Trương Công Án


Trương Bình đi cùng Vương Nghiên vào một căn phòng yên tĩnh, Vương Nghiên sai người đem trà lên, binh lính hai bên đều rời đi cả, cửa phòng khép lại.
“Lập luận của bản bộ viện trong vụ án này không giống ngươi, dù sao thì ngọn nguồn sự việc ngươi lại biết nhiều hơn ta.

Nhưng ngươi tìm ra một hung thủ, ta tìm ra một hung thủ, chung quy cũng không kém nhau là bao.”
Trương Bình nói: “Trên công đường hôm nay, nếu như Vương đại nhân không hù doạ Lý Thất thì sợ rằng vụ án này chờ Kim Lễ Phát tỉnh dậy mới có thể phá được.”
Vương Nghiên bước vài bước: “Đúng vậy, đúng vậy, thật ra chứng cứ lời khai của Lý Thất không đủ, chẳng qua bị bản bộ viện gạt nên mới khai ra.”
Trương Bình nói: “Y phục phạm tội của Lý Thất có lẽ ở trong phòng hắn, trên xà nhà hoặc dưới ngói.”
Vương Nghiên nhíu mày nhìn kĩ Trương Bình: “Ý ngươi là, ngươi đã đoán ra Lý Thất chính là hung thủ?”
Trương Bình chậm rãi nói: “Kim Lễ Phát bị đâm trực diện, học trò chỉ đoán, kẻ ra tay là người trong đoàn kịch, Lý Thất là do đại nhân tra ra.”
Vương Nghiên hừ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống: “Bản bộ viện không cần ngươi giữ thể diện cho đâu, ta cũng không tin lời ấy.

Ngươi làm sao nhận diện được thân phận của hung thủ, nói ra ta nghe xem nào.”
Vương Nghiên phất ống tay rót trà, trong khói trà mờ ảo, Trương Bình rủ mi nhìn xuống.
“Chỉ là học trò cảm thấy trên đời này người biết dùng thuốc không nhiều lắm.”
Nếu có ai đó tuỳ tiện đi ra tiệm thuốc mua một liều thuốc mê hoặc dược liệu kỳ quái nào đó nhất định sẽ bị để ý.
Nhưng vụ án của Ly Nương, điểm mấu chốt chính là thuốc, cô ta bị chuốc thuốc rồi bị cưỡng hiếp, sao đó cũng bị thuốc làm hại mà chết.
Tay của Vương Nghiên hơi khựng lại: “Hoá ra là vậy, ừm, trên đời này bịt mặt gây án, lại hiểu mê hương, đại khái có hai dạng người.”
Một dạng là hái hoa đạo tặc quen hành tẩu giang hồ, nhưng lại ân ái cùng Ly Nương nhiều tháng liền, không giống tác phong của hái hoa đạo tặc.

Còn một dạng nữa, chính là lang trung.
Lang trung có thể đột nhập vào sâu trong nội viện, nhìn thấy được dung mạo của Ly Nương, trên người hắn có mùi dược liệu cho nên mới dùng một mùi hương nồng để át đi.
Vụ án này giống như mạng nhện phủ lớp tro bụi, Trương Bình chỉ là may mắn nhìn thấy sợi dây chứa đựng điểm mấu chốt thực sự  mà thôi, không có gì đáng để ngưỡng mộ cả.
Vương Nghiên nhấc chén trà lên: “Kim Lễ Phát bị hại, ngươi lại đoán ra là do hung thủ giết chết Ly Nương làm, bởi vì vở kịch kia của ngươi ư? Thật ra cũng có thể là báo thù, dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của bản bộ viện, vài vụ án nhìn thì có vẻ liên quan nhưng chẳng qua chỉ là gặp may mà thôi, ngoài ra nội tình bên trong còn rất nhiều điều.

Lần này vừa vặn bị ngươi đoán ra.”
Trương Bình nói: “Đại nhân nói rất đúng, không thể đoán ra được hai bản án này có liên quan đến nhau ngay từ đầu, vì không có chứng cứ.

Hung thủ cố ý mưu sát Kim lão gia có hai người, không phải dễ dàng nhận ra.

Kẻ ra tay chắc chắn là người trong đoàn kịch, còn kẻ còn lại phụ trách tung hoả mù.

