Trường Cấp Ba Sơn Hải

Buổi tối chủ nhật, y tá ở bệnh viện Thước Sơn còn muốn đến kiểm tra linh lực của Quý Tinh Lăng một lần nữa, cho nên hai người phải tới sau 9 giờ mới có thể gặp mặt.

So với một tháng trước, những tiếng cuối cùng này mới thật sự là sống một giây bằng một năm. Lâm Cạnh vồn muốn đi ngủ trưa để giết thời gian, kết quả càng ngủ càng tỉnh táo, cùng trần nhà đối diện vô ngữ sau mười lăm phút, cậu quyết định đi ra ngoài cắt tóc, lấy tư thái thoải mái thanh tân soái khí, tương đối long trọng đi ngênh đón bạn trai tương lai của mình.

Cậu thường đi cửa hiệu cắt tóc gần trường, sạch sẽ sáng sủa, không đẩy mạnh tiêu thụ, thầy giáo Tony sống lời hay, thâm đến mức khiến Lâm ca có khiết phích cũng thích. Trong khi một anh thợ cắt tóc, một bên nhìn điện thoại của cậu: “Đợi lát nữa đi ăn sinh nhật bạn sao?”

“Sinh nhật gì ạ?”

“Ồ, anh thấy em tìm bánh kem.”

“Nhàn cho nên em xem một cái.” Lâm Cạnh tiếp tục lướt màn hình, “Muốn tìm xem có cái nào không quá ngọt hay không.”

Có thể sau khi chờ được Quý Tinh Lăng đến trường, hai người cùng đi đưa cho vị yêu quái gia gia kia. Trường học cách đó không xa có một cửa hàng bánh tên SENSE, được xưng là nơi có bánh opera cùng Tiramisu ngon nhất ở Cẩm Thành, bất quá bản thân Lâm Cạnh đối với đồ ngọt không hiểu rõ, bởi vậy thường chỉ để Lý Mạch Viễn cùng Vi Tuyết mua cho mình, hôm nay cậu tính sau khi cắt tóc xong, tự đi đến tiệm hỏi xem có điểm tâm nào không quá ngọt và thích hợp với khẩu vị của người lớn tuổi không.

Nhân viên SENSE là một cô gái có hai má lúm đồng tiền, vừa thấy cậu liền cười chào hỏi: “Em trai đẹp trai, lại đến mua bánh opera sao?”

“Hôm nay em muốn mua cái không quá ngọt.” Lâm Cạnh chỉ vào quầy, “Đây là gì vậy ạ?”

“Bánh mì bí đỏ, dùng lúc mạch đen và mạch nha, không ngọt, em có muốn thử không?”

“Có ạ, cảm ơn chị.” Lâm Cạnh lại gọi một ly hồng trà, trong lúc quét mã tiền trả, ngoài cửa vừa lúc tiến vào một vị lão gia gia.

Mặc một chiếc áo khoác da lông màu xanh đậm, tóc màu xám, đeo một cặp kính gọng vàng, giống như một học giả già hiền lành.

“Tôi muốn cái này.” Ông chỉ vào bánh kem opera, “Hai miếng.”

“Được, nhưng cái này có chút ngọt ạ, ông muốn gọi một ly trà đắng không ạ?”

“Muốn cà phê.”

Cuối cùng ông gọi một đặc sản cà phê mới từ cửa hàng. Tên có vẻ rock and rool, gọi là dirty.

So sánh với thầy giáo Tiểu Lâm uống ly hồng trà dưỡng sinh, ăn ít đường, thì cậu mới là người già đã về hưu.

Buổi chiều cuối tuần, kinh doanh trong tiệm rất tốt. Cho nên sau khi thấy lão gia gia ngồi đối diện mình, Lâm Cạnh cũng không có ngoài ý muốn, còn chủ động dịch bàn một tí, dành cho đối phương nhiều địa phương hơn.


Bánh kem opera là bánh kem đắt nhất trong tiệm, đĩa hay tạo hình đều phù hợp với hai chữ “Đắt nhất”. Nhưng hương vị thì sao…… Lâm Cạnh một bên chơi di động, một bên nhiều chuyện ngẩng đầu liếc liếc, căn cứ vào biểu tình một lời khó nói hết của người lớn tuổi sau khi ăn xong, có thể là thật sự chẳng ra gì.

“Đây, cháu bé, một miếng tặng cho cháu.”

Lâm Cạnh đang rình coi không có một chút phòng bị: “……”

Nhưng bởi vì đối phương là người lớn tuổi hiền lành đã có tiền, cậu vẫn rất có lễ phép nói: “Cảm ơn ông ạ, cháu không ăn cái này, có chút ngọt.”

Trấn thủ thần thụ đối diện, đúng, ông chính là cây cổ thụ, tâm tình cũng tương đối phức tạp. Chính cháu còn không ăn, vì sao còn mang nó đến, ông còn tưởng rằng một món ăn trân quý mỹ vị chưa từng thấy, mắt trông mong nhớ thương vài ngày, kết quả là chẳng ra gì. Lại uống thêm một ngụm dirty, càng không cao hứng, hương vị của chai nước đứa nhóc vong ưu thảo ngốc nghếch mang tới so với cái này có khi còn ngon hơm.

Cát Hạo đang ở nhà vùi đầu điên cuồng học bài:?

Mẹ ơi, phía sau lưng con có điểm lạnh?

Lâm Cạnh cơ bản cũng hiểu, này có thể là người truyền thống muốn trải nghiệm món nước ngoài, kết quá lại không vừa ý.

Vì thế cậu đề cử: “Kỳ thật nơi này trà cũng ngon ạ, bánh mì bí đỏ cũng ăn ngon.”

Trấn thủ thần thụ xua xua tay, ông đã có chút đau răng, cũng không muốn uống hay ăn điểm tâm nữa, cũng chỉ hỏi cậu: “Cháu từ đâu tới?”

“Cháu ạ? Ninh Thành, phương bắc.”

Phương bắc sao, vậy thật đúng là xa. Trấn thủ thần thụ đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Cha mẹ cháu quả thật vất vả.”

Đây là cách tự giái thiệu gì có chút quen thuộc vậy, Lâm Cạnh ngẩn người:“Ông biết cha mẹ cháu sao ạ?”

Trấn thủ thần thụ lắc đầu, gõ gõ ngón tay trên bàn, từ cổ tay áo rơi xuống một lá cây xinh đẹp.

Lâm Cạnh nháy mắt phản ứng lại, đầu cậu nổ vang một tiếng, vừa bất ngờ vừa kích động ngẩng đầu, nửa ngày cũng không nói nên lời.

“Lần sau phải cẩn thận một chút.” Trấn thủ thần thụ hạ giọng, cười dặn dò, “Đừng lại để cho người khác phát hiện.”

“Vâng….dạ, cháu biết.” Lâm Cạnh đứng lên, khó có được lúc nói năng lộn xộn một hồi, “Sau khi thi xong kỳ thi tháng, cháu liền cùng Quý Tinh Lăng tới gặp ông.”


“Quý Tinh Lăng?” Trấn thủ thần thụ nhớ lại một chút, bừng tỉnh đại ngộ mà nói, “Ồ, là Kỳ Lân nhãi con hung hăng kia sao.”

Bí mật kinh thiên bị chọc thủng mà không có một chút điềm báo, mà đại thiếu gia còn không cảm kích chút nào, hắn còn đang ở nhà phóng lôi phóng điện rầm rầm. Lâm Cạnh cả người đều sợ ngây người, trong lòng ầm ầm vang lớn, cảm giác giống như đã đến bài kiểm tra cuối cùng, 800 binh sĩ chạy đến sườn núi phía bắc, lại đồng thời chuyển đến 800 xe lăn!

Kỳ Lân!

Quý Tinh Lăng là Kỳ Lân!

Là Kỳ Lân mà mình tưởng sao?

Kỳ Lân?

Cậu ấy thế mà lại là Kỳ Lân!

Quả thật rất hoa mắt say mê, hơn nữa còn phải giằng co một đoạn thời gian dài, chờ đến khi cậu cuối cùng cũng có thể hoàn hồn, thần thụ gia gia đã rời đi, nhưng lá cây trong lòng bàn tay vẫn còn, lần này không có biến mất, mà là biến thành một đồ trang trí bằng bạc, chỉ còn lớn bằng một móng tay.

Lâm Cạnh gắt gao nắm chặt món quà trân quý này, đứng ở ven đường gọi điện thoại.

“Quý Tinh Lăng!”

“Quý Tinh Lăng!”

“Quý Tinh Lăng!”

Người ở đầu bên kia buổi chiều đã đọc vài trang chính trị, lúc này đang nằm trên ghế mát xa bị mặt trời rọi đến mơ màng sắp ngủ, sau khi bị gọi ba lần như thế liền hoảng sợ, kinh hồn chưa định mà ngồi dậy: “Làm sao vậy?”

“Tôi lúc ở trong tiệm bánh ngọt đụng tới cây đại thụ kia, ông ấy là lão gia gia, còn tặng tôi một lá cây làm quà!”

Quý Tinh Lăng kinh ngạc vài giây: “Cậu xác định chứ?”

Cây trấn thủ thần thụ kia là thực vậy nào thì ủy quản yêu cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết tuổi tác của ổng thật sự quá già rồi, cho nên mỗi lần mở họp, hay lễ mừng, đều không có ai dám đi kinh động vị đại yêu quái này, càng miễn bàn là đi gặp bộ dáng bên ngoài của ông. Tuy rằng thầy giáo Tiểu Lâm qủa thật có nhiều người thích, đặc biệt là Tinh ca là Kỳ Lân thích, nhưng…… Hình như cũng không đến mức khiến trấn thụ thần thụ biến về hình người?


“Tôi xác định.” Lâm Cạnh nhìn lòng bàn tay của mình, “Chờ đến lúc cậu lại, tôi cho cậu xem lá cây này.”

Quý Tinh Lăng nghĩ không ra nguyên nhân trong đó, bản thân còn đang suy đoán lung tung, cảm thấy có một chút không an toàn, vì thế dặn dò: “Trở về sớm một chút đi, buổi tối lại nói.”

“Ừ.” Lâm Cạnh đứng ở ven đường, “Tôi cúp trước.”

Một chiếc xe taxi màu xanh trắng chủ động ngừng lại, Lâm Cạnh lui về sau hai bước, tiếp tục dùng app gọi xe —— Lâm ca của cậu có khiết phích, xe chuyên dùng ở Cẩm Thành sẽ sạch sẽ hơn xe taxi một chút.

“Bạn học, đi đâu?” Thấy cậu cũng không có ý lên xe, tài xế taxi bấm cửa số xe xuống chủ động hốt khách.

Lâm Cạnh quơ quơ điện thoại: “Thực xin lỗi, cháu gọi xe rồi ạ.”

Tài xế còn muốn nói cái gì, ghế phụ lại duỗi lại một cái móng vuốt sắc bén, hung hăng đập lên đầu gối tài xế, hạ giọng: “Ngu xuẩn!”

“Rắc” một tiếng, xương cốt tựa hồ nát hết.

Lâm Cạnh chần chờ mà nhìn người kia: “Chú không sao chứ?” Vì sao biểu tình đột nhiên vặn vẹo như vậy.

Tài xế sắc mặt trắng bệch, lúc này cuối cùng cũng biết thông minh, có lệ hai câu “Dạ dày đau”, liền một chân nhấn ga nhanh chóng rời đi.

Lúc này vừa lúc xe cậu gọi đã tới, Lâm Cạnh trong lòng đều là cái lá màu bạc cùng yêu quái gia gia, cùng với thân phận Kỳ Lân của Quý Tinh Lăng, căn bản không để ý tài xế taxi tại sao đột nhiên phát bệnh đau bao tử. Trên đường vềnhà chỉ tra tư liệu liên quan đến Kỳ Lân, thân là thụy thú trấn thủ, hình ảnh hiện ra quả nhiên vô cùng cao lớn uy phong, cậu nhịn không được não bổ bạn trai tương lai của mình một chút, là trời sinh mang theo lôi điện hoặc là lửa cháy đúng không —— dù sao nhất định đều siêu mạnh.

[Thụy thú 瑞兽: Chỉ loài thú cát tường may mắn, tốt lành.]

Từ buổi tối 6 giờ đến 9 giờ, đều là biểu tình “Đã là hàng xóm cũng là bạn ngồi cùng bàn nhưng còn phải bị ép yêu xa” bi thương…… Còn không phải là cặp đôi yêu nhau còn phảiđợi thêm nhiều giờ. Y tá ở bệnh viện Thước Sơn còn cố tình đến muộn năm phút đồng hồ, thật vất vả mới kiểm xong, Quý Tinh Lăng tùy tiện cầm một cái áo khoác mặc vào: “Mẹ, con đến cách vách.”

Hồ Mị Mị khó hiểu: “Bây giờ sao, giờ đã sắp 10 giờ rồi.”

“Ngày mai kiểm tra, con đi xem trọng điểm.” Quý Tinh Lăng mang tính tượng trưng cầm theo một cuốn sách bài tập, “Con đi đây.”

Hắn không có từ cửa sổ “Ầm” đi ra, bởi vì trướ cmặt ba mẹ phải làm cho nghiêm trang một chút. Nhưng không sao, bởi vì mặc kệ là thành thật đi đường hay là tư thái ngầu kì diệu lên sân khấu, ở trong mắt Lâm Cạnh, đều chỉ còn lại có “Quý Tinh Lăng là Kỳ Lân, cậu ấy không có gạt mình, cậu ấy thật sự siêu mạnh”. Những lợi ích không phải là không thể đoán trước, cửa phòng ngủ sau khi được khóa trái, hai người cười cùng nhau nằm xuống sô pha, ấu trĩ ngọt ngào, thân mật thật lâu, cuối cùng mới thật cẩn thận mà hôn hôn —— cánh môi dán sát, thực nhẹ thực quý trọng

“Sao cậu lại cắt tóc.”

“Vì gặp cậu.”

Quý Tinh Lăng lập tức tỏ vẻ, tôi đã từng cũng muốn vì cậu mà cắt, nhưng cậu tôi không cho, bởi vì còn chưa ra tháng giêng.


Lâm Cạnh cười nắm cằm hắn: “Bác sĩ nói như thế nào, cậu thật sự có thể đi học sao?”

“Vốn dĩ cũng không có việc gì, chỉ ba mẹ tôi phản ứng quá độ, cức ảm thấy là tôi ăn thứ gì mới có thể khống chế linh lực không ổn.” Quý Tinh Lăng oán giận, “Buồn muốn chết.”

“Ngày đó ở trong phòng học tôi dẫm lên gì vậy, linh lực của cậu sao?”

“……”

“Quý Tinh Lăng.”

“Hả?”

“Tôi muốn nhìn cái đuôi của cậu một chút.”

“Đệt, cậu biết rồi sao còn phải tỏ vẻ dối trá hỏi cái kia.”

“Tôi không thể thể hiện quyền dân chủ sao.” Lâm Cạnh ôm cổ hắn thúc giục, “Nhanh một chút.”

“Không.”

“Cậu nói một tháng sau liền nói cho tôi!”

“Nhưng tôi còn không phải bạn trai cậu.”

“……”

“Trừ phi cậu bớt yêu cầu 500 điểm!”

“Không thể.” Thầy giáo Tiểu Lâm phi thường có nguyên tắc, mặc kệ yêu quái hay là con người, không thi được 500 điểm thì không bàn nữa.

Quý Tinh Lăng kháng nghị: “Cậu thế mà cũng có thể lựa chọn từ bỏ quyền biết rõ thân phận tôi, cũng muốn bảo vệ 500 điểm.”

Lâm Cạnh hôn một cái thật mạnh ở khóe miệng hắn:“Không sai!”

Tinh ca từ trước đến nay co được dãn được, được phúc lợi này, lập tức tỏ vẻ bảo vệ thì bảo vệ đi, tôi cũng chưa từng nghĩ muốn bỏ.

Chờ đó, bạn trai siêu mạnh của cậu đang ở trên đường, sau khi thi tháng xong sẽ nhanh chóng được ký nhận!Tác giả có lời muốn nói: Thầy giáo tiểu Lâm: Thực không dám giấu giếm, bạn trai của tôi là thật – tích phân cũng không ngăn được.Chú thích:

Bánh mì bí đỏ:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui