QUYỂN 4 – GIẾNG CỔ BÀ BÀ
Vụ án của Lưu Tri Hội đã đi được một chặng đường.
Đặng Tự cố ý nói cho Trương Bình biết, bảo hắn tạm thời đừng trở về Nghi Bình, ở lại trong Kinh Thành.
Ông bảo Thẩm Thiếu khanh sắp xếp cho Trương Bình ở trong hành quán Thuần Hòa kế bên nha môn của Đại lý tự.
Hành quán nhìn bên ngoài vô cùng mộc mạc, tấm hoành phi trên cửa chỉ ghi độc nhất hai chữ “Thuần Hoà”, tường trắng ngói đen, cột xà mái hiên đều không tô vẽ, cửa sổ hành lang thiết kế đơn giản.
Thẩm Thiếu khanh và Quán thừa dẫn Trương Bình đến một gian tiểu viện nhỏ nằm ở góc đông nam – một gian sảnh be bé, phòng ngủ liền kề, một thư phòng, giường mành ghế bàn đều có đủ cả nhưng tất thảy đều rất giản tiện.
Do dưới đất có đường ống nhiệt nên vừa bước vào phòng đã cảm thấy ấm áp vô cùng.
Trong vườn vừa đúng lúc mai đang nở hoa.
Quán thừa nói: “Trong quán không tuỳ tiện để người khác ở, nên cực kỳ yên tĩnh.”
Trương Bình ừm một tiếng, xách đồ đạc bỏ vào trong phòng ngủ.
Thẩm Thừa khanh nhìn bộ dạng Trương Bình như thế thì âm thầm khâm phục, ở nơi này mà còn bình tĩnh như vậy, quả nhiên là một người không quan tâm thiệt hơn.
Chẳng trách sao Đặng đại nhân lại xem trọng hắn như thế.
Quán thừa nói: “Tuỳ tùng có thể ở phòng kế bên.”
Trương Bình đáp: “Chỉ có mình tôi.”
Quán thừa cười nói: “Quét dọn các thứ đã có người trong quán làm, ngày ba bữa cơm cũng sẽ đem đến đây, không có tùy tùng cũng không sao.”
Trương Bình chắp tay nói tiếng cảm ơn với Quán thừa, Thẩm Thiếu khanh cũng đi báo cáo với Đặng Tự.
Trương Bình ngồi trong phòng một lúc rồi cũng đi ra ngoài hành quán, lang thang trên đường tiếp tục tìm kiếm Trần Trù.
Hắn đã tìm ở những nơi mà trước kia Trần Trù thích đến nhưng đều không có manh mối nào cả.
Trương Bình luồn lách trong đám người mua đồ Tết.
Năm ngoái, hắn cùng với Trần Trù, và cả mấy sĩ tử ở chung với nhau cùng đón Tết đến, góp tiền mua vài cân thịt dê, lấy nồi ra hầm, thêm rau cải bún miến đồ, vừa nhúng vừa ăn.
Vừa lúc đó có mấy người đàn ông ăn vận như người Hồ đẩy một xe thịt dê sống đi đến, Trương Bình không khỏi khựng chân dừng lại nhìn về phía đó.
Xe thịt dê đã đi xa, đột nhiên cạnh bên vang lên tiếng nói: “Trương đại nhân, đại nhân nhà chúng tôi có lời mời.”
Trương Bình quay đầu lại, nhìn thấy một người thanh niên đầu đội mũ da tròn, chân đi giày nỉ đen, phía ngoài áo bào màu xám tro ống tay túm là áo khoác lông cừu trông như áo giáp.
Tuỳ tùng.
Dân có tiền.
Ăn vận như thị vệ thân cận của quan võ.
Trương Bình theo chân tuỳ tùng vào một tửu lâu kế bên đường, vừa mở cửa gian nhã phòng tầng hai quả nhiên đã thấy Vương Nghiên ngồi đó.
Vương Nghiên nhìn hắn gật đầu: “Ngồi đi.”
Tuỳ tùng kéo ghế ra cho Trương Bình, Trương Bình bèn ngồi xuống.
Trên bàn không có đồ ăn nhưng trong phòng lại có mùi rượu.
Trên khoé miệng của Vương Nghiên bóng loáng, chén dĩa đũa thìa hệt như vừa mới thay, cho thấy đã ăn qua một lượt rồi.
Tuỳ tùng dâng rượu ấm lên, theo sau là hai tiểu nhị đem một con dê nướng bóng ngậy lên.
Mặc dù dê là nguyên con nhưng khi nhìn gần thì thấy vết dao xẻ dọc nghiêng, đã được cắt thành từng miếng nhỏ nhưng da và thịt đều dính liền với nhau, có thể thấy kỹ thuật cắt rất điêu luyện.
Vương Nghiên nhìn Trương Bình nói: “Ăn đi.”
Trương Bình gắp một đũa, Vương Nghiên nhấc ly rượu lên nói: “Ngươi vẫn chưa đi à?”
Trương Bình bất đắc dĩ nhất thời không thể cắn miếng thịt thứ hai: “Vâng.” Đương sáp lại gần miếng thịt dê thì Vương Nghiên lại nói: “Đặng Tự muốn ngươi ở lại Kinh Thành ăn Tết à?”
Trương Bình gật đầu: “Phải.” Hắn nhét miếng thịt vào trong miệng, rồi lại gắp một miếng khác.
Vương Nghiên nhướng mày: “Đặng Tự vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho ngươi?”
Trương Bình nuốt miếng thịt vào trong bụng: “Sắp xếp rồi.”
“Là phòng trống trong nha môn Đại lý tự à?”
“Không phải, hành quán, không xa lắm.”
Vương Nghiên nhíu mày: “Hành quán nào?”
Trương Bình đáp: “Thuần Hoà.”
Vương Nghiên đặt ly rượu xuống.
Trương Bình ngẩng đầu lên khỏi miếng thịt, Vương Nghiên xua xua tay với hắn: “Không có gì đâu, ăn tiếp đi.”
Buổi chiều Vương Nghiên trở về nha môn Hình bộ, đợi khi gặp Đào Châu Phong liền nói: “Đặng đại nhân quả thật rất xem trọng học trò Trương Bình của đại nhân rồi, sắp xếp cho hắn ở trong Thuần Hoà hành quán đấy.”
Thuần Hoà hành quán nằm kề Đại lý tự, và cũng cách Lại bộ không xa.
Kinh Thành có lục đại hành quán, bát đại dịch trạm, Thuần Hoà hành quán không nằm trong số đó, thường có rất ít người đến ở.
Chỉ có những viên quan được đặc biệt triệu vào Kinh mới có thể ở thôi.
Còn những chức vị khác, những người đến ở cũng để tiện cho Lại bộ, Lễ bộ tra xét hồ sơ, Đại lý tự, Ngự sử đài lựa chọn xem xét.
Tra xét xuất thân như thế, tất nhiên là muốn trao cho chức vị quan trọng rồi.
Cho nên, quan viên trong triều ai nấy đều biết, nếu như có một vị quan địa phương nào đó đến ở trong Thuần Hoà hành quán thì chắc chắn vận may đã tìm đến y rồi.
Cho dù là quan lớn biên cương cũng mong khi vào Kinh có thể được ở trong Thuần Hoà hành quán.
Một Huyện thừa tòng thất phẩm như Trương Bình vào quán ở là chuyện trước nay chưa từng có.
Khẳng định tâm tư sức lực của Đặng Tự đều phí không ít đâu.
Nhưng nhìn bộ dạng đần độn có phần hồn nhiên không biết gì của Trương Bình, Vương Nghiên dám kết luận rằng, cái tên ngáo đó vẫn không biết ất giáp gì cả, ý tốt của Đặng Tự đổ lên mình chó rồi.
Vương Nghiên không kìm được có chút vui sướng.
Kỳ thực từ sớm lúc Đặng Tự đem Trương Bình đi phá án thì Đào Châu Phong đã nhìn ra được ý đồ của Đặng Tự rồi.
Suy nghĩ cho tiền đồ của Trương Bình thì, nếu có thể phá được vụ án này, vào Đại lý tự, đi theo Đặng Tự thì quả thực quá tốt.
Nhưng…Đào Châu Phong phải xấu hổ mà thừa nhận rằng, rốt cuộc bản thân mình vẫn chỉ là một kẻ phàm tục…
Vẫn là muốn tự bản thân mình dẫn dắt đứa học trò này.
Vương Nghiên lại nói: “Nghĩ lại thì tên Trương Bình đó giúp Đại lý tự phá án, tất phải trọng thưởng.
Hình bộ đang thiếu người, đại nhân có thể thừa dịp thánh ý chưa quyết, thượng tấu thử xem.”
Tên tiểu tử Trương Bình này, mặc dù vẫn không hiểu tại sao Lan Giác lại để ý hắn nhiều như thế, nhưng quả thật bản lĩnh cũng có ba bốn phần, hơn nữa trước kia lại có thể may mắn nhìn ra điểm mấu chốt của vụ án, cũng xem như có mệnh chó đấy.
Nếu như cứ ở cái hốc bò tó nào đó ở địa phương thì không sao, nhưng bị Đại lý tự nhặt được thì quá tiện cho bọn họ rồi.
Vương Nghiên tiếp tục nhìn Đào Châu Phong, Đào Châu Phong tiếp tục do dự.
Không phải là ông không dám mở miệng, mà là ngộ nhỡ Đặng Tự thật sự có ý đó thì ông tuyệt đối giành không lại.
Vương Nghiên tấm lòng rộng lớn cười nói: “Nếu đại nhân lo lắng cho học trò của mình, e là sẽ bị nói mượn cớ thì để hạ quan tấu thỉnh.
Nếu không làm nhanh chút thì chỉ e tên tiểu tử đó sẽ theo Đại lý tự mất.”
Lan Giác vốn nghĩ Trương Bình không vội vã rời đi, không có chỗ ở, tính để hắn ở trong phủ hai ngày, ăn Tết xong rồi đi cũng được.
Nhưng nghe tin hắn ở trong Thuận Hoà hành quán rồi, nhất thời cũng không nhiều lời nữa.
Y cũng chẳng có hơi sức đâu đi quản chuyện của Trương Bình.
Mỗi khi ăn Tết, y lại rầu rĩ tự hỏi bản thân sao lại ở trong cái ti bộ càng gần đến tết càng bận rộn thế này chứ.
Y trúng độc nằm bẹp dí mấy ngày, công vụ chồng chất một đống.
Cung đại nhân sắp rời đi rồi, cảm giác quyến luyến bịn rịn cứ dâng trào, lúc ở nha môn thường hay gọi Lan Giác đến, cùng ôn lại những kỷ niệm xa xưa năm nào.
Lan Giác cùng Cung đại nhân lúc khóc lúc cười lúc thổn thức dòng chảy của tháng năm xong, vừa ra khỏi cửa đã đâm đầu vào đám công văn chất cao như núi ở sát vách.
Về phủ còn phải thức đêm thức hôm để viết quyển khuyến học kia.
Lúc còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì đã là ngày ba mươi rồi.
Sáng ngày ba mươi, Lan Giác vừa múa bút đem Tiền Ngự sử – người đã vạch tội y không dưới ba trăm lần – chạm khắc thành một gốc ngạo tuyết hàn mai hăng hái mạnh mẽ, vừa suy nghĩ xem có nên tự làm mất mặt mình, đem lời thề không cho Lan Huy bước chân vào cổng nhà Liễu gia nuốt vào bụng hay không.
Lúc đó máu nóng bốc cao lên não, quên mất việc bản thân là Lễ bộ thị lang khổ cực bức bách, từ đêm ba mươi đến mồng một không thể ở nhà.
Đợi một lúc nữa y phải tiến cung, kiểm tra đại tế mồng một và tất cả công việc của triều hội.
Liễu gia hẳn vẫn cứ băn khoăn về cảm giác của Lan Giác, nên không cho người qua đón Lan Huy.
Chẳng lẽ đang khoanh tay chờ mình đưa đến à?
Ây, hai chữ thể diện vốn là hư ảo.
Lan Giác gác bút, đương lúc muốn gọi người hầu thì Trường Tu đến bên cửa nhỏ giọng nói: “Lão gia, Liễu…người Liễu phủ đến rồi, nói là thái phu nhân nhớ thiếu gia, đại niên hạ…”
Lan Giác đứng dậy thật mạnh, Trường Tu run rẩy nói: “Lão gia, để tiểu nhân bảo bọn họ về.”
Lan Giác lập tức nói: “Khoan đã.”
Trường Tu chớp chớp mắt.
Lan Giác nhíu chặt mày, trầm ngâm giây lát rồi thở dài nói: “Dù sao cũng là máu mủ ruột rà…thôi, thu dọn đồ cho thiếu gia đi.”
Đào Châu Phong đón Trương Bình đến phủ mình cùng đón đêm giao thừa.
Sau đó ông vẫn không cho Vương Nghiên mở miệng đòi Trương Bình, nhân lúc Vĩnh Tuyên đế nhắc đến vụ án này, trước tiên cứ khéo léo thâm dò ý tứ của Vĩnh Tuyên đế đã.
“Trương Bình có thể được Đặng đại nhân xem trọng, quả thật là phúc phần của hắn.”
Lời nói này của Vĩnh Tuyên đế khiến Đào Châu Phong có chút khó hiểu.
“Quả thực Trương Bình không khiến trẫm thất vọng khi đã xếp hắn vào khoa thi năm nay.
Trong vụ án này, công lao của hắn không ít, theo lý phải trọng thưởng.”
Đào Châu Phong vội nói: “Hắn vẫn còn trẻ, lần này Đặng đại nhân cho hắn theo học hỏi cũng xem như là phần thưởng rồi.”
Vĩnh Tuyên đế cười nói: “Hy vọng hắn cũng có thể nghĩ như thế.
Đặng Tự hết mực khen ngợi hắn, trẫm cảm thấy nếu học hỏi nhiều hơn, ngày sau có thể trở thành rường cột.”
Thế này rốt cuộc là muốn thăng chức hay không thăng chức cho Trương Bình đây?
Đào Châu Phong không hiểu, lúc đón Trương Bình đến ăn tết, một chút ý tứ cũng không lộ ra.
Ông chỉ khuyên nhủ hắn, lúc còn trẻ không nên sợ cực khổ thiệt thòi, đợi đến sau này sẽ phát hiện ra, những gì trải qua đều là kinh nghiệm.
Cần phải phấn chấn hơn nữa, đền đáp cho triều đình.
Trương Bình rất chăm chú lắng nghe, Đào Châu Phong cũng vui vẻ an tâm.
Ăn xong cơm tất niên, Trương Bình mang theo hộp sủi cảo Đào phu nhân cho, đi dưới bầu trời nở rực pháo hoa, đạp lên tiếng pháo mà trở về hành quán.
Sáng mồng một, Trương Bình nhóm bếp củi nhỏ trong nhà bếp, bỏ sủi cảo vào trong nồi.
Đương ngồi ăn một mình thì đột nhiên có người đập vội vào cửa viện hắn: “Trương đại nhân, Trương đại nhân, người trong cung đến, mau thay y phục tiếp chỉ.”
Dưới tiền sảnh hành quán, lão thái giám đứng đầu híp hai mắt nói: “Có phải là Huyện thừa Nghi Bình Trương Bình?”
Trương Bình chỉnh y phục quỳ xuống, lão thái giám mở quyển trục ra.
Huyện thừa Nghi Bình Quận Mộc Thiên Trương Bình, được thăng lên làm Tri huyện Huyện Phong Lạc Kinh triệu phủ, trước ngày mười sáu tháng ba đến nhậm chức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...