Tìm được vị cô nương kia, là có thể tìm được nguồn gốc của cổ nguyên?
Ôn Thứ nghe không hiểu hắn nói, sau đó nghiêng đầu hỏi Trần Tử Đường một tiếng: "Ngươi nghe có hiểu không?"
Trần Tử Đường nhún nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Nhưng tình huống trước mắt, bọn họ chỉ có thể đi theo Lâm Lạc.
Sau khi ba người rời khỏi tiểu lâu, dựa theo phương hướng Chân Viễn đã chỉ ở trước cửa sổ, một lần nữa đi trên con đường náo nhiệt kia. Hai bên đường vẫn bày đầy những cái sọt trùng, có màu đen, màu đỏ, màu trắng...... thậm chí các loại hình thù kỳ quái. Tất cả đều là những thứ bọn họ chưa bao giờ gặp qua. Bởi vì Ôn Thứ cảm thấy tò mò, vì thế vừa đi vừa nhìn, nào biết được bỗng nhiên bị một nam nhân đầy đầu ghẻ lở kéo đùi hắn lại.
"Bán chút đi!"
Ôn Thứ ngẩn người, bước chân buộc phải đứng yên tại chỗ. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua nam nhân với cái đầu trọc đầy mụn. Hắn không nhịn được mày nhăn lại, sau đó nhìn mấy con trùng đỏ ở bên cạnh. Những con trùng đó trông giống như con gián, kích động trườn bò ở trong cái sọt, khiến nhân tâm tê dại. Hắn nuốt nuốt nước miếng, nói: "Ta không bán, ngươi đừng kéo ta."
"Bán chút đi! Bán chút đi!"
Ở Quỷ Thị, còn có đạo lý ép mua buộc bán hay sao?
Ôn Thứ lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, hắn không biết nên làm thế nào, chỉ có thể cầu xin Lâm Lạc giúp đỡ.
Chỉ thấy Lâm Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó móc ra hai quả anh túc từ trong lòng ngực, đưa cho nam nhân kia.
Nam nhân kia hưng phấn không thôi, đồng thời khi nhận lấy quả anh túc, lập tức buông lỏng đùi Ôn Thứ ra. Sau đó hắn ta cất quả anh túc vào trong túi áo của mình, lấy ra một cái túi dơ bẩn, nhét mấy con trùng màu đỏ vào trong rồi dùng dây thừng buộc lại, đưa cho Ôn Thứ, nói: "Của ngươi."
Hai tay Ôn Thứ cứng đờ, không biết nên nhận hay là không nên nhận? Cho đến khi Lâm Lạc gật đầu với hắn, hắn mới nắm lấy dây thừng của cái bọc đựng mấy con trùng kia.
Lâm Lạc cũng nhẹ giọng giáo huấn hắn: "Ai bảo ngươi nhìn lung tung? Đưa mắt nhìn về phía trước!"
"Chẳng lẽ nhìn một cái cũng không được?"
"Tóm lại, đừng tiếp tục nhìn Đông nhìn Tây! Mang theo trùng của ngươi đi theo ta." Trong khi nói, Lâm Lạc xoay người bước nhanh đi về phía trước.
Khuôn mặt Ôn Thứ vừa xanh vừa trắng, nhìn bọc trùng trong tay, tâm tình phức tạp.
Trần Tử Đường bên cạnh che miệng cười một cái, bước lên nói: "Ôn đại nhân, những con trùng đó có lẽ đủ để ngài nấu canh."
"Ngươi......"
Sau khi mấy người vòng qua con phố náo nhiệt vừa rồi, lại xuyên qua mấy con phố nhỏ hẹp, cuối cùng tới ngõ nhỏ hẻo lánh như lời Chân Viễn đã nói. Bên trong ngõ nhỏ quả nhiên có một tiểu lâu màu đỏ, phía trên cửa phía treo một tấm biển có khắc chữ "Quỷ Y Quán". Ba chữ đỏ tươi giống như màu máu, bảng hiệu cũng hơi cũ nát, lộ ra vài vết nứt. Phía trên tấm biển mạng nhện bám đầy, giống như được mọc ra từ những kẽ hở, thậm chí còn có mấy con bọ màu trắng ngoằn nghèo đang bò trên đó. Ngoài ra còn có một chất lỏng không biết tên chảy xuống từ bên trong tấm biển, nhỏ xuống từng giọt, khiến cho trước cửa y quán ướt choẹt.
Mặc dù bọn họ đang đứng ở cửa, nhưng vẫn ngửi thấy được mùi thuốc tản ra từ bên trong. Mùi thuốc nồng nặc đến mức sặc cả mũi, thậm chí còn có một mùi khác xen lẫn vào trong đó, giống như là...... mùi máu tươi?
Đủ thứ khiến cho Quỷ Y Quán trở nên âm trầm kỳ lạ.
Lâm Lạc nhìn thấy bên trong có một ngọn đèn, vì thế hắn đặt đèn dầu trong tay ở chiếc bàn bên ngoài, sau đó mang theo Ôn Thứ và Trần Tử Đường bước vào.
Mặc dù đây là y quán, nhưng bên trong không nhìn thấy người, thay vào đó là những cái giá rất cao, sừng sững khắp nơi, giống như một mê cung nhỏ. Trên những cái giá đó, ngoại trừ đựng một ít dược liệu, còn có rất nhiều chai lọ bình vại trong suốt. Càng khiến cho người kinh ngạc chính là, trong những cái bình đó lại đựng nội tạng người và nội tạng động vật, tất cả đều được ngâm trong rượu mạnh. Chúng được xếp thành từng tầng từng tầng, nhiều không kể xiết.
Trần Tử Đường không khỏi cảm thấy buồn nôn. Hắn cau mày, che miệng nói: "Này nơi đâu phải là y quán? Người không biết còn tưởng đây là lò sát sinh."
"Ai?" Một giọng nói nam nhân trong sáng không biết truyền tới từ chỗ nào.
Ba người nhìn nhìn chung quanh, nhưng ngoại trừ những cái giá ra, vẫn là những cái giá, không hề nhìn thấy hình bóng của bất luận kẻ nào.
"Ta ở đây!"
Ôn Thứ theo bản năng hỏi một tiếng: "Ngươi ở đâu?"
"Các ngươi đi về phía trước rẽ trái, rồi rẽ phải, đi qua ba cái giá lại tiếp tục rẽ phải, sau đó đi thẳng là có thể nhìn thấy ta."
Sau khi nghe thấy điều này, Lâm Lạc lập tức dựa theo chỉ dẫn của người nọ đi về phía trước vòng quanh cái giá, một lát sau quả nhiên đi tới cửa ra, nhìn thấy có một.... tiểu hài tử đang đứng trước mắt.
Hài tử kia chỉ khoảng tầm 11-12 tuổi, mặc một thân đồ đỏ, bên hông đeo một chuỗi đầu lâu cực nhỏ. Không giống như người Quỷ Thị, mái tóc của hài tử này được buộc gọn gàng ở trên đỉnh đầu, dáng vẻ cũng rất sạch sẽ, giống như thiếu niên nhà ai!
Nó đang đứng trước một cái giá bày đầy tro cốt, xung quanh đều được cắm nến.
"Các ngươi là ai? Tới Quỷ Y Quán của ta làm gì?"
Lâm Lạc gỡ mũ trên đầu xuống, nói: "Tìm người."
"Ai?"
"Tôn Mặc."
Nam hài nhìn hắn, nhẹ giọng "Ồ", sau đó hỏi: "Ngươi tìm ông ấy làm gì?"
Lâm Lạc nghe thấy nó hỏi như vậy, nghĩ rằng Tôn Mặc đúng là ở đây, vì thế nói: "Muốn hỏi chút chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cần phải gặp ông ấy mới có thể hỏi."
Nam hài trầm mặc một lát: "Chỉ sợ...... ngươi sẽ không hỏi được gì."
"Vì sao?"
Nam hài vẫy vẫy tay: "Các ngươi theo ta."
Nói xong, nó vòng ra phía sau cái giá đựng đầy tro cốt.
Ba người Lâm Lạc cũng đi theo nó, rẽ vào một hành lang dài, chỉ thấy hai bên đường đi đều là tro cốt!
Nam hài vừa đi phía trước, vừa nói: "Đã nhiều năm qua không ai tới nơi này, ta gần như không nhớ rõ người sống trông như thế nào nữa. Bọn họ đều nói ta là quái nhân, rằng nơi này của ta không phải là nơi người sống, vì thế không ai nguyện ý tiến vào, cũng không ai tới tìm ta xem bệnh. Ta ở đây một mình, nói chuyện một mình, ăn cơm một mình. Đôi khi ta còn tự xem bệnh cho mình, nhàm chán gần chết. Hôm nay cuối cùng ta cũng nhìn thấy người sống, thật là tốt!"
Mặc dù giọng nói của nó rất trong trẻo rõ ràng, nhưng vang vọng ở trong hành lang, có chút quỷ dị.
Lâm Lạc không trả lời, bởi vì hắn biết nam hài này nhìn qua phúc hậu vô hại, nhưng nhất định không hề bình thường, nếu không cũng sẽ không xuất hiện những chai lọ bình vại chứa nội tạng trong đó. Vì vậy, tận đáy lòng hắn vẫn luôn mang theo cảnh giác và phòng bị.
Sau khi nam hài dẫn bọn họ xuyên qua hành lang thì bước vào một cánh cửa, bên trong rất rộng rãi, hoàn toàn khác với cảnh tượng vừa nhìn thấy bên ngoài. Mặc dù nơi này cũng có rất nhiều cái giá rất cao, nhưng trên những cái giá đó lại bày đầy sách, phần lớn đều là sách y.
Ở giữa phòng là một cái thùng gỗ. Có một người nam nhân và một bầy rắn đang ngoe nguẩy trong thùng.
Nam nhân nhìn qua đã hơn 60 tuổi, sắc mặt trắng bệch, không biết là đã chết? Hay là đang ngủ?
"Ông ấy chính là Tôn Mặc, nhưng...... là một xác sống!"
~~~ Hết chương 22 ~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...