Thiên hạ đệ nhất yển thuật sư Chân Viễn, tất nhiên là danh bất hư truyền.
Lúc này, ông ta đang ở dùng con dao tước từng chút một trên chiếc đầu lâu. Lưỡi dao cực nhanh, một lát đã cắt đứt một mảng lớn trên đỉnh đầu của bộ xương khô. Sau đó ông ta lại móc một lỗ nhỏ trên đó, thuận thế rót vào bên trong một ít chất lỏng màu trắng xám. Tiếp đến, ông ta đặt nó lên bàn rồi mới chậm rãi xoay người lại, nhưng vẫn còng lưng, buông đầu xuống. Một đôi mắt ẩn hiện ở dưới mái tóc hoa râm lộn xộn, đánh giá Ôn Thứ với vết sẹo trên mặt đang đứng ở cách đó không xa. Ông ta hừ một tiếng: "Vị này...... là Đại Lý Tự thiếu khanh Ôn đại nhân đúng không?!"
Ôn Thứ hơi kinh ngạc: "Ngài nhận ra ta?"
Năm đó, lúc Chân Viễn kháng chỉ bị lưu đày, Ôn Thứ vẫn là một quan võ ở Tinh võ đường. Lúc ấy, hắn không phẩm không cấp, thậm chí không thể vào được cổng của Đại Lý Tự. Hiện tại hắn còn cải trang thế này, ngay cả những người quen biết thường ngày nhìn thấy cũng chưa chắc có thể nhận ra. Không ngờ lão già này lại mắt sắc như vậy. Ngoài ra, hắn cũng chưa từng gặp mặt người này.
Chân Viễn cười một tiếng, cầm lấy một cây đèn dầu trong tầm tay đi tới, sau đó nâng bàn tay xương khô thoáng đẩy ra một khe hở nhỏ giữa đám tóc bạc đang rũ ở trước mắt. Một đôi mắt đen không có tròng trắng đáng sợ nhìn chằm chằm Ôn Thứ, sau đó nâng ngọn đèn dầu lên mấy tấc, nói: "Cha ngươi Ôn Chính Lương là bạn thân của ta, lúc ngươi sinh ra ta còn từng ôm ngươi, mềm mại như bông. Lúc ấy ngay cả đôi mắt ngươi đều không mở ra được. Ta nhớ rõ, trên mông ngươi còn có dấu vết một đóa hoa sen. Lúc ấy ta đã nói với cha ngươi, đó là Phật thai. Hoa sen biểu thị cho đồng tử chuyển thế, vì thế cha Ngươi đã cố gắng hết tâm huyết bồi dưỡng ngươi, hy vọng ngươi có thể thành tài! Đáng tiếc lão gia hỏa kia chết nhanh hơn ta, uống rượu xong rồi lặn xuống sông mà chết!"
Điều này khiến cho Ôn Thứ có chút xấu hổ, đôi tay không thể không nắm lên mông mình một cái.
Trần Tử Đường một bên âm thầm lắng nghe.
Ôn Thứ hỏi: "Nhưng sao ta nghe nói...... mười bốn năm trước Chân đại nhân ngài đã bị lưu đày đến Tắc Kinh? Vì sao lại ở đây?"
"Ta đã tới Tắc Kinh, nhưng lại quay về rồi." Chân Viễn đặt đèn dầu xuống, xoay người quay lưng đi vào trong phòng, cũng không quay đầu lại nói, "Chỉ là ta mãi mang tội, lại bị chặt đứt một bàn tay, đời này đều không vào được thành Trường An, vì thế nên tới nơi này, chuyên tâm nghiên cứu yển thuật của ta, giúp người ở đây làm một số tay giả chân giả, miễn cưỡng kiếm chút cơm ăn."
"Chẳng trách lúc chúng ta đi trên đường tới đây, nhìn thấy rất nhiều người có tay chân đều được làm từ bộ xương khô."
"Đều là một ít người đáng thương!" Chân Viễn ôm một đống tay chân xương khô đi ra từ bên trong, đặt ở trên cái bàn lớn, vừa bắt đầu nghiên cứu, vừa hỏi, "Nói đi, các ngươi tới đây là muốn hỏi ta cái gì?"
Lâm Lạc bước lên phía trước một bước, không có ý định vòng vo, nói thẳng vào vấn đề: "Không biết Chân đại nhân có biết một người gọi là Tôn Mặc?"
"Tôn Mặc? Ta từng nghe cái tên này, là họa sư ngự dụng của hoàng thất, chuyên môn vẽ thần quỷ đồ."
"Năm đó sau khi Cao Tông băng hà, hắn đã bị phạt tới hang đá Mạc Cao ở Đôn Hoàng, lần này chúng ta tới là vì muốn tìm hắn hỏi một số chuyện năm đó."
"Bởi vì chuyện bích họa Đôn Hoàng di chuyển?" Chân Viễn hỏi.
Lão già này luôn ở Quỷ Thị không ra ngoài, nhưng thật ra tin tức rất linh thông.
Lâm Lạc chắp tay thỉnh cầu: "Nếu Chân đại nhân đã biết được việc này, thỉnh cho biết một vài tin tức."
Chân Viễn một hồi lâu cũng không nói gì, mãi đến khi một khúc xương trắng trong tay mơ hồ chuyển động, mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Lạc một cái, sau đó đi đến một cánh cửa sổ đóng chặt phía trước, vươn tay đẩy ra. Ánh sáng đèn dầu bên ngoài tiến vào, chiếu căn phòng sáng hơn một chút, lờ mờ có thể nhìn thấy những đống xương ngổn ngang dưới sàn nhà, một số còn dính máu tươi, thậm chí trên đó còn dính thịt chưa được loại bỏ sạch sẽ. Quả thực nhìn thấy ghê người.
Ông ta nâng bộ xương tay khô linh hoạt của mình lên, dùng ngón trỏ chỉ vào một chỗ cách đó không xa, nói: "Ngươi đi ra ngoài từ nơi này, sau đó cứ đi dọc theo con đường kia. Khi đi đến một đầu ngõ, ngươi sẽ nhìn thấy một căn nhà màu đỏ, trên cửa treo tấm bảng 'Quỷ Y Quán'. Ngươi hãy vào đó hỏi xem một chút, có lẽ...... có thể hỏi được thứ ngươi muốn."
"Đa tạ Chân đại nhân đã cho biết." Lâm Lạc hành lễ, sau đó đi tới bên cạnh Chân Viễn, từ sau lưng lấy ra bức 《Phú Ngữ Đồ》mà hắn vẫn mang theo bên mình, hỏi, "Còn phiền Chân đại nhân giúp một chút nữa, xem bức họa này là của người nào ở trong Quỷ Thị?"
Chân Viễn tiếp nhận bức họa, mở ra nhìn, lập tức đã bị cảnh tượng miêu tả trong bức họa chấn động. Cả đời này ông đã từng nhìn thấy rất nhiều thần quỷ đồ, nhưng lại chưa từng thấy bức hoạ nào tinh vi như vậy: "Đây là một bức thần quỷ đồ, nhìn dấu vết ở trên bức hoạ, chính là vật phẩm chôn theo người chết!"
"Không sai, đúng là vật chôn theo người chết, xuất ra từ Quỷ Thị! Vài ngày trước có một vị cô nương đội mũ đã đến cửa hàng tranh của ta. Lần này ta tới Quỷ Thị, một mục đích khác chính là muốn tìm nàng."
"Quỷ Thị có vô số đồ vật từ trên người người chết, nhưng bức họa này rất tinh vi, hơn nữa vẽ thần quỷ sống động như thật, có thể thấy được thân phận người chôn theo nhất định rất hiển hách. Tuy nhiên, Quỷ Thị xưa nay luôn có quy củ, không được đập phá lăng mộ hoàng thất quý tộc, không được mở quan tài của sĩ tử bần hàn, cho nên...... nếu như thực sự có người không quan tâm tới quy củ, rước vật phẩm chôn theo người thế này, ở Quỷ Thị không có mấy người dám làm. Chỉ là ta không dám dính vào những chuyện này, vì vậy Lâm đại nhân hãy nên đi hỏi người khác." Chân Viễn cuộn tròn bức hoạ, trả lại cho hắn.
Lâm Lạc đành phải thu hồi bức họa: "Đa tạ."
"Ta đã nói tất cả những gì các ngươi muốn biết, nhưng các ngươi ngàn vạn lần không được tiết lộ một chữ ra bên ngoài. Nếu không, chỉ sợ ngay cả Quỷ Thị ta cũng không ở nổi nữa."
"Tất nhiên sẽ không."
Vì thế, đám người Lâm Lạc không quấy rầy nhiều, lập tức rời đi.
Khi đi xuống từ trên gác mái, Ôn Thứ tò mò trong lòng, hỏi: "Lão Lâm, vì sao Chân đại nhân lại phối hợp với ngươi như vậy, hỏi gì đáp nấy?"
Lâm Lạc đi ở phía trước, vốn không muốn nhiều lời, nhưng vẫn giải thích cho hắn: "Năm đó Chân Viễn bị tiên hoàng lưu đày, vốn nên chết già ở Tắc Kinh. Sở dĩ ông ta có thể rời khỏi Tắc Kinh tới đây, đều dựa vào một tay Phật gia an bài, mục đích chính là muốn chôn một quân cờ đáng tin cậy có thể sử dụng cho Đại Lý Tự phá án, nắm giữ động tĩnh Quỷ Thị. Vì thế, nếu sau này ngươi gặp khó khăn, chỉ cần tới Quỷ Thị tìm ông ta là được. Chỉ cần ông ta biết được, đều sẽ nói không sót một chữ cho ngươi."
"Không ngờ Phật gia mưu tính sâu xa như thế! Nói vậy, ngươi đã từng tới đây?"
"Mười năm trước từng đi theo Phật gia tới đây một chuyến."
Ôn Thứ bừng tỉnh: "Chẳng trách! Đúng rồi, vậy bức họa kia là gì? Vì sao ngươi muốn tìm một cô nương?"
Ba người đã ra khỏi tiểu lâu, Lâm Lạc trầm mặc một lúc lâu mới nói với hắn: "Nếu như có thể tìm được vị cô nương kia, có lẽ có thể biết được nguồn gốc của cổ nguyên."
~~~Hết chương 21~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...