Đàm Trác chính là nữ chính trong “Sự kiện yêu sớm” ồn ào huyên náo đó, lúc đầu còn xếp trong top 20 của khoa khoa học tự nhiên lớp 12, từ sau khi yêu Hứa Bùi ban thi đua, thành tích liền xuống dốc không phanh. Hiện tại cô đang tạm nghỉ học, đang ở nhà nuôi bệnh, hình như là bệnh trầm cảm.
Mà lý do tại sao Đường Diệu Huân lại bị nghi ngờ cũng bởi vì những tấn công trên mạng “Không màng đến sự khác nhau giữa Chín trung và Sơn Hải, khiến cho học sinh có áp lực quá lớn”, đạo | hỏa | tác cũng là nhật ký trên mạng tràn ngập cảm xúc mặt trái của Đàm trác. Cho nên Lâm Cạnh mới có thể vừa nghe đến “Có người ở sau lưng kích động cha mẹ Đàm Trác”, phản ứng đầu tiên chính là muốn nhằm vào Đường Diệu Huân.
Lưu Hủ đang sau khi nhìn xong hệ thống, lại kéo ghế dựa ngồi lại bên cạnh Lâm Cạnh: “Cuối tuần có muốn tới nhà anh ăn cơm hay không?”
“Không ạ, cô chú đều bận mà.” Lâm Cạnh còn đang suy nghĩ chuyện của hiều tưởng, thời gian cũng đã dài như vậy, sài ké bàn ăn cũng phải có một chút cảm tình, “Vậy chuyện Hứa Bùi cùng Đàm Trác yêu sao ạ, bọn họ rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Lưu Hủ: “……”
Lưu Hủ: “Em tuổi còn trẻ, sao lại bát quái như vậy.”
Lâm Cạnh bình tĩnh mà nói: “Vâng, em bát quái như vậy đấy.”
Cho nên anh nói nhanh lên.
Lưu Hủ không phải nhân vật chính, với chuyện hai con người yêu nhau kia cũng không biết rõ, chỉ có thể đúng sự thật nói cho cậu: “Tốc độ đổi bạn gái của Hứa Bùi gần như là một tháng một người, trong trường hay trường khác đều có, phương diện này quả thật cũng không phải tấm gương ưu tú gì, nhưng đều là chia tay trong hòa bình, không nghĩ tới lần này sẽ nháo lớn như vậy.”
Lâm Cạnh trọng điểm chạy dài: “Một tháng một người, làm sao mà làm được?”
Lưu Hủ ném cho cậu một chai nước: “Tra thôi, nếu em muốn thì em cũng có thể làm được.”
Lâm Cạnh: “……” Em không có muốn!
“Nhưng thật sự cũng không khoa trương như vậy, cái gì ở chung đi bệnh viện linh tinh. Nghe ý của Hứa Bùi, bọn họ chỉ cùng đi xem mấy bộ phim, sau đó lại cảm thấy không thú vị nữa nên mới chia tay, ai biết mới vừa nói ra nữ sinh kia liền suy sụp quá mức.”
Cha mẹ Đàm Trác lúc bắt đầu còn đòi đuổi học, nhưng Hứa Bùi chỉ là tra trong phương diện tình cảm, trừ yêu sớm thì không phạm lỗi gì khác, cho nên mấy bức thư gửi đến mấy trường đại học cũng không dùng được. Ngược lại là Đường Diệu Huân, trong hậu trường, cảm giác tồn tại còn cao hơn nam chính cả chục lần.
Lưu Hủ tiếp tục nói: “Bất quá Đường hiệu trường đỉnh như vậy, khẳng định có thể đem chuyện này xử lý tốt.”
“Ừ.” Lâm Cạnh điền xong bản thí nghiệm, “Em về phòng học trước.”
Việc vặt này cũng thật nhẹ nhàng, căn bản không cần phí công, cũng không cần tốn rất nhiều thời gian. Khoảng cách đến tiết tự học buổi tối còn có gần hai mươi phút nữa, Lâm Cạnh nhìn WeChat, đại thiếu gia cũng thật sự tuân thủ hứa hẹn không đùa giỡn lưu manh nữa, cậu cũng không làm phiền đối phương, bản thân đi cửa hàng tiện lợi mua một chai nước trái cây ấm, cầm trong lòng bàn tay sưởi ấm đi bộ.
Thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng cây cối đã mọc những mầm cây xanh mịn. Cách đó không xa chính là khán phòng nhỏ, nhớ tới sau khi đi về từ diễn đàn văn học Nga, hai người đã từng thấy vài con đom đóm mùa đông trong bãi cỏ góc tường, Lâm Cạnh không tự giác đi qua, muốn gặp lại câu Quý Tinh Lăng lúc ấy đã nói ——
“Nói không chừng là yêu quái nga.”
Nhưng hôm nay không có mưa, cũng không có sương mù, cho nên những Mạn Kim Đài bình thường hay ẩn giấu trong cây trưởng thành trong bốn mùa không thể sáng lên, chỉ dựa vào đôi mắt của con người thì không có biện pháp phân biệt, mà cả yêu quái cũng không thể. Chỉ có những bông hoa dại màu hồng nhạt trải dài vừa đẹp vừa rực rỡ, nếu như có một cơn mưa xuân nữa, chúng nó có thể sẽ trở thành những bông tuyết.
Lâm Cạnh móc di động ra, chụp một tấm những bông hoa mini không phải yêu quái này.
Màn ảnh “Tách tách” chụp lại khoảnh khắc, đại thụ bên cạnh lại hơi hơi run lên, sau đó khẳng khái đưa cho cậu một lá cây màu bạc.
Là màu bạc thật sự, tựa như màu của kim loại, mạch lạc rõ ràng.
Lâm Cạnh kinh ngạc mà ngẩng đầu.
Bầu trời có những đám mây màu đỏ nhạt trên nền trời xanh, mà những lá cây đó đáng ra nên là màu xanh non, ở trong nháy mắt lại như là được mạ đầy ánh trăng màu bạc trắng, đại thụ bồng bột duỗi ra một cành, trong gió ào ào rớt xuống những mảnh màu bạc.
Kỳ ảo đến kỳ cục, đẹp đến kỳ lạ.
Cũng ngắn đến kỳ lạ.
Chờ đến khi Lâm Cạnh lấy lại tinh thần, tất cả đều đã khôi phục nguyên dạng, lá cây màu bạc trong tay cũng đã biến mất.
Chuông của tiết tự học buổi tối từ nơi xa truyền đến.
“Lâm ca!” Mấy nam sinh đang chạy từ sân thể dục nhỏ về phía phòng học, sau khi nhìn thấy cậu thuận miệng gọi, “Mau lên nếu không muộn đó.”
“…… Ồ.” Lâm Cạnh mơ màng trả lời một câu, cậu tiếp tục ngửa đầu nhìn đại thụ trước mắt, vuốt ve một cành cây khô thô ráp, vừa khẩn trương vừa hưng phấn, lòng bàn tay nóng bỏng, giống như chạm đến một thế giới hoàn toàn mới.
Đại thụ lại run cành lá lên, tựa hồ đang thúc giục cậu đi họcđi.
Bốn phía không có người, trên sân thể dục là một mảnh yên tĩnh, Lâm Cạnh trước khi rời đi, còn lặng lẽ ôm cây đại thụ phát sáng một cái.
Cậu chờ không kịp sau khi học xong tiết tự học buổi tối, ở sân tennis đã lập tức gọi điện thoại cho Quý Tinh Lăng: “Tôi tìm được một cây đại thụ sẽ sáng lên rồi.”
Người nào đó đang cực khổ học từ đơn:?
“Là ở chỗ hoa viên nhỏ lúc chúng ta đi ngang qua, chỗ gần khán phòng ấy.” Lâm Cạnh dựa vào rổ tennis, ngực hơi hơi phập phồng, cẩn thận miêu tả ngôi sao đầy trời cũng ánh sáng màu bạc, cuối cùng hỏi, “Là cậu làm nó sáng lên sao?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Thật không dám dấu diếm, việc này không liên quan đến tôi.
Hắn thậm chí có chút bốc hỏa, vì sao ngay khi mình không ở, liền có một cây sáng lên ở nơi nào đó xuất hiện, vì sao phải để cho thầy giáo Tiểu Lâm của mình nhìn nó sáng lên, mi là bóng đèn sao, rốt cuộc có ý đồ bất lương gì!
Lâm Cạnh tiếp tục hỏi: “Ngày mai tôi có thể đi nhìn cái cây kia nữa không?”
Quý Tinh Lăng hắng giọng:“Không được, tôi phải đi tra đã.”
Tra? Lâm Cạnh nghi hoặc: “Cho nên không phải là cậu làm nó sáng lên?”
Quý Tinh Lăng bị hỏi mà không còn lời nào để nói. Nếu cậu muốn nhìn cái cây sáng lên, tôi cũng không phải không thể khiến nó sáng lên, nhưng vấn đề là tôi phải biết rõ giới tính quê quán tuổi tác của cái cây kia đã, bằng không lỡ may là yêu quái xấu thì sao, hoặc là yêu quái quá anh tuấn quá tiêu sái vĩ đại cũng không ok, vấn đề Tinh ca của cậu có rất nhiều.
“Được rồi được rồi, tôi không đi.” Thấy đối phương chậm chạp không nói lời nào, Lâm Cạnh chủ động lùi một bước, “Cậu tiếp tục đọc sách, tôi đi học tiết tự học buổi tối.”
Quý Tinh Lăng mơ hồ mà “Ừ” một tiếng, lại nói: “Chờ sau khi tôi trở lại, tôi cùng cậu đi xem cây đại thụ kia.”
“Được.” Lâm Cạnh không cúp điện thoại, cậu thấp thỏm một chút, rốt cuộc vẫn không nhịn được, “Quý Tinh Lăng, cậu có thể sáng lên hay không?”
“……”
“Nếu cậu không muốn nói ——”
“Tôi không có!”
“Ừ, cậu không liền không, cái kia, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
“Cậu thích sáng lên sao?”
“Tôi vì sao phải thích sáng lên, tôi cũng không phải con thiêu thân, tôi thích cậu.”
Quý Tinh Lăng dựa vào ghế mát xa, khóe miệng cong lên: “Vậy nếu tôi sáng lên thì sao?”
Lâm Cạnh xoa xoa vành tai đã đỏ lên: “Như đóm đóm sao?”
Nụ cười của Quý Tinh Lăng đọng lại trên mặt, đây là học bá gì mà không ổn rồi, không phải sức tưởng tượng của cậu rất phong phú sao, vì sao không thể tưởng tượng bạn trai tương lai của cậu soái khí oai phong một chút, đom đóm là cái quỷ gì, tôi mới không phải đom đóm. Hắn nghiêm túc cường điệu:“Không có, tôi siêu mạnh!”
Người ở đầu bên kia điện thoại nghẹn cười: “Ừ, cậu siêu mạnh.”
Đại thiếu gia bị chọc cười, ngữ khí cậu sao lại có lệ như vậy. Hắn thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, Kỳ Lân đó cậu có biết hay không, yêu quái mà bảo vệ cả một thành phố ấy! Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống như cũ, loại chuyện này sao lại có thể ở trong điện thoại nói, đương nhiên phải giáp mặt giảng mới là thật sự mạnh!
Sau khi cúp điện thoại, hắn đầu tiên là đi nói với cậu mình về cây đại thụ sáng. Sau đó lại biến trở về nguyên thân, đứng trước gương phòng giữ quần áo nhìn nửa ngày.
Hồ Mị Mị đi ngang qua rất kỳ quái: “Con ngẩn người làm gì vậy?”
Kỳ Lân nhãi con quay đầu hỏi, Mẹ, mẹ có cảm thấy con cool không.
Biểu tình trên mặt Hồ Mị Mị cứng trong nháy mắt, bà một tay xách cả người con trai lên:“Con ngầu nổ tung trời.”
Kỳ Lân nhãi con bốn chân treo trên không: “……”
Đờ phắc, đến khi nào tôi mới có thể lớn lên.
Vị thành niên không có yêu quyền.
Vì phòng ngừa cây sáng lên kia lại đi chọc thầy giáo Tiểu Lâm, Quý Tinh Lăng sau một tiếng lại gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu tiến độ của việc.
Kết quả Hồ Liệt nghiêm chỉnh cảnh cáo: “Đó là cây trấn thủ Sơn Hải, dựa theo bối phận, gần như là ông của ông của ông của ông cháu, về sau đừng có tùy tiện nói nữa.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Ồ, thía à, hóa ra là siêu cấp đại yêu quái.
Hắn tiếp tục hỏi: “Vậy vì sao ông ấy là điên cuồng nở hoa cho Lâm Cạnh xem?”
Cây hộ mệnh trấn thủ, chẳng lẽ không nên thực ngầu thực lạnh lùng thực uy nghiêm sao, cứ tùy tiện rung phấn là chuyện gì.
“Này cậu cũng không biết, có thể là thích đứa nhóc hàng xóm của cháu.”
Quý Tinh Lăng lại xác nhận một chút, vậy cây đó thật sự đã rất rất già rồi, đúng không?
“Đúng!”
“Đúng thì đúng, vì sao cậu lại quát lớn làm gì?”
“Bởi vì Kỳ Lân mấy người ——”
Trước khi người kia triển khai một đoạn diss, Quý Tinh Lăng nhanh chóng đem điện thoại ném sang giường, để cậu mình thao thao bất tuyệt một mình. Sơn Hải có đại yêu quái trấn thủ bảo hộ, chuyện này trước kia hắn cũng đã đoán được, cũng vì vị thành niên đều đang yếu ớt, nhưng không nghĩ tới thế mà có thể là một cây không chú ý tới được, hắn lúc trước còn tưởng rằng chỉ là đống đá lớn.
Phân vân trong chốc lát, Quý Tinh Lăng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Cạnh, về cây đại thụ sáng lên kia, nếu cậu thích có thể thường xuyên đi xem.
Lâm Cạnh đã học xong tiết tự học buổi tối, đang ở trên xe bus của trường, cậu nhỏ giọng hỏ:i “Cậu đã đi thương lượng với cây đó sao?”
Không hổ là thầy giáo Tiểu Lâm, mỗi một vấn đề đều có thể tinh chuẩn khiến Tinh ca á khẩu không trả lời được. Tôi không hề đi thương lương, tôi còn không dám đi thương lượng đại yêu quái trấn thủ, cả ba tôi còn phải tự nhìn tuổi của mình, mà đi tất cung tất kính ổng cậu có hiểu hay không?
Cho nên hắn có lệ nói: “Không, cậu không phải rất thích cây đó sao.”
“Tôi không có thích cây đó.” Lâm Cạnh giác ngộ rất cao, lập tức phủ nhận.
Quý Tinh Lăng dở khóc dở cười: “Không, cái này cậu có thể thích một chút, tôi không có ghen.”
Lâm Cạnh hỏi: “Thật sự?”
“Cây kia đã rất rất già rồi, bình thường cũng không hay sáng lên.” Bởi vì thái độ thầy giáo Tiểu Lâm tiếp thu rất tốt, Quý Tinh Lăng quyết định nói cho cậu thêm nhiều chuyện, “Ông ấy đại khái thật sự thích cậu.”
“Vậy chờ tháng sau cậu quay lại, tôi cùng cậu đi gặp cây đó.”
“Được.”
Lâm Cạnh không muốn cúp điện thoại, cậu dựa vào cửa sổ xe, nhỏ giọng nói:“Cậu nói thêm với tôi mười phút đi, cái gì cũng được.”
“Cậu muốn nghe chuyện yêu quái sao?”
“Nếu cậu muốn nói.”
“Cái gì mà nếu tôi muốn nói, rõ ràng chính là cậu quanh co lòng vòng mà muốn nghe.”
“Vậy cậu rốt cuộc có nói hay không?”
“Nói!”
Tinh ca của cậu chính là có nguyên tắc như vậy.
Hắn đầu tiên là phải công kích bộ phim truyền hình cậu mình sản xuất một chút, bí mật mang theo hàng lậu quá rõ ràng, về sau không cho phép cậu xem.
Lâm Cạnh chợt ngồi dậy, chờ mong hỏi: “Cho nên cậu là…… Sao?”
Cái dấu ba chấm lại rất có ý. Quý Tinh Lăng trầm mặc một lát: “Cậu như vậy có tính là Thực thi pháp luật đánh cá?”
[Thực thi pháp luật đánh cá 钓鱼执法( antrapment) – là một thông lệ theo đó một tác nhân thực thi pháp luật hoặc đại lý của nhà nước xúi giục một người thực hiện một “tội ác” mà người đó có thể không có khả năng hoặc không muốn thực hiện. Đó là “quan niệm và lập kế hoạch phạm tội của một viên chức hoặc đại lý, và việc mua sắm hoa hồng của một người sẽ không thực hiện nó ngoại trừ sự lừa bịp, thuyết phục hoặc lừa đảo của viên chức hoặc đại lý nhà nước.]
Lâm Cạnh lại lùi về ghế, tiếp tục nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, dối trá tỏ vẻ: “Không có không có, xung quanh tôi có rất nhiều người, không phải là sợ bại lộ cậu sao.”
Cậu lại nhỏ giọng rụt rè tỏ vẻ, Quý Tinh Lăng, tôi siêu thích Cửu vĩ hồ.
Siêu thích.
Quý Tinh Lăng cảnh giác: “Không, cậu không thể thích!”
Lâm Cạnh thất vọng bĩu môi, ồ, xem ra cậu không phải.
Nhưng bạn trai tương lai phải vuốt lông một chút, vì thế cậu nói: “Được, vậy tôi từ giờ trở đi không thích Cửu vĩ hồ nữa.”
Quý Tinh Lăng nhanh chóng sửa đúng: “Thật ra cũng không phải ý tứ này.”
Lâm Cạnh hơi nghẹn: “Vấn đề của cậu thật nhiều, vậy rốt cuộc là muốn thích hay không thich?”
Quý Tinh Lăng hữu khí vô lực: “Thôi, cậu vẫn nên thích đi.”
Bằng không về sau tôi có khả năng không còn tiền tiêu vặt nữa.
Lâm Cạnh cười: “Ừ, vậy cậu nói xem ngoại trừ Cửu vĩ hồ, tôi còn có thể thích cái gì?”
Ý đồ của thầy giáo Tiểu Lâm quả thật đã bày ra chói lọi, Quý Tinh Lăng cảm thấy không được, nếu nói tiếp nữa thì sẽ bại lộ, nếu thân phận Kỳ Lân không cần thận bại lộ, vậy không tránh được không quá ngầu rồi, không phù hợp với cảnh tưởng “Lôi cuốn lôi điện từ trên trời giáng xuống” nhưu Tinh ca dự định, vì thế hắn nói: “Vậy cậu nói trước xem, ngoại trừ Cửu Vũ Hồ cậu còn thích ai?”
Lúc này đến phiên thầy giáo Tiểu Lâm á khẩu không trả lời được.
Thành công phản câu cá, đại thiếu gia liền tự hào, mình đã trưởng thành, mình đã là một Kỳ Lân thành thục!
Kết quả Lâm Cạnh nói: “Tôi thích rồng.”
Quý Tinh Lăng buột miệng thốt ra: “Không cho phép cậu thích!”
Con Ứng Long kia tôi ghét muốn chết!
“Vậy tôi thích Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Cùng Kỳ, Hỗn Độn, Đào Ngột, Thao Thiết ——”
“Buông quyển bách khoa toàn thư yêu quái trong tay cậu xuống!”
“Vì sao lại dừng ở chỗ này, cho nên cậu là Thao Thiết sao?”
“Tôi không phải.”
Quý Tinh Lăng hoàn toàn không thể giận, hừ một tiếng: “Không thể chờ tôi một tháng sao?”
“Có thể.” Lâm Cạnh là người đi ra khỏi xe cuối cùng, “Tôi về tiểu khu rồi, cho nên một tháng sau cậu sẽ nói cho tôi sao?”
Nói xong cảm thấy hình như không thích hợp, có điểm nóng vội, vì thế lại bổ sung một câu: “Không phải cũng không sao, cậu có thể chậm rãi chuẩn bị.”
“Không.” Quý Tinh Lăng đứng ở phía trước cửa sổ, “Tôi không cần chuẩn bị.”
Nếu không phải có cách ly, bây giờ tôi cũng có thể nói cho cậu
Tôi mẹ nó thật sự siêu mạnh!
So Ứng Long mạnh hơn nhiều!
Cho nên không cho phéo cậu thích ổng, chỉ có thể thích tôi.
Ứng Long nằm giữa đám mây lớn màu trắng vô tội bị nói xấu, ngáp dài nghiêng người, rơi xuống một trận mưa bụi tinh tế.
Tích tóc rơi xuống, tạo nên một vòng gợn sóng trong áo tiểu khu.
Vị thần Cú Mang của mùa xuân đang dắt chó đi dạo trên còn đường sỏi thấy thế, tùy tay tưới xuống một mảnh hạt giống, làm như đóa hoa bất động thanh sắc mà nở rộ, như thế là bị mưa giục nở rộ.
Thực lực giải thích cái gọi là khẩu hiệu chính phủ ——
Thành thị là nhà tôi, xây dựng dựa vào mọi người.
Yêu quái cũng phải nỗ lực.Tác giả có lời muốn nói: Tinh ca: Tôi không có phát sáng, tôi chủ phóng điện, tôi cực kỳ mãnh.Chú thích:
Đào Ngột : Tây hoang có giống thú dáng to như hổ, lông dài hai thước, chân hổ mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, nhiễu loạn Tây hoang, tên là Đào Ngột. Đào Ngột là thượng cổ hung thú. Về sau Đào Ngột được dùng để ví von những người hung ác, cố chấp không chịu thay đổi thái độ.
Cú Mang: Jumang (gōu máng) là vị thần gỗ (thần mùa xuân ) trong thần thoại dân gian Trung Quốc cổ đại, chịu trách nhiệm cho sự nảy mầm và phát triển của cây. Theo truyền thuyết, khuôn mặt ban đầu của nó là một con chim. Nó có khuôn mặt người và cưỡi hai con rồng. Sau đó, nó không có tác dụng gì cả. Nhưng chúng ta có thể nhìn thấy nó trong các nghi lễ hiến tế và hình ảnh năm mới: nó trở thành một cậu bé chăn bò cưỡi bò vào mùa xuân, với một cái búi trên đầu và một cây roi liễu trong tay.
//
Cú Mang
Góc lảm nhảm: Mọi người có thể thấy là thần mùa xuân Cú Mang đẹp đến cỡ nào ~~~