Trường An Thái Bình


Cứ nghĩ lúc ở trên xe đã cho lão cáo già này thỏa thích rồi, về đến giường trong tẩm cung, Tô Sầm mệt mỏi vươn người, tấm chăn vốn chỉ kéo hờ tung ra, phơi bày bờ vai trắng hồng.
Tô Sầm không để ý đôi mắt phía sau bàn híp lại, giọng nói trầm thấp dày dặc vang lên: “Tử Húc, rót ta cốc nước.”
Tô Sầm thò đầu ra nhìn trà thất, rồi lại nhìn Ninh Vương đang hết lòng vì xã tắc sau bàn, thầm nghĩ làm chủ đúng là làm chủ, uống cốc nước cũng phải có người hầu.
Cậu vén chăn lên nhìn vào trong, quần áo chắc là không có rồi, nhìn xung quanh cũng không có gì che được người, thấy Lý Thích chuẩn bị nhíu mày, Tô Sầm quyết đoán xốc chăn xuống giường.

Cũng đâu phải cậu cởi qu@n áo, che che lấp lấp lại thành như cậu chột dạ, không được ngay thẳng.
Rót được nửa chén trà, Tô Sầm nhận ra tiếng động vang lên phía sau, nhưng cậu chưa kịp quay lại đã bị người kia đè lên bàn trà.
Nước trà sóng ra, mùi thơm ngập tràn.

Lý Thích cầm tay Tô Sầm đưa tách trà đã sóng một nửa lên miệng, nhấp một hớp, cười bảo: “Đúng là trà ngon.”
Tô Sầm ngoảnh đầu đi mắng một câu “lão cáo già”, ánh mắt sắc bén cực kỳ hút mắt.

Lý Thích bóp cằm ép cậu ngẩng đầu, sau đó đưa hớp trà kia sang miệng cậu.
Trà thất trang nhã cổ kính bị đảo loạn lên, nước trà thanh nhã hắt đầy đất.

Hai người giao đấu, quấn quýt, hùa theo, đảo lộn sớm hôm, mây mưa thất thường.
Khi kết thúc đã qua hơn nửa đêm, hai người ôm nhau ngủ, khăng khít không rời.

Hôm sau Tô Sầm dậy muộn thật.

Một tay cậu kéo triều phục một tay cầm mũ trèo lên quá giang xe Lý Thích, trước khi lên xe còn giấu đầu hở đuôi giải thích với Kỳ Lâm, tóm lại thì là: Mấy hôm nay cậu bận rộn công việc, không phải phóng túng quá đà bị người ta làm không xuống giường được đâu.
Kỳ Lâm bình tĩnh gật đầu: “Linh Nhi cũng chưa dậy nữa.”

Tô Sầm căm phẫn trèo lên xe, thầm nghĩ nếu có ngày cậu thành Ninh Vương phi thật, nhất định sẽ đuổi Kỳ Lâm đầu tiên!
Luống cuống mặc quần áo, vấn tóc trong xe xong, cậu ngẩng đầu nhìn, Lý Thích cũng đang tựa vào chăn gấm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Sầm không khỏi thầm đắc chí, xem ra không chỉ có mình cậu phóng túng quá đà.
Nghe thấy tiếng động bên kia đã dứt, Lý Thích nhìn lên, gõ chiếc hộp tinh xảo trên bàn.
Tô Sầm xáp lại mở nắp lên, chỉ thấy bên trong sắp sẵn vài đ ĩa bánh ngay ngắn, đều là những món có tiếng trong thành Trường An, có mấy loại vẫn còn nóng.
Tô Sầm cầm một miếng bánh đai ngọc lên, bánh ngọt thanh, thơm nhưng không ngấy, cậu cười hỏi: “Ngài mua mấy cái này lúc nào thế?”
Lý Thích: “Lúc em ngủ.”
Tô Sầm: “…”
Ăn uống no nê, cơn ngái ngủ của Tô Sầm cũng gần hết, thấy sắp đến cổng cung, cậu bỗng ngồi thẳng dậy: “Em muốn hỏi ngài chuyện này.”
Thật ra cậu muốn hỏi từ hôm qua rồi, nói cách khác thì dù hôm qua Lý Thích không vào cung cứu cậu cậu cũng sẽ đến cung Hưng Khánh.

Chẳng qua đêm qua hai người tiểu biệt thắng tân hôn, không khí củi khô bốc lửa nồng nàn nên cậu không mở miệng, Lý Thích cũng không cho cậu cơ hội nói.
Lý Thích mở mắt nhìn Tô Sầm, sau đó gật đầu: “Hỏi đi.”
Tô Sầm ngồi quỳ trên sạp, nghiêng người về phía Lý Thích: “Em muốn nghe ngài nói cụ thể về trận chiến thành Thụ Hàng năm đó.”
Lý Thích cũng sửng sốt, hỏi lại: “Sao? Có liên quan đến vụ án của em à?”
Tô Sầm gật đầu: “Ngày Điền Chi bị hại ở trước sau thời gian đó.

Hắn chỉ là một sĩ tử vào kinh ứng thí lại có đến mấy phe muốn giết, thậm chí dính líu đến cả người trong cung.

Bây giờ em cũng không dám chắc hai vụ việc này có quan hệ gì không, nên mới muốn nghe ngài nói kĩ hơn, xem có tìm được mối liên quan nào không.”
Hỏi câu này đã hơi vượt quyền rồi.


Lý Thích là một Vương gia, hoàn toàn không cần lo nghĩ mấy vụ án nhỏ này với cậu.

Nhưng Lý Thích vẫn ngẩng đầu nghĩ lại, sau đó thong thả nói: “Lúc đó vừa qua năm mới, kinh thành bất ngờ gửi tin nói phụ hoàng bệnh nặng triệu ta về cung gấp.

Sau nhiều năm chiến đấu, bộ lạc chính của Đột Quyết đã không còn chiếm ưu thế, tình hình biên quan ổn định, ta cũng không cần ở lại tiếp nữa.

Thời điểm đó là cuối tháng Giêng, quân đội vẫn ở ngoài biên quan, ta dẫn một toán người vào biên cảnh qua thành Thụ Hàng.

Đêm hôm đó, chúng ta hạ trại trên bờ sông cách thành ba mươi dặm, không ngờ các bộ lạc còn lại của Đột Quyết bất ngờ tập kết, ồ ạt xâm phạm biên cảnh Đại Chu.”
“Đột ngột xâm phạm?”
Lý Thích vân vê nhẫn ban chỉ: “Tình hình lúc đó đúng là hơi khác thường, chúng đánh làm ta không kịp trở tay.

Đột Quyết là dân tộc du mục, mỗi bộ lạc có thủ lĩnh riêng, vốn dĩ đã thường xuyên nội chiến vì lãnh địa và nguồn nước rồi, bộ lạc lớn nhất là A Sử Na lúc đó thì đã bị đánh tan tác, những người khác phải đang vội vã tranh giành địa bàn của A Sử Na và chọn Khả Hãn mới phải, không ngờ chúng lại bất ngờ đoàn kết như thế.”
Tô Sầm nhíu mày, đến giờ nghĩ lại cậu vẫn cảm thấy run sợ.

Đại quân áp sát biên cương, mà Lý Thích chỉ dẫn theo một toán người ít ỏi, đối mặt với binh lực gấp hàng chục, thậm chí hàng trăm lần, e là nhiều người nhìn thôi đã nhũn chân.
Tô Sầm nắm tay Lý Thích, đầu ngón tay lành lạnh: “Sao ngài không đi?”
Muốn thắng thì khó, nhưng trốn đi dưới dự bảo vệ của Đồ Đóa tam vệ thì dễ vô cùng.

Vả lại hắn còn có thánh chỉ, dù đi thật cũng không ai nói gì được.
Nhưng tại sao hắn không đi?

Lý Thích ngả ra sau, nhắm mắt lại, bàn tay ấm áp dày dặn vỗ lên mu bàn tay Tô Sầm: “Ta đi rồi, bách tính phía sau phải làm sao?”
Chỉ là một câu nói bâng quơ, trái tim Tô Sầm lại đau đớn siết chặt.
Những năm đầu dựng nước, Đại Chu muốn nghỉ ngơi lấy sức nên chủ trương không xây dựng trường thành, cũng vì vậy mà biên giới không rõ ràng, rất nhiều con dân Đại Chu đều an cư ngoài biên quan.

Cũng chính vì thiếu hàng rào phòng thủ này mà thành Thụ Hàng phải phát huy công dụng quan trọng hơn, một khi thất thủ, Đột Quyết có thể tiến thẳng vào Trung Nguyên, không thể lường trước hậu quả.
Trước đây cậu vẫn trách Lý Thích coi mạng người như cỏ rác, giờ lại đột nhiên hy vọng Lý Thích có thể ích kỷ hơn một chút, đừng ôm cả thiên hạ trong lòng, đừng làm mình thương tích đầy người như vậy.
Nhưng hắn đã dùng sự thật cho cậu đáp án.
Vậy nên Lý Thích đã kháng chỉ trên đường về kinh, lui về thủ thành Thụ Hàng, cùng tiến cùng lùi với con dân Đại Chu phía sau.
Một lần này kéo dài hơn một tháng, bỏ lỡ lần cuối cùng gặp mặt phụ thân, còn bỏ lỡ điều gì nữa… chỉ e là không ai hay biết.
Sắp đến cửa cung, Lý Thích dừng lại, buông hết mọi gian khó và sương gió trên người, nói với Tô Sầm: “Có ích cho em không?”
Tô Sầm cắn răng gật đầu, để lại một câu “Tối em lại tới” rồi vén rèm chạy xuống như bỏ trốn.

Tô Sầm đến Đại Lý Tự vừa đúng giờ, điểm mão xong thì vào thẳng đại lao, thẩm vấn tên thái giám dẫn ra từ trong cung hôm qua.
Thái giám kia được nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt đã khôi phục lại, cũng có sức tranh cãi.

Hắn kiên quyết nói tay mình bị thương khi tỉa hoa cho Sở Thái hậu, chưa từng quen biết Tiểu Lục Tử nào hết.
Ai có mắt cũng biết vết thương cắt bén thế này không thể là tỉa hoa tỉa cỏ gì được, hơn nữa máu chảy còn mới, hiển nhiên là mới bị thương.

Nhưng không tìm thấy ngón tay cũng như thiếu mất chứng cứ, thậm chí Tô Sầm gọi cả Chương Hà tới xác nhận rồi người này vẫn dối trá chơi xỏ, nhất quyết không nhận mình từng truyền mật chỉ.
Đám cai ngục khó xử nhìn nhau, mãi mới bắt được người mà lại sống chết không chịu nói thế này, có là ai cũng phải nổi giận.
Nhưng Tô Sầm vẫn bình tĩnh ngồi sau bàn, sau một hồi im lặng, cậu bỗng nói: “Dùng hình.”
Đám cai ngục ngẩn ra, cả thái giám kia cũng ngẩng phắt đầu.

Tô đại nhân không dùng hình là quy tắc bất thành văn của Đại Lý Tự trước giờ, không ngờ cậu lại phá lệ vì một thái giám.
Cai ngục trưởng hoàn hồn lại trước, cúi người hỏi: “Đại nhân, dùng hình gì đây ạ?”
Mắt Tô Sầm lóe lên: “Tạt hình.”

Tạt hình, cũng tức là nối mấy que gỗ tròn dài một tấc lại bằng dây thừng, lồ ng vào năm ngón tay rồi kéo dây, kẹp chặt ngón tay người chịu hình.
Nghe Tô Sầm nói xong mắt cai ngục sáng lên.

Thường thì hình phạt này dùng cho nữ nhiều hơn, Tô Sầm dùng với thái giám, một là chế giễu hắn ta bất nam bất nữ, hai là cũng gợi lại nỗi đau bị cắt tay của thái giám kia.

Tay liền với tim, hắn đã bị cắt mất một ngón rồi, sợ gì không nhớ lại được.
Quả nhiên khi mang hình cụ ra thái giám kia cũng bắt đầu sợ, hắn gào lên chỉ trích Tô Sầm nghiêm hình bức cung.

Tô Sầm đưa mắt ra hiệu, hai tên cai ngục lập tức giữ hai tay lại, chẳng qua băng vải khiến cho tên thái giám kia chỉ có thể phát ra tiếng ưm a.
“Thân thể da tóc là cha mẹ ban cho, ngươi không biết tự quý trọng thì trách người khác làm gì.” Tô Sầm lạnh lùng nói xong, quyết đoán ném thẻ lệnh ra.
Tiếng gào khóc thảm thiết vang lên trong nhà giam.
Đám cai ngục cứ tưởng Tô Sầm không dùng hình là vì còn trẻ, không quen nhìn cảnh máu me thế này, nhưng giờ lại thấy Tô Sầm nhìn thái giám đang bị tra tấn kia không chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta rùng mình, chẳng có chút sợ hãi nào.
Thái giám kia đau đến gần như co giật, ngón tay tụ máu tím tái, mấy kẽ ngón tay đã bê bết máu.
Thấy tiếng kêu nhỏ dần, thái giám kia sắp không chịu được nữa Tô Sầm mới kêu dừng, cậu bước xuống ngồi xổm trước mặt thái giám: “Tiểu Lục Tử là ai?”
Môi thái giám kia run rẩy, vừa chạm vào mắt Tô Sầm thì rùng mình.

Cơn đau khi bị chặt tay hôm qua như khoan vào xương cốt, tạt hình hôm nay lại như muốn bẻ gãy hết mười ngón tay của hắn.

Vả hắn nhìn trong mắt Tô Sầm không có chút ý định nương tay nào.
Thái giám kia chỉ mới ngẩn ra chốc lát, Tô Sầm đã đứng dậy: “Tiếp tục.”
“Ta nói! Ta nói! Ta nói!!!” Thái giám nọ giơ bàn tay bê bết máu ra kéo Tô Sầm, năm ngón tay không gập lại được, hắn đành phải chặn bằng cả bàn tay, chỉ sợ Tô Sầm bỏ đi hắn sẽ phải tiếp tục chịu nỗi đau tột cùng kia.
Giữ mạng có tác dụng gì, chết không đáng sợ, đáng sợ là sống không bằng chết!
Tô Sầm lười hỏi lại, cậu nhìn xuống, thái giám kia lập tức khai báo: “Tiểu Lục Tử là ta, ta là Tiểu Lục Tử truyền tin cho họ năm đó!”
Tô Sầm lạnh lùng nhìn xuống: “Ai sai ngươi truyền lời?”
“Là…” Tiểu Lục Tử vô thức nuốt nước bọt: “Là… Tiên đế…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận