trương Bình à?”
Lần này vì chuyện Vương Nghiên và Phùng Thai vì giành án mà cự cãi lẫn nhau, hoàng đế đã điều ái đồ của Đào Châu Phong đến làm Tri huyện Kinh triệu phủ để giảng hoà, Liễu Viễn có nghe nói đến.
Nghe đến cái tên Trương Bình này, ông luôn cảm thấy thật quen tai.
Sau đó hoàng đế lại vì việc thăng chức cho một Tri huyện mà hạ thánh chỉ, Đại lý tự lại gửi công trạng tham gia phá một vụ án phản nghịch nào đó của Trương Bình đến Lại bộ, thêm vào trong hồ sơ của Trương Bình, minh chứng hắn xứng đáng với sự phong thưởng của thánh chỉ.
“Biết phá án” – từ khoá quan trọng cuối cùng cũng làm Liễu Viễn nhớ lại.
Tên Trương Bình này chính là kẻ đã tham gia trợ giúp phá vụ án tiến sĩ khoa thi năm nay bị giết hại, lật lại án cũ Trần Tử Thương, nhờ đó mà được công danh, trở thành môn sinh của Đào Châu Phong – ái đồ của phụ thân.
Hoá ra chính là hắn ta.
Vừa mới lên nhậm chức, Đại vương liền bị lưu đày đến địa phận hắn quản lý.
Lúc Cung Thượng thư rời kinh cũng sẽ đi qua huyện giới của hắn ta.
Vì lý do này nên Liễu Viễn không thể không đích thân dặn dò thuộc hạ, nhất định phải lấy danh nghĩa đến nhận văn thư nhậm chức mà bảo hắn đến Lại bộ một chuyến.
Liễu Viễn quan sát Trương Bình một lát, thấy hắn vẫn rất bình tĩnh.
“Chưa có người dẫn ngươi vào đây à?”
Trương Bình lại khom người: “Nhận được truyền triệu hướng dẫn vào thành, trên đường đi đã được chiếu cố rất nhiều.
Hôm nay là hạ quan tự đến.”
Liễu Viễn khẽ gật gầu: “Ồ, mặc dù là Văn tuyển ti của bộ ta thăng điệu nhưng ngươi nên đi đến Nghiệm phong ti.”
Trương Bình lạy một cái: “Đa tạ đại nhân chỉ điểm, hạ quan sẽ đi qua đó.”
Liễu Viễn lại hỏi: “Ngươi ở hành quán có quen hay không?”
Kỳ thực việc Trương Bình được Liễu Đồng Ỷ dẫn vào, đến một người dẫn đường cũng không có thì ba người Lan Giác, Liễu Viễn và Phan Huyến nhìn qua một cái liền đã biết.
Với thân phận của ba vị đại nhân đây, chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này không đáng để vào mắt.
Nhưng Liễu Viễn là thanh quan, rất xem trọng danh dự.
Lan Giác có mặt ở đây, mới nãy lại chừng như có mà lại như không thoáng nhắc qua, nên chuyện này ông nhất định càng phải hỏi xem.
Hoá ra Liễu Thị lang lại là người ân cần hoà nhã thế này, còn quan tâm mình ăn ở có tốt hay không nữa.
Trương Bình cúi đầu nói: “Hạ quan vẫn chưa ở hành quán, hiện đang ở tạm một căn nhà cho thuê ở phường Minh Hoa.”
Hai mày Liễu Viễn khẽ nhíu lại.
Liễu Đồng Ỷ quay đầu nhìn Trương Bình: “Hả? Vậy tốt quá.
Tôi đang ở đường Nghi Hoà, cách phường Minh Hoa không xa.
Nếu Trương huynh không chê phòng xá sơ sài, vậy hai ngày này đến chỗ tôi ở đi.
Một mình tôi ở cảm thấy quạnh quẽ lắm.”
Lan Giác khẽ cười nhìn Liễu Đồng Ỷ: “Ngươi không ở trong đại trạch nữa rồi à?” Thuận thế đỡ Liễu Viễn bước xuống một bậc.
Liễu Đồng Ỷ cười hi hi đáp: “Dạ, chỗ đó gần nha môn hơn, sáng có thể ngủ trễ một tẹo.”
Liễu Viễn nhíu mày: “Hơn nữa cũng không có ai quản, tha hồ mà làm trò quậy phá, dù sao cũng đã có bổng lộc rồi.”
Liễu Đồng Ỷ cúi đầu.
Phan Huyến nói: “Nếu tiểu Liễu Đoạn thừa đây mà còn bị gọi là nghịch ngợm thì trên đời này chẳng còn thiếu niên nào nghiêm túc nữa rồi.”
Liễu Đồng Ỷ chắp tay vái: “Đa tạ Phan bá phụ khen ngợi.”
Liễu Viễn mặt lạnh nói: “Cả bá phụ mà cũng gọi ra khỏi miệng, có còn chút quy tắc nào của nha môn không hả? Mau nhận lỗi với Phan đại nhân đi.”
Liễu Đồng Ỷ lập tức lạy một cái nữa: “Hạ quan nhất thời quá khích, mong Phan đại nhân tha tội bất kính này.” Phan Huyến vội vã nói không sao.
Liễu Đồng Ỷ lại lạy nói: “Lúc các vị đại nhân đang nói chuyện lại mạo muội xuất hiện, sau đó lại nói mấy chuyện cá nhân, nhiều lần làm trái nghi quy, mạo phạm quá nhiều, không dám cầu tha thứ.
Tạm thời xin được phép cáo lui trước, sau đó sẽ lại đến nhận tội.”
Liễu Viễn sầm mặt nói: “Tha cho ngươi lần này, lui xuống đi.”
Trương Bình cùng Liễu Đồng Ỷ hành lễ lui xuống.
Trước khi rời đi lại nhìn nhìn Lan Giác, Lan Giác khẽ cười với hắn một cái, cũng không nói gì.
Đi đến một chỗ khác của hành lang, một Tiểu lại đứng đón hắn, sau dẫn Trương Bình đến Nghiệm phong ti.
Liễu Đồng Ỷ phải đến Kê huân ti chờ Phan Lang trung trở về, không thể đi cùng nên cáo biệt với Trương Bình, rồi lại hỏi hắn rốt cuộc ở chỗ nào của phường Minh Hoa, hẹn buổi trưa cùng nhau đi uống rượu, ăn uống.
Trương Bình nói cám ơn rồi tạm biệt Liễu Đồng Ỷ, cùng với Tiểu lại đi đến Nghiệm phong ti trước.
Tiết Giảo uống một tuần trà ở ngoài phố, cảm thấy thoải mái vô cùng, nhìn mặt trời, chuẩn bị ban ân xá, không tính toán với Trương Bình nữa, dẫn hắn vào nha môn thôi.
Khi gã ra bên ngoài đại môn lại không thấy bóng dáng Trương Bình đâu.
Không lẽ chờ lâu quá sốt ruột nên bỏ đi rồi? Không ngu xuẩn đến thế chứ?
Tiết Giảo nhìn trái nhìn phải, môn vệ nói: “Thừa điển có phải đang tìm tên tiểu huyện quan kia không? Đã làm xong việc về rồi.”
Tiết Giảo ngơ người.
Làm xong việc về rồi?
Môn phòng khoanh tay thong thả đi lại nói: “Tiết Thừa điển, tên tiểu huyện quan kia có lai lịch thế nào thế? Hình như cũng khá quảng giao đấy.
Đầu tiên là đi vào cùng với người cháu đang làm ở Đại lý tự của Liễu Thị lang.
Lúc đi ra lại được Đàm Thư lệnh tiễn, còn chuẩn bị cho hắn xe ngựa nữa.
Nghe nói lúc vào trong có nói chuyện với Liễu Thị lang, Lan Thị lang bên Lễ bộ dường như cũng có quen hắn ta.”
Tiết Giảo ứng phó qua quýt vài câu rồi vội vàng đi vào trong.
Vừa mới vào trong viện thì một đồng liêu đã đi đến trước mặt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảm thông: “Lai đại nhân bảo sau khi ngài trở về thì lập tức đến gặp ngài ấy.”
Đầu óc Tiết Giảo kêu ù ù, hai chân nhũn ra.
Trương Bình ngồi xe ngựa của Lại bộ về ngõ Thuỷ Bào, phu xe ngàn vạn lần không nghĩ một quan huyện vào kinh lãnh phong lại ở cái nơi thế này.
Trương Bình phải quả quyết hai ba lần “chính là chỗ này” thì xe mới chịu dừng lại.
Mấy người bán hàng rong rảnh rỗi ngồi ở đầu ngõ nhìn thấy một cỗ xe quan, còn cho rằng chắc là đến bắt phạm nhân.
Sau khi ló đầu ra quan sát hồi lâu, nhận ra quan vân phục sắc của Lại bộ thì sự hào hứng giảm đi hơn nửa.
Họ nhìn tiếp thì thấy một tiểu quan vận phục sắc không biết là bao nhiêu phẩm từ trong xe đi xuống.
Giống hệt như lúc nghểnh cổ chờ xem vũ hí, trên sân khấu đột nhiên nhảy ra một tên mũi trắng tóc đuôi sam ngước lên trời, vốn đã thất vọng nhưng cũng không khỏi thích thú.
Vài người bán hàng lúc sáng này đã nhìn thấy Trương Bình đi ra khỏi ngõ, cũng đã sang chỗ chủ trọ dò la lai lịch của hắn liền thì thầm kháo nhau với những người khác.
Tình này cảnh này, quả thật phu xe không cách nào mở miệng ra nói với Trương Bình rằng, mấy ngày này sẽ phục vụ hắn, cứ tuỳ ý sai khiến.
Trương Bình chắp tay nói cảm ơn, rồi mời gã quay về.
Phu xe bèn thuận nước đẩy thuyền, quay đầu ngựa lại, biến mất không dấu vết.
Trương Bình về phòng cởi quan phục ra, vừa mới bước ra cửa liền nhìn thấy hai hạ nhân của Liễu phủ đi đến, nói phụng mệnh của tiểu công tử đến lấy hành lý của Trương Bình.
Hai gia bộc đi xe ngựa đến, nói là chở Trương Bình đến tửu lâu trước, rồi sau đó sẽ đem đồ của hắn đưa đến tiểu trạch của Liễu Đồng Ỷ sau.
Trương Bình khéo léo từ chối, cách giờ hẹn với Liễu Đồng Ỷ vẫn còn chút thời gian, đủ để gã đi bộ đến.
Xe giá mà hai gia bộc sử dụng vốn là xe người ở hay dùng.
Trương Bình không muốn ngồi họ cũng không làm khó.
Trương Bình đợi họ đi rồi, tính tiền phòng xong mới rời khỏi tiểu viện.
Trời trong văn vắt, Trương Bình đón nắng chậm rãi thả bước, trong lòng cũng vô cùng thoải mái.
Hắn cảm thấy chuyến này vào kinh vô cùng tốt đẹp.
Ngoại trừ việc Tiết Giảo dường như không được vui vẻ lắm thì những người hắn gặp đều vô cùng ân cần.
Mới nãy ở Nghiệm phong ti, Lai Thị lang đích thân cầm văn thư, quan phục đưa cho hắn, còn dặn đi dặn lại sau khi nhậm chức nhất định phải thận trọng, bảo đảm an ổn thái bình.
Sự quan tâm hỏi han này khiến Trương Bình cảm thấy lòng mình ấm áp dào dạt như mặt trời trên cao vậy.
Bên đường có xe hàng rong bán cam quýt màu đỏ au trông rất ngon mắt, được để trong từng sọt nhỏ một.
Trương Bình nhìn nhìn, bất giác suy nghĩ có thể ngày mai phải rời kinh rồi, có nên mua ít trái cây, tối nay đến thăm Lan Giác và thầy hay không.
Nhưng mà, chỗ ở của Liễu Đồng Ỷ đều cách rất xa phủ đệ của Lan Giác và phủ đệ của Đào Châu Phong.
Ở chỗ của Liễu Đồng Ỷ thì không tiện về trễ.
Trương Bình cứ suy nghĩ, đứng hồi lâu ở chỗ xe bán cam quýt.
Chủ sạp xe nhìn bộ dáng thư sinh nghèo khổ của hắn liền nói: “Công tử, có mua không? Sẽ tính rẻ cho cậu một chút.”
Trương Bình liền mua một sọt trước, ngẫm nghĩ nên mua thêm cái gì nữa để tặng Liễu Đồng Ỷ coi như cảm ơn.
Đương lúc tính tiền, chủ sạp xe chợt nói với Trương Bình: “Công tử, thối tiền cho cậu này, mau đi đi, bằng không thì cứ quẹo ở chỗ kia.”
Trương Bình ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy vài người đang tiến đến xe cam quýt này, điệu bộ vô cùng gấp gáp.
Trương Bình lùi sang một bên, nhìn thấy mấy người đó đã đi đến chỗ xe cam quýt, khoa tay múa chân gì đó với chủ sạp, hình như bọn họ muốn mua hết quýt trên xe, vừa nói vừa móc túi tiền từ trong ngực ra, quả thực đúng là muốn mua rồi.
Nhìn kỹ lại thì mấy người này ăn mặc như gia bộc, mí mắt hơi sưng, thần sắc sợ hãi, chắc tám chín phần chủ nhân trong nhà bạo vong, không kịp trở tay nên tạm thời chạy đi mua hoa quả dùng trong đám tang.
Chủ sạp nhất định cũng nhìn ra được, sợ Trương Bình chê xui xẻo nên mới bảo hắn đi đi hoặc đi đường vòng.
Nếu là gia đình trong kinh thành thì cũng không đến mức thế này.
Nhưng khẩu âm lại không khác mấy so với giọng quan thoại của kinh thành.
Là người ở vùng lân cận kinh thành.
Chủ sạp nói với mấy người đó: “Quýt nhiều lắm, sợ các vị không tiện cầm về, để tôi trực tiếp đưa đến tận chỗ vậy.”
Người trả tiền ôm quyền nói: “Đa tạ, đa tạ.
Nhà ở ngõ Ý Nam, đường lớn Song Thành ở phía trước, viên ngoại lão gia họ Diêu, hôm qua vừa mới đến kinh thành thế mà đột nhiên lại…” rồi nhất thời nghẹn ngào.
Chủ sạp nói: “Đời người vốn rất nhiều chuyện vô thường, lão viên ngoại đã về miền cực lạc, vạn mong đừng quá đau buồn.
Kẻ hèn này ở thành Đông Giao, trong nhà có mấy phòng lớn, có trữ các loại trái cây khô hoa quả tươi của các vùng Nam Bắc.
Những người bán trái cây ở chợ lớn trong thành đều lấy của tôi bán cả.
Hôm nay do rảnh rỗi nên mới tự mình kéo xe quýt đem bán chơi chơi.
Nếu còn muốn hoa quả gì chỉ cần nói với tôi là được.”
Tên gia bộc kia cảm kích nói: “Vậy thì thật quá tốt rồi.” Vừa tính rời đi thì Trương Bình đột nhiên bước lên một bước, chặn lại một người trong đám đó.
“Dám hỏi chư vị là nhân sĩ Huyện Phong Lạc?”
Người đàn ông kia ngẩn ra hỏi: “Sao túc hạ lại biết?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...