Nhưng, ai là kẻ chủ mưu, ai là tòng phạm, rồi còn động cơ ra tay, đều không rõ ràng.”
Vương Nghiên xoay tách trà: “Mặc dù không rõ ràng, nhưng tại sao ngươi lại gộp nó với vụ của Ly Nương?”
Trương Bình bày bộ dáng sắp chết mà Vương đại nhân chẳng tài nào ưa được nói: “Học trò có hai bằng chứng.

Một là, lúc Kim lão gia hôn mê có nói Hoàng Đại Tiên.”
“Hắn bị ngạt trong hố xí, lời nói lúc hôn mê không đáng tin.”
“Hai là, lúc đại nhân đến thẩm vấn tại hạ, có hỏi đến chuyện năm xưa.


Lúc trước không có hỏi, đột nhiên giờ lại hỏi tới, rõ ràng hung thủ đã có ý tiết lộ chút dấu vết cho đại nhân.”
Vương Nghiên đặt mạnh ly trà xuống: “Ý ngươi là, bản bộ viện tin lời nói hoang đường của hung thủ, trái lại lại đưa manh mối cho ngươi?”
Trương Bình không nhanh không chậm nói: “Học trò chỉ cảm thấy, đối với chuyện của Ly Nương hung thủ biết rất nhiều, lại quá quan tâm, nếu không có liên quan mật thiết với việc này, chỉ sợ sẽ không như thế.

Hơn nữa học trò biết, đoàn kịch từng mời lang trung đến để khám cổ họng, đêm mà Kim lão gia bị đau bụng nhất định là do thuốc xổ…”
Vương Nghiên chặn lời hắn, vẫy tay: “Được rồi được rồi được rồi, ngươi đi đi.”
Rõ ràng cũng không phải là vụ án nhỏ, thế mà dưới lời nói của tên Trương Bình này giống như chẳng phải chuyện to tát gì vậy.
Vương Nghiên cẩn thận suy xét, quả thật đúng là không phải chuyện phức tạp gì.

Nhưng vụ án thế này, y lại chẳng nhìn rõ tường tận, trong lòng Vương đại nhân phiền lòng vô cùng.

Y nhìn tên Trương Bình, càng cảm thấy bực bội kinh.
Mặt dù rất bực mình, nhưng khi Trương Bình sắp nhấc chân ra khỏi cửa Vương Nghiên lại nói tiếp: “Đúng rồi, kỳ thi này, tốt nhất là ngươi nên có tên trên bảng vàng đi.

Bản bộ viện muốn xem xem khi ngươi vào triều rồi sẽ là một nhân vật thế nào đây.”
Trương Bình nói: “Học trò sẽ cố gắng không phụ lòng kỳ vọng của Thị lang đại nhân, sẽ cố sức có tên trên bảng vàng.” Hắn cung kính hành lễ rồi ra khỏi phòng.
Ra khỏi Hình bộ, trên chợ đã rộn ràng náo nhiệt, Trương Bình sờ trường sam, từ trong mối nối của bộ đồ lôi ra mấy đồng tiền, là lúc hắn bị Bộ hình bắt đi vội vàng giấu được.


Vào trong lao phải thay áo tù, trường sam bị treo rách rồi nhưng tiền thì vẫn còn.
Trương Bình lấy mấy quan tiền đến một quán ven đường, ăn một tô cháo, nửa cái bánh.
Cái tốt của Kinh Thành chính là chỗ này rất lớn, người lại nhiều, ai cũng không để ý đến hắn, thậm chí khi hắn từ nhà lao đi ra.
Ăn sáng xong, Trương Bình thuận theo dòng người ra khỏi cổng thành, lau sậy dọc theo con lạch ngoài thành đã bị nhổ sạch sẽ, những cây sậy dựng đứng dưới ánh mặt trời, trụi nhẵn hết cả.
Trương Bình men theo con sông đi về hướng Đông, hắn biết có một cái ao mà vùng núi hẻo lánh cạnh bên có một khoảnh sậy cao ngất vẫn chưa bị nhổ.
Xế chiều, Trương Bình ôm một vạt lá sậy trở về nhà, Trần Trù sớm đã biết vụ án kết thúc, vui mừng khôn xiết, còn ra phố mua rượu đồ nhắm về ăn mừng.
Sau khi tắm rửa xong Trương Bình không uống rượu, trái lại lại ở trong sân lúi cúi đem lá sậy đi rửa sạch sẽ, rồi lấy từng quả trứng đã ướp muối trong ang ra, cẩn thận lựa chọn từng quả một.
Xế chiều, Lan Giác từ nha môn Ti bộ trở về phủ, kiệu vừa tới cửa phủ đột nhiên tốc độ có chút khác lạ.
Tuỳ tùng nói: “Lại có tên thư sinh nào đó muốn nịnh bợ đại nhân, cứ thế mà đứng trước cửa tặng quà, người phía trước đang đuổi hắn đi, đã kinh động đại nhân rồi.”
Lan Giác vén rèm nhìn qua khe hở, nhìn thấy từ xa một bóng dáng quen thuộc.
Lan Giác nói: “Đem đồ hắn tặng đến cho ta xem thử.”
Tuỳ tùng ngớ người một cái, lập tức vâng một tiếng, lát sau đã dâng đồ lên.

Là một cái giỏ trúc có nắp đậy.
Lan Giác mở nắp ra, nhìn thấy bên trong nửa sọt bánh trưng được xếp ngay ngắn, thoảng hương thanh thanh của lá sậy, vẫn còn âm ấm.
Lan Giác đậy nắp lại, đưa qua cho tuỳ tùng, hờ hững nói: “Vứt đi.”
Ngày hôm sau là Đoan Ngọ, buổi sớm không cần phải thượng triều, Lan Huy đã đến Liễu phủ, cái phủ to như thế chỉ còn lại mỗi Lan Giác và đám hạ nhân.
Lan Giác cảm thấy có chút hứng thú, mấy dịp lễ tết thế này thường chỉ có mình y, dù bánh chưng trong bếp làm có ngon đến đâu, ăn một mình cũng chẳng có mùi vị gì.
Nhàn rỗi vô sự, y thay một bộ sam mỏng, tay áo giắt quạt, ra khỏi phủ.
Dừng kiệu nhỏ ở gần chợ, Lan Giác xuống kiệu lơ đễnh nhìn xung quanh.


Ánh nắng mặt trời rất độc, y bèn men theo chỗ bóng râm bên đường mà đi, đi qua tiệm bán túi hương sợi màu, dưới góc tường cũ phía trước, vẫn là cái lều đó, bàn ghế dưới lều trống không, không có lấy một mống khách.

Tên thư sinh bán mì kia cũng không đứng bên bếp lò mà ngồi trong chỗ mát, cầm sách đọc.
Lan Giác đi đến trước quán, Trương Bình ngẩng đầu lên nhìn, chậm rãi đứng dậy.
Lan Giác nói: “Còn mì không?”
Trương Bình mặt không biểu cảm nói: “Hết mì rồi, còn cháo với bánh chưng.”
Lan Giác bước vào trong lều, ngồi xuống một bàn trống.

Trương Bình bưng tô cháo, hai cái bánh chưng đặt lên bàn.
Là cháo ngô, nấu khá sệt, bên trong còn có mấy miếng vụn trắng trắng tô điểm, Lan Giác ăn thử, là trứng gà muối.
Lan Giác thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, Trần Trù vẫn ổn chứ?”
Trương Bình đáp yếu ớt: “Không ổn lắm, ăn nhiều bánh chưng quá, no quá cỡ nên ngủ rồi.”
Lan Giác lột cái bánh chưng ra, nhưng lại là nhân táo nhỏ.
“Trong cháo có lòng trắng trứng, vậy sao không phải là bánh chưng lòng đỏ?”
Trương Bình buồn bực nói: “Bánh chưng lòng đỏ ăn hết rồi.”
Vừa nãy Lan Giác có ngó sơ qua, trong cái sọt nông cạnh bàn dài còn có mấy quả trứng vịt.
“Vậy thì cho thêm một miếng trứng muối đi, phải là vỏ xanh đấy.”
Trương Bình ừm một tiếng, quay người đi, trên bàn dài vọng lại mấy tiếng gõ bịch bịch.
Lát sau, một đĩa sứ trắng đặt trước mặt Lan Giác, y không nhịn được bật cười.
Trong đĩa là hai miếng lòng đỏ trứng ngập trong lớp dầu rán vàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui