Lan Giác nheo mắt nói: “Vương đại nhân càng nói Lan mỗ càng nghe không hiểu.”
Vương Nghiên khẽ đáp lại: “Bội Chi đừng bực, tôi chỉ đùa thôi mà.”
Lan Giác ung dung nói: “Nếu như Mặc Văn huynh biết được chuyện gì đấy chưa được ghi lại trong điển sách triều đình thì Lan mỗ thật cảm kích không thôi.”
Vương Nghiên vỗ tay: “Thái độ thẳng thắn này mới đúng là Bội Chi chứ.
Trong số những người tôi quen, có lẽ có một hai người biết.
Đợi tôi đi nghe ngóng cái đã.” Thần sắc lại đột nhiên thay đổi, “Đúng rồi Bội Chi, huynh có nghe thấy động tĩnh gì bên phía Đặng Tự không?”
Lan Giác đáp: “Vương đại nhân, thứ làm quan ngó trước trông sau như Lan mỗ đây, nếu cả đời này có thể không dính tới Đại Lý tự thì đã muốn đốt nhang cảm tạ trời đất lắm rồi.
Đâu ra lại dám tìm hiểu hành tung của Đặng đại nhân? Làm cầu nối liên hệ mật thiết giữa quý bộ và Đại lý tự?”
Vương Nghiên đáp: “Là do tôi hồ đồ, chỉ hỏi vu vơ vậy thôi.” Rồi không nói nhiều, tiếp tục cùng Lan Giác thong thả bước đi, để mặc những giọt mưa thấm ướt quan bào.
Mưa nhỏ vẫn có thể làm ướt y phục, chức quan cỏn con sao lại không thể tạo nên sóng lớn? Huyện Nghi Bình, đúng là nơi tạo ra nhân vật.
Trương Bình trở về huyện, Thiệu Tri huyện đối với việc hắn mấy ngày này không đến nha môn ứng mão chỉ giả vờ như không biết, không nghe không hỏi, nhưng đồng liêu trong nha lại có vài người không thuận mắt.
“Trương Huyện thừa ở trong huyện rốt cuộc đang làm gì thế? Đến cũng đã nhiều ngày rồi, vậy mà đại nhân chỉ để hắn biên huyện chí, lời thì nói hay lắm, địa phương chí mà Ngự sử đại nhân đích thân làm thì hắn chê rườm rà, nói cần phải tinh tế giản đơn.
Giản tới giản lui, đến nay tới cái mục lục cũng chưa xong, bản đồ ranh giới cũng chưa vẽ.
Thậm chí mấy ngày nay cũng không đến ứng mão, lúc xin đại nhân nghỉ phép cũng nói mập mờ, rốt cuộc là đang bày tính gì chứ?”
“Môn sinh của Thượng thư đại nhân, hành sự dĩ nhiên sẽ không giống với kẻ khác.
Trên đầu đã có ánh hào quang, tất không cùng một bầu trời với đám chúng ta rồi.”
“Mặc dù đại nhân nhân đức khoan dung rộng lượng nhưng quy tắc vẫn còn đó, không thể vì thế mà phá luật được.”
Thiệu Tri huyện híp mắt nói: “Trương đại nhân vẫn còn trẻ mà, lại vừa đến nhậm chức quan, dù sao vẫn cần một khoảng thời gian để thích nghi.
Bổn huyện tin rằng đối với công việc của các chức vụ khác trong ti Trương đại nhân sốt sắng không thua kém gì chúng ta đâu.
Chỉ là, một là tính cách Trương đại nhân hơi hướng nội, có nhiệt tình cũng chưa thể hiện ra.
Mấy người trẻ tuổi mà, làm việc cũng không được chu đáo như mấy vị đây. Hai là, vừa nhậm chức không bao lâu, có thể vẫn chưa hoàn toàn tìm ra được hướng đi đúng cho mình, từ từ mà làm.
Bổn huyện tin Trương đại nhân nhất định sẽ có những đóng góp to lớn cho Nghi Bình.”
Lý Chủ bộ nói: “Đại nhân nói rất đúng, mấy ngày gần đây tuy Trương đại nhân chưa biên soạn được bao nhiêu nhưng đối với việc tra xét điển sách lại rất dốc tâm.
Đã tra hộ tịch của huyện chí trước kia, tra xong hộ tịch lại tra thuế sách, quan lương xuất đinh cũng không bỏ qua, hình như còn muốn xem cả ghi chép về võ bị nữa.
Nghiên cứu rất kỹ, rất đáng khen ngợi.”
Mấy lời nói này của Lý Chủ bộ, Thiệu Tri huyện đương nhiên đã sớm biết, thoạt đầu cũng vô cùng khẩn trương lo sợ, nhưng Nghi Bình chỉ là một huyện nhỏ, Thiệu Tri huyện cũng tự nhận bản thân là người vô cùng cẩn thận, là một cái chấm nhỏ, không đủ để tụ lại thành cả đại dương.
Trương Bình đã tìm đến Huyện thừa lúc trước để hỏi chuyện, hình như là hỏi về chuyện cũ.
Mấy ngày trước khi biết được Trương Bình vào Kinh Thành, Thiệu Tri huyện càng thêm yên tâm.
Bản thân chỉ là một con tép, vốn không đáng để các đại nhân Lại bộ, Ngự sử đài ngó tới.
Nếu như Trương Bình đến Châu phủ thì đúng là cần phải cân nhắc suy tính rồi.
Thiệu Tri huyện lại mời Trần Trù ăn một bữa cơm, dò hỏi sơ sơ, phát hiện Trương Bình đang hứng thú với gì đó, hình như là mấy chuyện Cô Gia Trang.
Lần này hoàn toàn trút bỏ được nỗi lòng rồi.
Đợi bọn ngươi đến nhắc nhở, bổn huyện liệu có còn cọng lông nào không hả?
Thiệu Tri huyện cười khà khà nói: “Việc tích trữ thuế ruộng, của cải nhân đinh, doanh ngạch phụng hưởng, tất cả đều phải được ghi chép kỹ càng trong huyện chí.
Trương đại nhân đã nghiêm túc tỉ mỉ đến như vậy, vậy mà lại khiển trách hắn thì thật quá thiển cận.”
Đám Lý Chủ bộ chừng như thấy gõ cột cũng không kinh động được thỏ khôn nên chỉ có thể làm như không có gì cả.
Thiệu Tri huyện lại đi đến kho tài liệu, quan tâm một chút đến Trương Bình đang chôn đầu vào đám sách cũ kia.
“Trương đại nhân à, làm việc cũng từ từ thôi, từ từ mà đi từng bước, không cần quá khẩn trương đâu.
Ban đêm đừng thức khuya nữa, nguyên khí vững chắc thì tinh thần mới sung mãn, tinh thần sung mãn rồi mới làm việc hiệu quả được.”
Quan tâm yêu quý vô cùng sâu sắc, đến cả Trần Trù đứng trong góc phòng giúp Trương Bình lật giở tìm tài liệu cũng âm thầm run cầm cập.
Đợi Thiệu Tri huyện đi rồi mới khẽ nói với Trương Bình: “Tri huyện đại nhân không phải nghĩ rằng huynh được Kinh Thành phái đến để tóm lấy sơ hở của ông ấy chứ.
Mấy ngày huynh đi vắng, ông ta còn mời tôi ăn cơm, ai da, là cả một bàn ăn to luôn, còn mời rượu gắp thức ăn, suýt chút nữa hù tôi chui xuống bàn trốn luôn rồi.
Ăn mấy đũa đó, còn tích lại trong bụng mấy ngày đây.” Rồi lại nói, “Đúng rồi, việc tôi ăn bữa cơm đó sẽ không bị đổ lên đầu huynh chứ, nói huynh người gì mà hoặc làm quan gì gì đó chứ?”
Trương Bình nhìn gã thật chăm chú: “Không đâu.”
Trần Trù ừm một tiếng, dời mắt đi.
Vẫn còn một chuyện nữa, khiến toàn thân gã chẳng thoải mái gì cả.
Chính là, từ khi Trương Bình từ Kinh Thành trở về đột nhiên có chút quái lạ.
Trần Trù khẳng định không phải do bản thân đa nghi hay suy nghĩ nhiều, hình như Trương Bình…luôn nhìn gã.
Chỉ cần ở cạnh Trương Bình, ánh mắt của Trương Bình chừng như luôn dán lên người gã.
Trần Trù vô tình hay cố ý nhướn mắt, đảo mắt, đều có thể giao với ánh nhìn của Trương Bình.
Sau khi giao nhau, Trương Bình cũng không tránh không né, tiếp tục nhìn gã, ánh mắt rất sâu xa.
Toàn thân Trần Trù giống như có kim châm vậy, vô cùng khó chịu.
Gã cố không để ý đến việc này nữa, cũng không cách nào nhìn thẳng vào mặt Trương Bình, nhưng vào bất kỳ lúc nào cũng vẫn cảm thấy cái nhìn chăm chú của Trương Bình, bám dính như tơ nhện vậy, vẩy cũng không đi, như hình với bóng.
Trương Bình còn hỏi Trần Trù một vấn đề.
“Tại sao huynh lại kết giao với tôi?”
Việc này…
Dưới ánh nhìn chằm chằm của Trương Bình, Trần Trù bất giác cà lăm.
“Việc, việc này thực sự không nhớ rõ nữa…lúc đó cảm thấy chúng ta là thí sinh đồng khoá, thế là, thế là đến làm quen…”
Làm sao mà quen nhau ấy à? Cái đầu đang vật lộn trong đống rối ren của Trần Trù đảo một cái, hình như là gã chủ động đến chào hỏi lôi kéo kết bạn với Trương Bình thì phải.
“Thí sinh đồng khoá trong Kinh rất nhiều, tại sao cứ phải là tôi?”
Cái này…
Đầu đông, gió nhẹ thổi hiu hiu trong sân, trời không còn ấm nữa nhưng Trần Trù lại muốn đổ mồ hôi.
Lúc đó Trần Trù cũng nghe người khác nói, có một thí sinh đến từ Tây Bắc tính tình cổ quái, không nói chuyện với người khác.
Trần Trù do một phút tò mò nên lúc tình cờ gặp nhau đã đến chào hỏi.
Trương Bình rầu rĩ đáp lại.
Lần sau lại gặp nhau, lại nói chuyện, rồi lại gặp nhau, lại tán dóc.
Trần Trù sau đó phát hiện ra mặc dù Trương Bình không biết chủ động nói chuyện với kẻ khác nhưng nếu mình chủ động bắt chuyện với hắn trước, kỳ thực hắn nói năng cũng rất dễ nghe.
Trần Trù cũng hay bị kẻ khác xem thường giễu cợt.
Ở chung với người như Trương Bình, không lo gặp phải chuyện này.
Chính là, chính là sống chung như thế nên thành ra quen thuộc thôi…
“Gặp, gặp nhau chính là có duyên…có duyên thì nên kết giao, thêm bạn tức là thêm tương lai…”
“Ồ.” Trương Bình nhìn gã chăm chú, “Ngoài huynh ra, tôi không có người bạn thân thiết nào cả nên mới hỏi thôi.”
“A, ha ha…” Mồ hôi lạnh tuôn xuống, Trần Trù phát hiện bản thân trong lúc vô ý ánh mắt lại rơi vào tầm nhìn của Trương Bình.
Hai con ngươi đen thẫm của Trương Bình có chút mơ màng, chừng như đang trầm tư: “Tôi cũng đang nghĩ, tại sao lúc đó không có ai bên cạnh, ngoại trừ mình huynh.”
Trần Trù vã mồ hôi, thu lại tầm mắt, mượn cớ mắc tiểu, phi như bay ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm nay, sau khi Trần Trù ngủ dậy, mở cửa sổ rửa mặt, đột nhiên sau ót có một luồng hàn ý vô danh xuất hiện.
Gã quay đầu lại, chỉ thấy Trương Bình đang đứng dưới hành lang, nhìn gã từ xa.
Trương huynh, rốt cuộc thì huynh làm sao thế?
Trần Trù rên rỉ trong lòng, nhưng trên mặt không dám lộ chút nghi ngờ nào.
Đương muốn ôm chồng sách chui vào trong góc phòng thì Trương Bình – kẻ vẫn luôn nhìn gã chằm chằm đột nhiên cất tiếng: “Tối nay tôi mời huynh ăn cơm.”
“Không, không cần đâu…” Trần Trù khẽ cười gượng, “Hai ta chẳng phải hằng ngày đều cùng ăn cùng…khụ khụ, cùng ăn cơm trên cùng một bàn sao.
Đều là tôi ăn chùa của huynh ở đây mà.”
Trần Trù cũng biết nói thế này không có tác dụng gì.
Chạng vạng gã đang tìm đường trốn thì Trương Bình đã ôm mấy gói giấy dầu, một bình rượu nhỏ xông đến nhanh như quỷ vậy.
Trần Trù chỉ đành phải đến phòng ăn cùng với Trương Bình.
Hạ nhân mang lò sưởi đến, còn tận tâm cài then cửa sổ, đóng kín cửa lớn.
Củi trong lò kêu tí tách, rượu trên bếp lò bằng đất sôi ục ục.
Trần Trù túa mồ hôi, Trương Bình gắp một cái cánh gà để vào trong tô của Trần Trù: “Con gà kho này rất ngon, mấy hôm trước tôi có ăn qua rồi.”
Trần Trù cười hì hì nói: “Cám ơn, cám ơn.”
Trương Bình cũng tự gắp cho mình một cái cánh gà, chậm rãi gặm ăn.
Trần Trù không ngừng nói với chính mình trong lòng, chỉ là hai cánh gà thôi mà, không phải y đang ẩn dụ gì đâu.
Trương Bình phun xương gà ra, ánh mắt lại quét đến: “Sao lại không ăn, ngon lắm đấy.”
Trần Trù cầm lấy cánh gà cắn một cái: “Ừm, ừm, không tồi.”
Trương Bình lấy khăn tay cạnh bên lau lau tay, nhấc bình rượu rót đầy ly cho Trần Trù.
“Trần huynh, tôi còn có chuyện muốn hỏi.
Nếu như huynh kết bạn với người khác, có phải sẽ rời xa tôi hay không?”
Cái xương gà Trần Trù đang gặm đảo một cái trôi tuột xuống cổ họng gã..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...