Trường An Thái Bình


Tô Sầm hoàn hồn lại thì cau mày, cậu nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai mới nâng người dậy, nói nhỏ: “Sao huynh vẫn chưa đi?”
Thôi Hạo siết chặt cánh tay Tô Sầm: “Liễu tướng…”
Tô Sầm bị siết thầm nhe răng, cậu hất cằm về phía cửa nhà: “Vào rồi nói.”
Vào cổng cài then lại, cậu lại dặn A Phúc đóng cửa không tiếp khách.

Xong xuôi, Tô Sầm mới thở phào, hỏi Thôi Hạo: “Không phải huynh đã đi rồi sao?”
Quan viên bị điều đi tự ý về kinh là tội lớn, người thu lưu cũng bị liên lụy.

Thôi Hạo thì không sao rồi, làm chức quan không có thực quyền ở đất man di như vậy, không làm thì thôi, trái lại gã ngại liên lụy Tô Sầm, đành áy náy nói: “Huynh yên tâm, không ai thấy ta hết.”
Tô Sầm không sợ bị liên lụy, chẳng qua kết hợp với chuyện hôm nay, cậu bỗng không dám chắc quan hệ giữa Thôi Hạo và Liễu Trình là gì, gã biết bao nhiêu về chuyện của Liễu Trình.
Cậu chần chừ một lát mới nói: “Vào trong nói đi.”
Vào trong nhà, không đợi Tô Sầm hỏi Thôi Hạo đã nói: “Liễu tướng gặp chuyện rồi đúng không?”
Tô Sầm không trả lời ngay, mà hỏi: “Lệnh từ đâu?”
Thôi Hạo ngẩn ra một lúc mới hiểu Tô Sầm lo cho gã, sợ gã lén lút về kinh bị lộ sẽ ảnh hướng đến mẹ già.

Gã cúi đầu, nói: “Huynh yên tâm, ta đã sắp cho mẹ ta ở một nơi an toàn, không ai tìm được đâu.”
Tô Sầm nghe vậy mới yên tâm, sau đó híp mắt: “Ta nghe, huynh mới gọi Liễu tướng là… Trọng Bội?”
Chỉ có người thân cận với nhau mới gọi nhau như vậy, dù Thôi Hạo phò tá Liễu Trình, nhưng cấp bậc cách xa, Thôi Hạo gọi thân thiết như vậy đã là mạo phạm rồi.

Nhưng trông gã lại chân thành đến vậy, Tô Sầm bèn hỏi thẳng: “Huynh với Liễu tướng có quan hệ gì?”
Bấy giờ Thôi Hạo mới nhận ra mình vừa cuống quá buột miệng, gã do dự một chốc, cũng biết mình đến nhờ vả Tô Sầm, nếu không đủ thành ý người ta có thể đuổi gã đi bất cứ lúc nào.


Bấy giờ gã mới ngoảnh đi, ậm ờ: “Huynh với Ninh Vương là gì thì ta với Trọng Bội cũng thế.”
Tô Sầm bỗng hiểu ra.
Chẳng trách hôm tế trăng Thôi Hạo lại nổi giận đánh người nói xấu Liễu Trình, bảo sao gã cố gắng tranh đấu vì Liễu Trình trên triều như thế, mà cũng bởi vì sao Liễu Trình là Thừa tướng một triều lại hạ mình ra cổng thành đưa tiễn Thôi Hạo.
Đã vậy Thôi Hạo vừa đi, Liễu Trình đã đến Đại Lý Tự đầu thú.
Thấy Thôi Hạo thế này, chắc hẳn gã vẫn chưa biết chuyện Liễu Trình, Tô Sầm hỏi: “Sao huynh biết Liễu tướng gặp chuyện?”
“Hắn gặp chuyện thật rồi?!” Ngón tay Thôi Hạo cứng ngắc quấn vào nhau: “Ta biết ngay là hắn lừa ta, nếu không… nếu không…”
Nếu không sao hắn lại nhẫn tâm để gã đến nơi xa xôi như vậy, nếu thật sự được giữ lại trọng dụng, tại sao hắn lại không có chút thực quyền nào như thế?
“Hắn đến Đại Lý Tự.” Tô Sầm ngẩng đầu nhìn Thôi Hạo: “Hắn nói là hắn giết Điền Bình Chi.”
“Không thể nào!” Thôi Hạo đứng bật dậy.
Ánh mắt Tô Sầm chấn động: “Huynh biết Điền Bình Chi?”
Thôi Hạo đi qua đi lại trong phòng: “Hắn… hắn từng ngưỡng mộ Trọng Bội, nên ta biết.”
“Sao huynh biết hắn ngưỡng mộ Liễu tướng?”
“Ta lục ra được một bài thơ người đó từng viết cho Trọng Bội.” Thôi Hạo cúi đầu do dự một hồi, nói: “Ta cầm bài thơ đó ra ép hỏi Trọng Bội Điền Bình Chi là ai, mãi sau hắn mới nói cho ta biết người này là Điền Bình Chi, đã chết rồi.”
Tô Sầm nói: “Là bài thơ Muôn tiếng cùng vang động bội loan, Cửu Châu thông lối thẳng lên ngàn đó sao?”
Thôi Hạo giật mình nhìn Tô Sầm: “Sao huynh biết?”
Tô Sầm khẽ cười, không đáp mà hỏi lại: “Huynh nói hắn ngưỡng mộ Liễu tướng, thế Liễu tướng với hắn thì sao?”
“Trọng Bội không có!” Thôi Hạo cắn môi: “Trước khi gặp ta hắn còn không biết… không biết mình có thể làm với đàn ông, hơn nữa… chỉ có thể làm với đàn ông.

Hắn cưới vợ nạp thiếp lại không có con cái gì, huynh không thấy lạ sao? Khi hắn gặp Điền Bình Chi còn chưa hay biết gì, đối mặt với việc Điền Bình Chỉ thể hiện tình cảm cũng chỉ có thể vừa thắc mắc vừa né tránh, mãi đến khi ta cầm bài thơ này đến tìm hắn mới hiểu ra tâm tư của Điền Bình Chi.”
“Hắn vẫn cất giữ bài thơ này như di vật của bạn cũ, thấy ta làm nhàu còn trách ta.” Thôi Hạo mím môi: “Mấy lần hắn đối đầu với các huynh trên triều cũng chỉ vì bảo vệ chủ mình, nhưng hắn tuyệt đối không giết người đâu!”

“Chính miệng hắn đã thừa nhận rồi.” Tô Sầm ngước mắt nhìn Thôi Hạo: “Lời khai tường tận, chi tiết rõ ràng, không giống giả.”
“Không thể nào!” Thôi Hạo trừng mắt: “Hắn… hắn… năm nào đến ngày giỗ của Điền Bình Chi hắn cũng tới cống viện thắp hương, hắn không thể giết người được!”
Tô Sầm bỗng buồn bã, hóa ra là tế bái.
Một hung thủ lại đi thắp hương cho nạn nhân hằng năm hay sao?
Sau này Liễu Trình mới biết tình cảm của Điền Bình Chi, nên là không phải giết vì tình.

Hắn nộp bài giấy trắng cũng không vì danh lợi, mà nghe cách nói của Thôi Hạo, cậu cũng không cảm thấy Liễu Trình hận Điền Bình Chi, mà phần nhiều là áy náy và hối lỗi.
Nói vậy là đã chứng minh được suy đoán của cậu, có thể Liễu Trình chỉ là dao, mà người cầm dao là kẻ khác.
Đang thất thần, bỗng nghe “rầm” một tiếng.

Ngẩng đầu dậy cậu mới thấy Thôi Hạo quỳ trước mặt mình, vừa định ngăn lại thì nghe Thôi Hạo tha thiết nói: “Chắc chắn Trọng Bội bị người khác lợi dụng, ta xin huynh cho ta gặp hắn, huynh muốn hỏi gì tôi sẽ hỏi giúp cho.”

Hôm sau khi Tô Sầm đến Đại Lý Tự thì có một thị vệ mặc đồ đen theo sau, người nọ đội nón che mặt, kéo xuống rất thấp, trông cực kỳ khó gần.

Nhưng cũng chính vì thế lại càng thu hút sự chú ý.
Tô Sầm bị bao ánh mắt dõi theo đến khi về phòng, vừa khép cửa lại không khỏi thở dài, ma xui quỷ khiến làm sao cậu lại đồng ý cho tên này theo đến Đại Lý Tự chứ?
Người đội nón tháo ra phơi bày khuôn mặt tuấn tú, lông mày hơi chau, đúng là Thôi Hạo.
“Sao không đi gặp Trọng Bội?” Thôi Hạo nóng lòng hỏi.
“Yên đừng nóng vội.” Tô Sầm tự ngồi xuống pha một ấm trà cho mình: “Giờ đang là giờ vào nha môn, bên ngoài lắm người nhiều chuyện, huynh đợi họ yên xuống đã rồi ta mới dẫn huynh đi được.


Đã nhớ lời ta nói chưa?”
Thôi Hạo gật đầu: “Huynh yên tâm, ta không để ai phát hiện đâu, sẽ hỏi hắn hung thủ phía sau giúp huynh.”
Tô Sầm nói: “Bây giờ Liễu tướng quyết tâm muốn chết, khẳng định mình là hung thủ rồi, đầu tiên huynh phải giúp hắn muốn sống đã.”
Thôi Hạo mím môi, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, quyết tâm muốn chết… hắn có cả dũng khí để chết rồi, sao không có dũng khí đi cùng gã?
Trên đường tới đây gã đã nghe rất nhiều lời gièm pha, Thừa tướng đương triều, tấm gương của các sĩ tử nghèo đến lúc sa cơ lại thành con chuột bị người ta đuổi đánh.

Trọng Bội coi trọng thanh danh như vậy, nếu hắn nghe được sẽ đau lòng đến nhường nào.
Cạn một ấm trà, Tô Sầm mới thong thả đứng dậy, nói với Thôi Hạo: “Ta nói trước, Đại Lý Tự chúng ta là nơi luận án khắp thiên hạ chứ không phải chỗ xét xử, vậy nên điều kiện lao ngục ở đây không được tốt, huynh phải chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Qua giờ vào nha môn, Đại Lý Tự yên tĩnh hơn nhiều, Tô Sầm dẫn Thôi Hạo vào nhà lao lâm thời của Đại Lý Tự.

Thôi Hạo vốn đã nôn nóng muốn bay đến bên Liễu Trình, càng tới gần, bước chân gã càng nặng nề hơn.
Vừa bước vào cổng luồng hơi lạnh đã phả đến, hơi ẩm xen lẫn với mùi hôi tanh thoang thoảng, lạnh lẽo, tối tăm, như nơi chẳng bao giờ đón ánh mặt trời.
Tô Sầm nói đúng.

Nhà lao của Đại Lý Tự chỉ để giam những phạm nhân đợi xét xử chưa kết án, số người thì phụ thuộc vào số vụ án từng thời điểm, vào khéo lúc thì một mình một phòng, không khéo thì buồng giam nhỏ mấy thước vuông chen chúc mười mấy người cũng có.
May mà bây giờ vừa qua Lập Thu, trời đã chuyển lạnh, mùi hôi trong này cũng đỡ hơn mùa hè.

Phạm nhân cũng vừa bị chém xong một loạt, không có tình trạng chồng chất lên nhau.
Dù là vậy Thôi Hạo vẫn không nhịn được cau mày, Trọng Bội của hắn xuất trần như vậy, sao có thể ở nơi thế này?
“Trọng Bội không giết người đâu.” Thôi Hạo nói nhỏ: “Bình thường hắn còn chẳng dám giết con gà, sao lại dám giết người chứ?”
Dứt lời, cai ngục bên trong đã thét lên: “Liễu tướng giết người!”
Tô Sầm khựng lại, chưa kịp làm gì đã cảm thấy có cơn gió sượt qua người, một bóng người vọt nhanh về phía trước.
Nhìn rõ người nọ, Tô Sầm giậm chân vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa thầm mắng người nọ bỏ lời cậu nói ngoài tai, không để cậu đỡ lo chút nào!
May mà cuối cùng Thôi Hạo vẫn dừng lại, khi Tô Sầm đuổi tới chỉ thấy Thôi Hạo đứng như trời trồng, cách phòng lao của Liễu Trình mấy bước, song chân lại như đeo chì không nhích được chút nào.

Tô Sầm nhìn cảnh tượng phía trước.

Nhà lao lộn xộn, Liễu Trình bị mấy nha dịch đ è xuống đất hãy còn giãy dụa, mà trong phòng giam bên cạnh là một ông lão tóc hoa râm còng lưng ho sù sụ.
Tô Sầm nhíu mày hỏi cai ngục: “Chuyện gì thế này?”
“Tô đại nhân.” Cai ngục hậm hực nói: “Bọn tiểu nhân cũng không biết có chuyện gì.

Bọn tiểu nhân phụng lệnh ngài bắt Chương Hà về quy án, sáng sớm nay mới bắt về, nhoắng cái hai người này đã đánh nhau rồi.”
“Chắc là cấu xé nhau đấy.” Cai ngục dằn giọng nói nhỏ: “Ngài không thấy Liễu tướng vừa rồi đâu, vừa cắn tai lão kia vừa siết cổ, mất sạch hình tượng, ánh mắt thì hung dữ thấy sợ, y như muốn bóp ch3t Chương Hà bằng được.”
Tô Sầm lạnh lùng liếc sang: “Ai bảo nhà ngươi nhốt chung bọn họ?”
Cai ngục nịnh bợ không được, nhỏ giọng cãi: “Không phải vẫn riêng đấy à?”
Đúng là hai phòng riêng, nếu không phải có song gỗ chắn giữa thì chắc giờ này Chương Hà đã tắt thở rồi.
Tô Sầm nhíu mày: “Tách hai người họ ra.”
Cai ngục thưa “vâng”, rồi lập tức sai thuộc hạ đi làm.

Đợi Chương Hà đang thoi thóp bị lôi đi Tô Sầm mới giơ tay, mấy cai ngục bỏ Liễu Trình ra, thấy người nọ không phát điên nữa mới dè dặt rời đi.
Tô Sầm rũ mắt nhìn người đang nằm, tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch, trên môi còn vết máu từ lúc cắn Chương Hà… nào còn dáng vẻ bề trên nữa.
“Sao lại giết lão ta?” Tô Sầm cụp mắt, hỏi.
Liễu Trình như đã cạn kiệt sức lực, chỉ nghiêng đầu cười: “Sao Tô đại nhân thích hỏi tại sao thế? Ta thấy ngứa mắt, muốn giết thì giết thôi.”
“Ngươi muốn báo thù cho Điền Bình Chi.” Tô Sầm nói thẳng.
Liễu Trình tắt nụ cười, bờ môi mím chặt, vết máu dính trên môi lóe lên chói mắt.
“Rõ ràng ngươi có tình cảm với Điền Bình Chi, ngươi quan tâm đến hắn nên mới tàn ác với người vô lương tâm chôn sống Điền Bình Chi là Chương Hà đến vậy.” Tô Sầm nheo mắt: “Ngươi hận người giết Điền Bình Chi, thế tại sao lại nhận mình là hung thủ? Có gì quan trọng hơn cả mạng sống sao?”
“Có… khụ khụ…” Liễu Trình ngồi tựa lên song gỗ, hai mắt cụp xuống, nói nhỏ: “Có chứ.”
Đám cai ngục đổi phòng giam xử lý xong xuôi thì lui ra, một bóng đen bước ra từ bóng tối, đến khi tới trước cửa phòng lao mới cởi mũ, bàn tay vịn song gỗ run rẩy: “Trọng Bội…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận