Lâm Lạc đứng ở cửa với ánh mắt âm trầm hồi lâu, cả người sừng sững bất động, giống như đã bị đông cứng.
Thật lâu sau, hắn mới quay người bước vào nhà, chậm rãi đi tới trước bức 《Phú Ngữ Đồ》 treo ở trên tường. Hình ảnh quỷ dị ánh vào trong mi mắt, đại hán mặt mèo vẫn khắc hoạ ở trong đó, xung quanh trăm quỷ quanh quẩn, âm trầm đáng sợ. Gió nhẹ bên ngoài cửa sổ thổi tới, lướt nhẹ qua một góc của bức tranh, giống như người và vật ở trong tranh thật sự đang chuyển động, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là do cơn gió tạo ra, không thực tế.
Hắn biết rõ Lâm Ngư sẽ không nói dối, càng sẽ không nói dối hai lần, rằng người trong bức tranh chuyển động. Nếu như trước đây, hắn tất nhiên sẽ không tin, nhưng nghĩ lại tối hôm qua mình chứng kiến một cảnh tương tự ở trước Đôn Hoàng bích hoạ, đáy lòng hắn có chút lo lắng.
Ngay sau đó, hắn tháo bức tranh xuống, lập tức cuốn lại, bước ra khỏi phòng.
Lúc này, mọi người ở trong phòng bếp hậu viện đang rất bận rộn, nhìn thấy Lâm Lạc đột nhiên xuất hiện ở đây, mọi người ngay lập tức dừng tay.
Ngày thường, Lâm Lạc không phải ở cửa hàng tranh chữ chính là ở trong thư phòng, căn bản không tới nơi này.
Đầu bếp phủi phủi tay tiến lên đón, hỏi: "Lão gia, sao ngài lại tới đây?"
Lâm Lạc quét một vòng ở trong phòng bếp, hỏi: "Có bếp lò không?"
"Có!"
Đầu bếp nhanh chóng sai người nâng một cái bếp lò lớn tới.
Lâm Lạc mở 《Phú Ngữ Đồ》 trong tay ra, không chút do dự ném vào trong bếp lò. Ngay lập tức, có một tia lửa bùng lên, bắn ra vài hạt lên mu bàn tay của hắn. Hắn chỉ hơi nhíu mày, không để ý tới, đôi mắt dán chặt vào bức tranh đã được đặt vào trong bếp lò. Không ngờ, bức tranh kia rõ ràng đã bị lửa bao vây, nhưng không hề bị cháy chút nào, vẫn bình yên vô sự nằm ở trong đó. Ngược lại, cảnh tượng trong bức tranh càng đốt lại càng diễm lệ, áo khoác đỏ trên người hán tử mặt mèo càng thêm đỏ tươi, giống như màu máu, quỷ mị quanh quẩn xung quanh cũng mơ hồ đong đưa, như thể còn sống.
Mọi người nhìn thấy đều trợn tròn đôi mắt, hai mặt nhìn nhau.
Ánh mắt Lâm Lạc càng thêm âm trầm, hắn bỗng nhiên ý thức được sự tình nghiêm trọng, đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Đây đã không chỉ là một bức vẽ, chỉ sợ còn có rất nhiều thứ liên quan phía sau mà hắn khó có thể tưởng tượng được.
Đôn Hoàng bích hoạ?
Con mèo thường xuyên xuất hiện tại hiện trường vụ án?
Thích tâm trùng cổ?
Quỷ thần đồ chuyển động?
Ngay sau đó, hắn lấy bức tranh kia ra khỏi bếp lò. Bức tranh không những không bị hư hại, thậm chí trên bề mặt đều không có một chút cảm giác nóng. Nhưng trên bức tranh, ngoại trừ thuốc màu ra, không hề dính thêm thứ gì khác.
Đúng lúc này, Phúc bá nôn nóng chạy vào từ bên ngoài, hô: "Lão gia, không hay!"
Lâm Lạc nhíu chặt đôi mắt, trong lòng lập tức có dự cảm điềm xấu: "Chuyện gì?"
"Vừa rồi......"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Phúc bá rơm rớm nước mắt: "Vừa rồi ta ôm tiểu công tử trở về phòng, nhưng không biết vì sao tiểu công tử đột nhiên run rẩy vài cái, sau đó...... ngất xỉu. Ta gọi thế nào cũng không tỉnh! Lão gia, ngài mau đi xem một chút."
Đại não Lâm Lạc chấn động, lập tức cầm bức tranh trong tay chạy nhanh qua đó.
Lúc này, Lâm Ngư đang an tĩnh nằm ở trên giường, sắc mặt hồng hào, miệng nhỏ mím chặt, có thể nghe được tiếng ngáy nhẹ nhàng, đều đều hữu lực, giống như đã ngủ say.
Lâm Lạc vội vàng bước tới, vẻ mặt lo lắng, nắm lấy đôi tay nho nhỏ của Lâm Ngư đặt ở trên chăn, gọi vài tiếng: "Ngư nhi? Ngư nhi?"
Nhưng không có bất cứ động tĩnh nào.
Hắn nôn nóng, lo sợ nhi tử của mình xảy ra chuyện gì đó.
Phúc bá vào nhà sau đó, nói: "Ta đã phái người lập tức đi mời Lý thái y tới đây."
Hai mắt Lâm Lạc đỏ hoe, hỏi lão: "Tình huống lúc ấy của Ngư nhi như thế nào?"
"Ta ôm tiểu công tử về phòng, trong miệng tiểu công tử vẫn không ngừng nói gì đó...... người trong bức tranh chuyển động...... Lão gia, là ta chăm sóc không tốt, đều là ta sai."
"Không liên quan tới ông, chờ Lý thái y tới rồi nói."
Rất nhanh, Lý thái y tới.
Phúc bá nhanh chóng nói: "Lý thái y, ông mau nhìn xem tiểu công tử nhà ta."
"Đừng vội đừng vội."
Lão đại phu này là ngự y tiền triều, là người có y thuật tinh vi nhất trong toàn bộ thành Trường An, mặc dù không còn nhận chức trong cung, nhưng người quan phủ vẫn gọi ông ấy một tiếng "Lý thái y". Mặc dù tuổi đã khá cao, nhưng xem bệnh chẩn trị lại không hề chậm trễ chút nào, lúc còn trẻ tuổi được tiên hoàng ca ngợi là "Thánh thủ danh đức", còn ban cho ông một tấm bảng hiệu, ông liền treo ở nơi dễ nhìn thấy nhất trong nhà, mỗi ngày đều sai người bắc thang lên lau chùi một lần mới cảm thấy an tâm.
Lý thái y tự mình mang hòm thuốc đặt ở mép giường, tỉ mỉ nhìn thân thể nhỏ trên giường một lượt, sau đó vươn tay nhẹ nhàng bẻ đôi mắt tiểu Ngư ra, nhìn thấy trong ánh mắt nó không có tròng trắng mắt, giống như bị máu loãng màu đen bao phủ dày đặc rất đáng sợ. Ngay lập tức, Lý thái y nhăn mày lại, như thể đã tìm ra được nguyên nhân.
Khi Lâm Lạc nhìn thấy sự khác thường trong mắt nhi tử nhà mình, một cảm giác sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng. Điều này khiến hắn nhớ tới tiểu tăng đêm đó cũng nhìn thấy Đôn Hoàng bích hoạ chuyển động. Lúc ấy, trong ánh mắt tiểu tăng cũng tràn ngập máu loãng màu đen dày đặc.
Lý thái y lại lập tức bắt mạch cho tiểu Ngư, nhíu mày càng sâu hơn nữa, trong miệng nói một câu: "Kỳ lạ!"
"Lý thái y, con ta thế nào rồi?" Lâm Lạc hỏi.
"Từ mạch tượng của tiểu công tử, không thấy có chỗ nào bất thường, thân thể cũng đều rất bình thường, chỉ giống như đang ngủ say."
"Vậy vì sao không tỉnh?"
"Chỉ sợ là......"
"Là gì?"
Lý thái y trầm mặc hồi lâu, mới nói ra một câu: "Tiểu công tử có lẽ là trúng cổ!"
Cổ? Lâm Lạc thật sự khiếp sợ, nắm chặt lòng bàn tay.
"Lão phu hơn phân nửa đời người đã từng nhìn thấy mấy trăm loại cổ, nhưng không biết tiểu công tử đã trúng loại nào. Vì vậy, trước mắt không thể đưa ra kết luận, cũng không tiện thi châm cho tiểu công tử, để tránh châm nhầm vào dây thần kinh, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng."
"Có biện pháp nào khác hay không?" Lâm Lạc hỏi.
Lý thái y lắc đầu thở dài: "Cần phải biết tiểu công tử trúng cổ gì mới được. Lúc đó mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, dẫn cổ ra ngoài. Nếu không, vô kế khả thi."
Phúc bá ở bên lau nước mắt: "Lý thái y, ông nhất định phải cứu tiểu công tử nhà ta!"
Lý thái y nói: "Cổ này nhìn qua cũng không phải là bệnh hiểm nghèo, trong thời gian ngắn tiểu công tử có lẽ sẽ không sao. Ta sẽ dùng dược phong bế kinh mạch của tiểu công tử trước, chờ sau khi xác định được cổ gì rồi trị liệu sau, nhưng không thể kéo dài quá lâu."
Lâm Lạc nghe thấy như vậy, lo lắng nhìn Lâm Ngư đang ngủ say trên giường, trong khoảnh khắc nước mắt trào ra, trầm giọng nói: "Vậy làm phiền Lý thái y."
Sau đó, Phúc bá đi theo Lý thái y ra ngoài bốc thuốc, Lâm Lạc ngồi bên mép giường một lát rồi cầm bức tranh《Phú Ngữ Đồ》 không thể đốt cháy đi ra bên ngoài, phân phó người chuẩn bị kiệu.
Gã sai vặt trong phủ hỏi: "Lão gia, ngài muốn đi đâu?"
"Đại Lý Tự!"
~~~Hết chương 17~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...