Trường An Thái Bình


Tô Sầm lao đi trên đường phố không người, chạy được nửa dặm rồi mới nhận ra trời mưa.
Những biến cố khủng khiếp suốt ngày qua mài mòn cảm giác và cơn đau của cậu, giờ chúng dội về từng chút một, nước mưa lạnh lẽo thấm vào làm y phục dán lên người, như gông xiềng nặng trịch.
Tô Sầm gắng gượng lê bước, chỉ sợ dừng lại rồi không thể bước đi được nữa.
Bất kể kết quả ngày mai thế nào, cậu vẫn muốn nhìn người kia thêm lần nữa.

Thật ra từ khi chuyện này bắt đầu, chưa một lúc nào cậu không nhớ đến gương mặt kia, đến đôi mắt phẳng lặng bình tĩnh kia, cậu muốn vùi vào lòng hắn ngủ một giấc chẳng cần biết gì, đến khi tỉnh dậy sẽ có người nói với cậu tất cả chỉ là ác mộng.
Cậu kìm nén một ngày, cuối cùng suy nghĩ này cũng nảy mầm sau khi gặp Thôi Hạo, rồi nó bén rẽ vươn lên, không kìm hãm được nữa.
Liễu tướng không về được nữa, nhưng cậu vẫn muốn nhìn Lý Thích lần cuối.
Sinh ly, tử biệt, không thể nói được bên nào khó chịu hơn.
Tô Sầm dừng lại trước cổng phường đóng chặt.
Đã đến giờ giới nghiêm, cổng phường khép chặt, thường dân không được đi lại.
Tô Sầm sững người, cậu bước lên, dùng hết sức nện lên hai cánh cổng sừng sững.
Nhưng tiếng cậu quá nhỏ, giọng đã khản đặc, chút âm thanh ấy chìm giữa tiếng mưa rồi biết mất trong chốc lát.
Tô Sầm trượt xuống trên cổng, sức lực cạn kiệt, cơn tuyệt vọng tột cùng ập đến.
Hóa ra trước giờ cậu có thể tung hoành khắp nơi là nhờ có người che chở nên mới không biết sợ, không có Lý Thích, thậm chí cậu không bước ra nổi cổng phường mình ở.
Tô Sầm ngẩng đầu nhìn trời, nước mưa lạnh lẽo trút xuống không ngừng từ màn đêm tăm tối, như tấm lưới kín không lọt gió bao trùm lấy cậu rồi từ từ siết chặt.
Thậm chí cậu không biết mình có gắng gượng được tới khi trời sáng không.
Dáng vẻ tráng lệ được dựng lên trước giờ đã vỡ nát hoàn toàn.


Không biết bao lâu sau mưa chợt ngừng lại, cái lạnh thấm vào xương cốt không còn nữa, mà thay vào đó là mùi đàn hương thoang thoảng.
Tô Sầm ngước mắt nhìn, tán ô trắng muốt rơi vào trong mắt cậu.
Nghiêng đầu sang, bàn tay cầm ô rõ từng khớp xương, ngón cái đeo nhẫn ban chỉ đen, còn thuần khiết hơn cả bóng tối.
Có thứ gì đố bất ngờ dâng lên rồi trút xuống mà không thể kiềm chế, chảy vào miệng cậu, mặn đắng.
Một bàn tay đưa xuống, ngón tay hơi thô ráp lướt qua gò má cậu, vừa áp lên lại càng không thể cứu vãn.
Rõ ràng cả khuôn mặt ướt sũng, nhưng Lý Thích biết, cậu khóc.
Nước dính lên lấp đầy những đường vân trong lòng bàn tay, thậm chí hắn có thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Tô Sầm chưa từng khóc tuyệt vọng như vậy trước mặt hắn, lặng lẽ yên ắng, nhưng cũng cào xé tim gan.
Cõi lòng Lý Thích đau âm ỉ.

Hắn cứ nghĩ bão cát Mạc Bắc, sóng gió trong triều đã khiến trái tim hắn kiên cố lắm rồi, thế nhưng con cáo nhỏ này vẫn có thể xông vào, làm ổ, tung hoành trong tim hắn, dày vò hắn đến khó chịu.
Hắn mặc kệ, dung túng hết lần này đến lần khác, để rồi đến lúc chỉ chạm là đau như bây giờ.
Lý Thích nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, để Tô Sầm trút hết những điều không thể nói, không chịu được trong suốt một ngày.

Nước mắt thấm ướt vạt áo, như thể người này ấm ức lắm, khóc mãi chẳng xong.
Tiếng trống canh vọng lại từ con ngõ cách đó không xa, ba tiếng gõ, đã qua nửa đêm.

Tô Sầm như sực nhớ ra điều gì, cậu ngẩng phắt đầu, ngẩn ngơ nhìn đôi mắt kia đến quên cả khóc.
Lát sau, Tô Sầm chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng vuốt v e đôi mắt kia.

Nếu có một con dao để khắc đôi mắt này vào tim cậu thì hay quá.
Cậu mô tả dáng vẻ này hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn sợ mình không nhớ kĩ.

Thời gian thoi đưa, bãi bể nương dâu, cứ nghĩ đến một ngày cậu tỉnh dậy không còn nhớ được nữa, tim cậu lại siết chặt không sao thở nổi.
Thấy cậu vẫn chưa chịu buông tay, Lý Thích khẽ cười: “Tặng em nhé.”
Bỗng dưng Tô Sầm rất muốn gật đầu.

Nhưng cậu lập tức hiểu ngay, Lý Thích biết cả rồi, biết đầu đuôi câu chuyện, biết cậu định làm gì, cũng biết kết cục của chuyện này.
Hai tay Tô Sầm từ từ buông thõng, cậu ôm gối, mờ mịt như một đứa trẻ, hỏi: “Có phải em sai rồi không?”
Ánh mắt trầm lắng của Lý Thích dịu dàng phủ xuống, hắn vỗ vai cậu: “Sai chỗ nào?”
“Em…” Cổ Tô Sầm khô khốc, cậu chật vật nói: “Em muốn tái hiện chân tướng năm xưa, muốn giải oan của Điền Bình Chi và Liễu Trình, em còn muốn… còn muốn…”
Nói tới đây, cậu vẫn nghẹn lại.
Lý Thích “ừ” một câu thật khẽ: “Vạch trần sự thật không sai, đòi lại công bằng cũng không sai.”
“Nhưng em sẽ khiến nỗ lực bao năm của ngài đổ sông đổ bể, còn có thể… lay động cả nền móng Đại Chu, lật đổ giang sơn Đại Chu…”
“Có hối hận không?” Lý Thích bỗng hỏi: “Em có hối hận vì đã chọn Đại Lý Tự trong tiệc Quỳnh lâm không?”
Tô Sầm sững người.
Có hối hận không? Từ khi cậu vào Đại Lý Tự, cậu từng bị đánh, từng trúng độc, từng nguy hiểm tính mạng, cũng từng cúi mình lùi bước, nguy hiểm đủ bề.


Nhưng nếu hỏi cậu có hối hận hay không, suy nghĩ đầu tiên của cậu vẫn là không.
“Em hối hận…” Tô Sầm vùi đầu, nói nhỏ: “Hối hận vì không đến Trường An sớm hơn, đòi lại công bằng cho nhiều người bị hại hơn, giải oan cho nhiều người vô tội hơn nữa.

Hối hận vì không gặp ngài sớm hơn ba năm, năm năm, hoặc sớm hơn nữa, để có thể ở bên ngài lâu một chút, đợi đến khi em chán rồi, không còn hứng thú với lão già như ngài nữa thì thôi.”
Lý Thích bật cười, mắng: “Ranh con.”
Mãi lâu sau tiếng thở dài mới vang lên: “Em không sai, là Đại Chu sai.

Đại Chu mắc bệnh, căn bệnh nặng kéo dài đã lâu, đến lúc cần thiết cũng phải chặt tay giữ mạng.

Nếu em đã chọn Đại Lý Tự thì điều tra chân tướng, trả lại sự thật là việc của em.

Còn ta là Nhiếp Chính Vương, ổn định triều cục, cân bằng thiên hạ là việc của ta.

Em làm việc em nên làm, còn lại để ta giải quyết.”
Tô Sầm ngẩng đầu, được đôi mắt sâu thẳm kia đỡ lấy: “Yên tâm đi, Đại Chu trả được cái giá này.”

Khi tiếng gà gáy đầu tiên trong thành Trường An vang lên, mưa tạnh, Lý Thích cũng đi.
Khi lính gác mở cổng thì giật bắn mình, người ngồi ngoài cửa ướt sũng cả người, mặt mày trắng bệnh, nhưng đôi mắt thì sáng như ngôi sao cuối cùng còn lại trên trời.

Hắn cứ tưởng người này đợi cổng mở, nhưng khi hắn mở cổng phường lại thấy người kia đứng dậy rũ bớt nước mưa, rồi quay về không thèm ngoảnh đầu lại.
Lính gác cổng lắc đầu mắng một câu “Đồ điên” rồi ngáp dài tiếp tục làm việc của mình.


Nghe tiếng mở cửa, mọi người đồng loạt ngoái nhìn.

Thôi Hạo lẳng lặng thở phào, Khúc Linh Nhi thì vội đứng dậy, y muốn hỏi thăm nhưng bỗng chốc không biết nên hỏi thế nào.
Tô Sầm thong thả rửa mặt, thay quan phục, sau khi thu dọn ổn thỏa, cậu lại là Tô đại nhân hào hoa lúc trước.
Cậu quay lại gật đầu với Thôi Hạo: “Đi thôi.”

Vừa đến giờ, quan viên trong triều tập trung trong điện Hàm Nguyên yết kiến Thánh thượng, Nhiếp Chính Vương.

Thiên tử nhỏ cho các quan viên bình thân như thường lệ, sau đó chiếu lệ hỏi mọi người muốn trình tấu chuyện gì.
Thông thường đại triều hội chỉ làm cho có, cốt yếu là cho mấy quan viên lớp giữa, dưới được gặp Hoàng thượng một lần.

Những gì cần dâng tấu thì đã dâng từ lâu rồi.

Mấy quan viên bước lên ca ngợi thiên hạ thái bình, thánh đức hưng thịnh một hồi.

Thiên tử nhỏ giơ tấu chương che mặt ngáp, vừa ngẩng đầu lên thì đụng phải mắt hoàng thúc, cậu bé ngại ngùng lè lưỡi.
Chịu đựng màn cơ ngợi khiến người ta buồn ngủ xong, Thiên tử nhỏ ngồi thẳng dậy, “Các khanh còn việc gì nữa không? Nếu không thì…”
Trương Quân bỗng bước lên: “Thần có việc muốn thưa.”
Thiên tử nhỏ cau mày, cậu cố gắng không thể hiện rõ sự bực dọc, thầm nghĩ tới con dế mình bắt hôm qua, vội xua tay: “Trương khanh nói mau đi.”
“Thần…”
Trương Quân vừa mở miệng, đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: “Thần đã điều tra xong vụ án sĩ tử Liễu Châu Điền Bình Chi đột tử tại cống viện năm Vĩnh Long hai mươi hai, xin được tâu lên Hoàng thượng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận