Lúc Lan Giác tỉnh dậy thì trời đã tối.
Gia nhân đến báo đã đón Lan Huy về, Trương Bình cũng đã đến.
Lan Giác bước ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc đó Lan Huy bổ nhào đến kêu cha ơi.
Lan Giác bế nó ngồi lên đùi mình, nhưng Lan Huy cứ vùng vẫy tỏ ý không vui.
Lúc trước khi nó còn ở nhà Vương Nghiên thường bị con của Vương Nghiên cười cợt, bảo rằng “Cậu không ngồi trên đùi cha mình mà khóc lóc sụt sịt cả ngày đâu nhỉ?”.
Bây giờ nó đã thêm một tuổi, càng ra dáng người lớn hơn rồi, rõ ràng không thích hợp với việc ngồi trên đùi cha mình thế này nữa.
Lan Giác xoa đầu nó nói: “Tết năm nào cha cũng không thể cùng đón giao thừa với con, thật sự có lỗi với con quá.”
Lan Huy ưỡn ngực, nói đầy chững chạc: “Phụ thân nên lấy công việc làm trọng.
Cho dù con một mình ở nhà, phụ thân ở trong cung, nhưng đồng tâm đồng niệm cũng xem như cùng đón giao thừa rồi.”
Lan Giác cười bảo: “Nói hay quá nhỉ, xem ra mấy ngày nay con học được khối điều từ cửu cửu và biểu ca rồi.”
Lan Huy không thấy Lan Giác vui mừng nhìn nó nói “Lời con ta nói đúng lắm” thì có chút thất vọng, rồi chỉ dạ một tiếng.
Lan Giác lại hỏi: “Ở nhà ngoại công ăn có ngon không? Đồng biểu ca có dẫn con đi chơi không? Cửu cửu, cửu mẫu có lì xì cho con không?”
Vẫn chỉ là những câu hỏi dành cho trẻ con, Lan Huy miễn cưỡng đáp lại: “Ngon lắm, có lì xì cho con.”
Kỳ thực Lan Giác đã nghe gia nhân nói rồi.
Lần này Liễu gia lì xì cho Lan Huy rất nhiều, còn gửi thêm nào rương nào hộp về nhà nữa.
Lan Giác cũng không hỏi rốt cuộc Lan Huy được bao nhiêu tiền mừng tuổi, chỉ đoán chắc nó đã giấu tiền đi đâu rồi.
Kể từ lúc Lan Huy biết đi đến nay, mấy chỗ nó hay giấu tiền Lan Giác đều biết cả.
Dưới giường, dưới chân bình phong, trong bình hoa đào cổ mảnh trong phòng ngủ, trong hộp sách ở thư phòng, còn từng lén chạy đến chợ, bí mật mua một cái hộp sành hình dáng y hệt như cái bô, bên trong có giấu mấy thỏi vàng, còn chôn ở chỗ mấy tảng đá cạnh Thái Hồ trong hoa viên, vẽ vẽ ký hiệu gì đấy ở trên hòn đá.
Lúc Lan Giác vui vẻ sẽ moi mấy chỗ giấu ra, bỏ vào đấy một thỏi vàng y đúc rồi lấp lại.
Mấy ngày trôi qua lại bỏ vào hai thỏi, lại mấy ngày sau bỏ vào ba thỏi.
Đợi đến khi đã bỏ vào sáu thỏi, tối đó Lan Giác đang chong đèn xem công văn thì Lan Huy người mặc áo ngủ mở cửa thư phòng, đu ở mép bàn hỏi: “Mỗi ngày cha đều rất mệt phải không?”
Lan Giác đáp: “A, cha phải nuôi cả nhà mà.”
Lan Huy đu trên cánh tay y: “Nếu cha mệt thì không cần phải đi làm nữa, Huy nhi có thể nuôi cha!”
Lan Giác vui không nổi nữa, biết không thể tiếp tục nữa rồi, ngày hôm sau để lại tờ giấy mà y dùng tay trái viết vào chỗ đã thêm vào bảy thỏi vàng – thiên cơ đã tiết lộ, duyên phận đã tận.
Đã làm mất cái hộp sành.
Trưa hôm đó, Lan Giác bắt gặp Lan Huy ngồi bên hồ nước rất lâu.
Tối đó, Lan Huy với hai con mắt sưng to đầy nước đẩy cửa bước vào thư phòng Lan Giác: “Cha ơi…”
Lan Giác xoa đầu nó nói: “Ngoan nào, mau đi ngủ đi.
Con còn nhỏ, đợi cha già rồi thì tới lượt con nuôi cha.
Bây giờ cha phải làm quan cho thật tốt đã.”
Lan Huy cúi đầu vâng một tiếng.
Năm kia khi Lan Huy bắt đầu thay răng, từng nuốt nhầm phải cái răng cấm bị rụng, còn tưởng bản thân sắp chết liền nhét một bức di thư đầy dấu tích nước mắt nước mũi của mình vào trong quyển sách Lan Giác đang đọc, trong bức thư Lan Huy giao hết mấy chỗ giấu tiền của mình cho cha, còn cả mấy con búp bê xấu đến mức Lan Giác chả dám nhìn và mấy thứ đồ lặt vặt nó lén lút giấu được vào trong một cái tráp, còn bảo Lan Giác lúc nhớ nó thì lấy ra mà xem.
Lan Giác cạn lời, kêu Ngô Sĩ Hân đến, dặn y ta giả vờ vô tình nói cho Lan Huy biết, răng ở trong bụng rồi sẽ đi ra, chết không nổi đâu.
Sau đó thì vờ như không phát hiện ra Lan Huy đã âm thầm lấy lại thư và đồ.
Nhưng Lan Giác vui mừng mà phát hiện ra rằng, con của mình là một đứa rất thận trọng.
Mặc dù cho rằng Lan Giác vẫn chưa xem qua thư nhưng nó đã đổi chỗ giấu tiền và đồ.
Lần này được nhiều tiền mừng tuổi như vậy, không biết có tìm ra chỗ giấu nào mới chưa.
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Lan Giác bất giác càng thêm rõ.
Rồi y sai người bảo Trương Bình đến tiểu đình.
Lần này Trương Bình đến, đem theo mấy món quà chúc tết chẳng qua chỉ là vài loại hoa quả nhưng Lan Giác lại vui vẻ vô cùng.
Xem ra càng ngày càng hiểu chuyện rồi.
Y cười nói với Trương Bình: “Sĩ Hân về quê ăn tết rồi, lúc nãy không có ai nói chuỵên với ngươi, có chút sơ suất rồi.”
Trương Bình đáp lại: “Học trò đọc sách, không thấy buồn.
Đại nhân khách sáo rồi.”
Ầy, phải chi biết ăn nói hơn thì tốt rồi.
Lan Giác âm thầm dặn dò bản thân, không nên yêu cầu quá nhiều.
Y đang cân nhắc, có nên nhắc nhở Trương Bình đến bái kiến Phùng Thai hay không.
Chuyện này theo lý là đương nhiên, hơn nữa Trương Bình lại là tri huyện do thánh thượng ngự phong, càng phải đi bái kiến ông ta.
Nhưng Phùng Thai người này xưa nay vốn rất tỉ mỉ.
Nếu như Trương Bình nói năng không hợp, lễ vật không đúng, thì chi bằng không đi.
Lan Giác nghĩ một hồi, vẫn là đợi sau bữa tối đã, rồi nói với Trương Bình: “Nghe nói qua Tết ngươi sẽ đến Huyện Phong Lạc nhậm chức Tri huyện?”
Trương Bình gật đầu: “Vâng.”
Lan Giác mỉm cười nói: “Đây là chuyện đáng chúc mừng đấy, nhưng sau này ngươi sẽ bận rộn hơn rồi.
Khi nào nhậm chức?”
Trương Bình đáp: “Trung tuần tháng Ba.”
Thôi, khỏi bảo hắn đi bái kiến Phùng Thai đi.
Lan Giác tiếp tục khe khẽ mỉm cười, nói: “Lúc Cung đại nhân trí sĩ về hương, có lẽ là sau khi ngươi nhậm chức, chắc chắn phải đi qua huyện Phong Lạc.
Đến lúc đó…”
Trương Bình cầm đũa, chăm chú nhìn Lan Giác, Lan Giác bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Thượng thư từ nhiệm hồi hương, đường xá xa xôi rồi đón tiếp thế nào, sắp xếp chỗ ở ra sao, tiệc tùng món ăn, người đón kẻ tiễn…tất cả đều phải làm cho đến nơi đến chốn.
Nhưng cứ nhìn bộ dạng Trương Bình lúc này xem, hồn nhiên vô cùng, nội phun ra được chữ “a” cũng được xem là tâng bốc lắm rồi.
Lan Giác cười nói: “Thôi thôi, nói chuyện này còn sớm quá, đến lúc đó sắp xếp thế nào sẽ báo ngươi sau.
Ngươi cứ dựa theo những gì được ghi mà làm là được.”
Trương Bình lại gật gật đầu.
Còn một chuyện khiến Lan Giác có chút lo lắng.
Khi dùng bữa, Lan Huy cứ nhìn Trương Bình miết, đã thế hai mắt còn phát sáng lấp lánh.
Đợi đến lúc dùng canh, Lan Huy lại nhìn sang chỗ Trương Bình, bắt đầu hỏi: “Vụ án mà huynh giúp Đại lý tự ấy, là vụ gì vậy? Đồng biểu ca không chịu nói cho ta biết.”
Lan Giác hơi khiêm khắc nói: “Huy nhi, nói chuyện với trưởng bối sao không dùng kính xưng? Không phải đã dạy cho con rồi sao.
Mau mau xin lỗi đi.”
Lan Huy khẽ cúi đầu.
Trương Bình đáp: “Điều tra một nhóm lừa đảo thôi.”
Trong chốc lát, hai mắt Lan Huy lại phát ra ánh sáng: “Hả?”
Trương Bình nghiêm mặt: “Nhưng không thể kể chi tiết được.”
Lan Huy gật đầu thật mạnh: “Hiểu rồi.” Rồi lại sáp tới chỗ Trương Bình, “Trương tiên sinh, bọn tội phạm đó đã bị bắt hết chưa?”
Trương Bình đáp: “Bắt hết rồi, những kẻ chưa bắt được cũng chạy không thoát nổi.”
Lan Huy hướng đôi mắt đầy mong chờ nhìn hắn: “Cha cũng giúp mọi người đúng không? Mấy ngày trước cha nói người bệnh rồi, nhưng thật ra chỉ là giả bộ.
Việc này sau này con mới biết.”
Khoé miệng Trương Bình khẽ nhướng lên: “Đúng.”
Lan Huy lại hỏi: “Vậy…”
Lan Giác khẽ lên tiếng: “Huy nhi, ăn cơm không được nói chuyện.”
Lan Huy bất mãn dịch trở về chỗ cũ, còn khẽ lầm bầm: “Nhưng lúc nãy cha là người nói nhiều nhất còn gì.”
Lan Giác khẽ nhướng mày, giả vờ chẳng nghe thấy.
Rốt cuộc tối đó, Lan Huy lại đu bám ở cửa phòng ngủ Lan Giác: “Cha ơi.”
Lan Giác đặt quyển sách xuống nhìn nó: “Chuyện gì thế?”
Lan Huy đi đến trước mặt Lan Giác, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng: “Cha à, con muốn sau này lớn lên sẽ theo đuổi công lý, rửa sạch án oan, giải quyết hết các vụ bế tắc.”
Lông mày Lan Giác nhảy dựng.
Chẳng biết tại sao mà trước mắt Lan Giác lại hiện lên nhìn ảnh Lan Huy sau này, mi mắt khẽ cụp, giọng nói u ám: “Cha, người ăn bát mì xong thì ngủ đi nhé, con phải trở về nha môn, không thể cùng người đón năm mới được.”
Không được, tuyệt đối không được.
Con trai của Lan Giác ta, không thể trở thành như thế.
Lan Giác hoà nhã nói: “Không phải con từng nói muốn giống như cha sao?”
Lan Huy ưỡn ngực lên nói: “Đại trượng phu phải nên bình thiên hạ, bình chuyện bất công.”
Lông mày Lan Giác lại giựt mấy cái, y đứng dậy, xoa xoa đầu Lan Huy: “Ừ, lập chí hướng như vậy rất tốt.
Nhưng bất luận chí hướng thế nào, nếu không chăm chỉ đọc sách thì cũng chỉ là nói suông.
Sau mùng năm, tiếp tục cố gắng nhé.”
Mùng hai, Đặng Tự bảo Liễu Đồng Ỷ rủ Trương Bình đến Đặng phủ ăn bữa cơm.
Đặng Tự nói với Trương Bình: “Tiểu tử, ta cũng không muốn giấu ngươi.
Vụ án lần này khiến bản tự cảm thấy ngươi quả thật rất có thiên khiếu, bản tự muốn ngươi vào Đại lý tự nhưng thánh thượng lại điều ngươi đến Huyện Phong Lạc.
Tạm thời ngươi với ta không có duyên phận đồng liêu.
Nhưng mà, bản tự nhìn người trước giờ không sai.
Tương lai của ngươi sau này vẫn phải ăn bữa cơm này thôi.” Ông lấy ra một tấm lệnh bài, “Bản tự không nói suông, nếu có chuyện gì cần sự giúp đỡ của Đại lý tự thì hãy cầm tấm lệnh bài này đến Đại lý tự, có thể trực tiếp vào nha môn, nói cho ta biết.”
Trương Bình nhận tấm lệnh bài, thành tâm nói lời cảm ơn với Đặng Tự.
Vào Đại lý tự hay Hình bộ, đối với hắn mà nói đều là chuyện tốt đẹp nhất rồi.
Thế nhưng, khoảng thời gian ở Nghi Bình khiến hắn cảm thấy làm Tri huyện thật ra cũng không tệ.
Mùng ba, Trương Bình trở về Nghi Bình.
Trước khi đi, hắn lại nói lời từ biệt với Đào Châu Phong và Lan Giác.
Đào Châu Phong đầy yêu thương mà dặn dò hắn, làm Huyện thừa được vài tháng mà được thăng lên làm Tri huyện thì có thể thấy thánh ân mênh mông vô cùng.
Nhất định phải làm việc thật tốt, không phụ thánh thượng, không phụ bá tánh xã tắc.
Trương Bình đáp ứng từng điều một.
Cuối cùng Đào Châu Phong hỏi: “Đã gặp Phùng đại nhân chưa?”
Trương Bình đáp: “Vẫn chưa ạ.”
Đào Châu Phong xoa xoa râu trầm ngâm một lát: “Được rồi, lúc nhậm chức rồi bái kiến sẽ trang trọng hơn.”
Trương Bình cũng đã từng cân nhắc có nên đi bái kiến Phùng Thai hay không.
Nhưng, một là hắn không quen biết Phùng đại nhân, không biết đi thế nào; hai là, hắn thực sự không biết nên tặng cái gì đây.
Đợi đến lúc nhậm chức sẽ có nghi thức bái kiến thượng ti, chắc chắn sẽ có người hướng dẫn, lúc đó sẽ không thể xảy ra chuyện gì được.
Nghĩ như thế nên Trương Bình liền xoá bỏ suy nghĩ đi bái kiến, đi thẳng đến Lan phủ từ biệt.
Lan Giác nói: “Hôm trước ta đã muốn hỏi rồi, Nghi Bình cách Phong Lạc không xa, cuối tháng Hai ngươi từ nhiệm rồi đi Phong Lạc à?”
Trương Bình đáp: “Vâng, học trò muốn làm cho xong huyện chí, đầu tháng Ba cũng được.
Học trò cũng không có đồ đạc gì, không cần phải thu dọn nhiều.”
Lan Giác khẽ cười nói: “Ước chừng cuối tháng Hai ta cũng bắt đầu khởi hành, xin nghỉ một tháng để về quê tảo mộ.
Quê ta ở Huyện Cửu Hoà, nằm ngay cạnh Huyện Phong Lạc luôn đấy.
Nói không chừng có khi lúc đó còn thuận đường đến thăm ngươi.”
Trương Bình lập tức đáp: “Học trò chờ đại nhân.”
Lan Giác nhìn hắn, ý cười càng thêm rõ: “Còn không chắc mà.
Nếu như có thể qua…”, bản thân đang muốn nói ‘thì ngươi phải mời khách đấy’, nhưng lại cảm thấy mấy chuyện đùa này có thể nói với Vương Nguyên, còn với vãn bối cấp dưới như Trương Bình thì lại chẳng thể nói ra được.
Trương Bình nhìn Lan Giác, lặp lại: “Học trò chờ đại nhân.”
Sau khi rời khỏi Kinh Thành, Trương Bình lại đến căn nhà tranh nơi Trần Trù và Ly Quán đã từng ở.
Căn nhà tranh đã bị Đại lý tự phá huỷ, thậm chí mặt đất còn bị xới tung lên.
Trương Bình đứng ở nơi đó một hồi rồi mới leo lên xe ngựa.
Xe ngựa này là do Đặng Tự bảo người chuẩn bị cho hắn.
Vốn Trương Bình còn định đến Huyện Phong Lạc xem thử, đến đó quan sát tình hình, làm quen một chút nhưng lại không tiện mở miệng nên cũng đành bỏ qua.
Về đến Nghi Bình, Thiệu Tri huyện đối đãi Trương Bình nhiệt tình vô cùng.
Trương Bình đã được điều nhiệm, hơn nữa ở vụ án trước, Thiệu tri huyện cũng được tuyên dương, không còn gian nan khổ cực nữa, tình càng thêm sâu, ý càng bịn rịn.
Thiệu Tri huyện hối hận vô cùng, không đối xử tốt với Trương Bình hơn.
Vĩnh Tuyên đế để Trương Bình làm đến tháng Hai, cũng như để hắn ngồi ở vị trí Huyện thừa này gần tròn nửa năm, hai tháng dư ra này chỉ là thêm vào.
Thiệu Tri huyện tự hiểu rõ, chỉ hận không thể đốt nhang cúng cho Trương Bình.
Nhiều lần khẩn cầu Trương Bình đừng biên huyện chí nữa, lại phái vô số người đến hỗ trợ.
Nhưng trong hai tháng đó, Trương Bình đã hoàn thành xong huyện chí.
Tháng Hai càng qua càng nhanh, Thiệu Tri huyện chỉ biết thở dài trách thời gian không đợi người. Từng người nắm lấy bàn tay Trương Bình, hai mắt rơm rớm nước mắt.
“Trương đại nhân à, sau này ngài sẽ còn nhớ cái chốn nhỏ Nghi Bình này chứ?”
Trương Bình chỉ có thể đáp lại: “Sẽ nhớ mà.”
Cuốn sách khuyến học của Lan Giác, dưới sự đồng tâm hiệp lực của các quan trong Lễ bộ cũng đã hoàn thành trong tháng Hai.
Sau khi khắc bản ấn, phát ra các nơi, Cung Tụng Minh chính thức từ quan về hưu vào ngày hai tháng Ba.
Theo lệ sẽ từ ba lần, sau đó Vĩnh Tuyên đế sẽ ân chuẩn.
Dự tính cuối tháng Ba, tân thượng thư sẽ nhậm chức.
Người được chọn làm tân thượng thư Lan Giác đã biết là ai, chính là Hàn lâm Học sĩ, Thông nghị Đại phu Cừu Hộ.
Cừu đại nhân không trẻ hơn Cung Tụng Minh bao tuổi, là người chính trực đầy khát vọng tốt đẹp.
Luận tư cách, học vấn hay hành sự, Lan Giác đều cảm thấy ông xứng đáng làm Lễ bộ Thượng thư hơn mình gấp nhiều lần.
Vĩnh Tuyên đế trẻ tuổi, hành động này của y cho thấy tuy y còn trẻ nhưng vẫn xem trọng lão thần.
Trước khi Cung thượng thư chính thức từ quan, là cuối tháng Hai, Lan Giác sẽ xin nghỉ phép một tháng.
Năm trước năm sau lăn lộn đến sức cùng lực kiệt, Lan Giác ngửi mùi mực của cuốn Khuyến học vừa được in, tưởng tượng đến việc sẽ được ngủ đẫy giấc, đi đạp thanh, đi chèo thuyền, tận hưởng những ngày xuân tươi đẹp, thật sướng làm sao.
Nhưng Lan Giác cũng không biết là bản thân xui xẻo hay vận số Cung Thượng thư quá xấu, ngày 22 tháng Hai là ngày Lan Giác dự định dâng đơn xin nghỉ thì xảy ra chuyện.
Đại vương Khải Đàn rình coi thái tử nước Tháp Xích là Sát Bố Sát Lý Khắc tắm rửa ở điện Thanh Tư, bị đánh tại trận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...