Trường An Thái Bình


Các quân cờ trong cờ Lục bác chia thành Tán, và Cú.

Tán gồm năm quân, mà Cú chỉ có một, Tán thì thấp bé còn Cú thì cao quý hơn.

Vị trí Phương chính giữa bàn cờ hay còn gọi là Thủy, trong Thủy có hai con cá âm dương, chỉ khi trở thành quân Cú mới có thể vào “Thủy” ăn cá, mà những quân Tán khác thì đừng nói là vào Thủy, chúng không thể bước vào vòng trong, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài.
Mà muốn quân Tán biến thành Cú thì chỉ có một cách, “thành Cú mà thắng, gieo năm quân trắng”, cũng tức là khi gieo đũa phải gieo ra năm mặt dương thì quân Tán sẽ thành quân Cú, mới có tư cách vào vòng trong.
Ông lão hỏi: “Sao anh dám chắc mình sẽ gieo được năm mặt dương?”
Tô Sầm nói: “Không gieo được thì loanh quanh với họ ở vòng ngoài mấy vòng, gieo nhiều lần rồi sẽ được thôi.”
Ông lão cười khẩy: “Thế e là anh quanh quẩn cả ngày cũng chả vào được.

Nghe theo ý trời mà cũng đòi thắng trời, đúng là kẻ si nói mộng!”
Tô Sầm không tức giận, bất đắc dĩ cười: “Thế tiền bối có cao kiến gì khác?”
Ông lão rít thuốc, nhìn Tô Sầm qua màn khói mờ ảo: “Tại sao anh nhất quyết vào tòa nhà lớn? Đợi thằng nhóc kia gọi cứu binh đến rồi đánh thẳng vào không xong ngay sao?”
Tô Sầm rũ mắt: “Chúng tôi không hay biết gì về nội bộ tòa nhà lớn, dù Linh Nhi có dẫn người đến rồi cũng không biết đánh từ chỗ nào, hơn nữa chỉ cần có đường hầm dưới đất chúng vẫn có thể không chút e sợ, cùng lắm thì trốn đi bằng đường hầm, tìm một chỗ tách biệt với thế gian rồi xây dựng lại một Lục Gia Trang khác là xong.”
Biểu cảm của Tô Sầm bỗng trở nên sắc bén: “Vậy nên buộc phải một chiêu tất trúng, hành tung của Ám Môn bí hiểm, đây là lần đầu tiên chúng ta gần với nó như vậy, phải có người xung phong đi trước để nội ứng ngoại hợp, mới có thể bắt gọn một lưới.”
“Quân tốt thường không có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
Tô Sầm mỉm cười: “Tiền lệ quân tốt lội ngược dòng chiến thắng cũng không ít.”
Ông lão híp mắt im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng cười: “Hay lắm, không uổng tôi truyền lại bản lĩnh cho anh.”
Tô Sầm lập tức đứng dậy, nghiêm trang hành lễ với ông lão: “Đa tạ tiền bối.”

“Anh nhận ra tôi biết gieo đũa từ đầu rồi đúng không?” Ông lão nói: “Vậy mà còn giả vờ giả vịt, giở trò khổ nhục kế với tôi.”
Tô Sầm cười ranh mãnh: “Tiền bối có thể đưa Lục Tiểu Cửu ra khỏi bàn cờ rồi quay lại cứu chúng tôi, tất nhiên là có bản lĩnh.”
“Anh không nghĩ nếu khổ nhục kế không có tác dụng với tôi thì sao à?”
Tô Sầm ngại ngùng lấy bó dây thừng sau lưng ra: “Lấy nhu khắc cương, không được nữa thì chỉ còn nước cương, nhu cùng lúc thôi.”
Ông lão ngẩn ra nhìn bó dây thừng, sau đó cười ầm lên: “Anh chàng này, tôi thích đấy!”
“Nhưng anh phải biết.” Ông lão đứng dậy vỗ vai Tô Sầm: “Cương không có tác dụng với tôi, nhu cũng không.

Tôi coi trọng anh mới chịu dạy lại bản lĩnh cho anh.”
Ông lão chắp tay bước lên: “Đi theo tôi.”

Lần trước họ tá túc trong nhà kho, chưa từng bước vào gian chính nơi ông lão ở.
Nhìn cảnh tượng trong phòng, Tô Sầm không khỏi sửng sốt.

Khắp trên giường, dưới đất, trên bàn toàn là sách, thiên văn địa lý, chính sử dã sử, truyện chí quái truyền kỳ, muốn gì cũng có.

Bắt mắt nhất là chiếc bàn lớn đầu giường, trên mặt bàn là một bộ cờ Lục bác.
Ông lão đứng trước bàn: “Anh tên gì?”
“Tô Sầm, tự Tử Húc.”
Ông lão cười nghĩ lại cái tên giả của Tô Sầm lúc trước, sau đó cầm sáu cây đũa lên: “Thế anh bạn trẻ, anh muốn gieo được gì?”
Tô Sầm sửng sốt, nói: “Năm mặt dương?”

Ông lão tung đại, vừa đúng năm mặt dương ngửa lên, là năm màu trắng cần để hóa thành Cú.
Tô Sầm kinh ngạc: “Tiền bối giỏi quá!”
“Khỏi phải nịnh nọt.” Ông lão nhặt sáu cây đũa lên: “Tôi bỏ gần nửa đời ra điểm nghiên cứu mấy thứ này, học được bao nhiêu thì phải xem phúc phận của anh.”

Hai ngày sau, tiếng chuông reo trong tòa nhà lớn, lập tức có người bẩm báo có người nhập cuộc từ vị trí Đoài.
Người áo trắng khẽ cười: “Vậy còn dám đến nữa.”
Người áo đen hỏi ý: “Lần này ra mấy toán quân?”
“Môn chủ nói rồi, không được lấy mạng hắn.” Người áo trắng bỗng cười âm hiểm: “Nhưng trẻ con mà, phải có bài học cho nhớ.”
Cùng lúc đó, Tô Sầm vẫn nhập cuộc từ trước cửa nhà Lục Tiểu Cửu, cậu gật đầu ra dấu cho ông lão, sau đó bước vào lối đi tối tăm sâu hun hút.
Ông lão thấy bóng lưng Tô Sầm biến mất trong bóng tối mới quay người rời đi, đến vị trí Trương đã chỉ định canh giúp cậu, bảo đảm không có thêm ai nhập cuộc.
Sau một hồi yên lặng, cánh cửa đá từ từ mở ra, dẫn vào nơi càng sâu thẳm khó dò.
Mới vào trận, trước tiên Tô Sầm thong thả đi mấy bước thăm dò trước, một là để xác định chỗ này chỉ có mình cậu, không có ai khác nhập cuộc quấy phá, hai là để nắm rõ tình hình đối phương, có bao nhiêu nhóm người, thái độ ra sao, định tấn công thế nào.
Như khi nhập cuộc lần trước, chưa đi bao lâu đã có người đuổi theo, chứng tỏ đối phương không để họ vào mắt, chỉ cho ra một quân cờ đe dọa họ thôi.
Nhưng lần này cậu đã gieo đũa bốn, năm lần, đi hơn nửa vòng ngoài rồi vẫn chưa đụng phải người của đối phương.

Cũng tức là ít nhất đối phương đã cho ra mấy nhóm người, ép công nhiều phía muốn cậu chết cờ.
“Lô đến Trương, Trĩ chặn Khuất, hai quân Tắc[1] chuẩn bị phía sau.” Người áo trắng nhìn mấy toán quân đen bao vây quân trắng, khẽ nhếch mép: “Ta còn tưởng có bản lĩnh gì ghê gớm, cũng chỉ đến vậy.”
[1] Trương, Khuất là tên vị trí trong cờ Lục bác.


Lô, Trĩ, Tắc là tên quân cờ trên bàn cờ Sư bồ.
Tô Sầm đứng trước cửa đá, như hoàn toàn không nhận ra hung hiểm phía sau, cậu gieo đũa, một mặt vàng ngửa lên, cửa đá dần mở ra.
Hai quân đụng độ!
Người mặc đồ đen sau cửa có khuôn mặt sẹo vô cùng hung ác, tay cầm thanh đao cao nửa người, mắt nhìn cần cổ trắng nõn của Tô Sầm như sói đói.
Tô Sầm mỉm cười: “Theo quy tắc, giờ ngươi đã chết rồi.”
Trong cờ Lục bác, nếu nước đi cuối cùng gặp cờ địch thì có thể cho thẳng quân cờ của đối phương vào “nhà lao” của mình.
Vậy nên bất kể đối phương ôn hòa ấm áp cũng được, hùng thần ác sát cũng được, đứng trong bàn cờ chỉ có thể là một quân cờ, là quân cờ thì phải tuân theo quy tắc.

Vừa rồi Tô Sầm ở vị trí “Cứu”, thêm một bước vừa đúng là vị trí Trương mà người kia vừa đứng.

Theo quy tắc cờ Lục bác, đây đã là quân cờ chết rồi.
Có lẽ người áo đen cũng không ngờ Tô Sầm có thể bình tĩnh như vậy, vốn nghĩ không giết được người thì dọa dẫm cũng được, lại thấy Tô Sầm ngó lơ mình đi tới cánh cửa, gieo đũa, mấy ngón tay xoay chuyển linh hoạt, đũa tre rơi xuống, năm mặt dương.
Năm mặt trắng!
Cánh cửa đá phía trước từ từ mở ra, phía trước không còn là không gian tối đen nữa mà ánh lửa sáng khắp lối đi, chiếu sáng bức tranh rực rỡ trên tường đá, đưa mắt nhìn ra không thấy tận cùng.
Tô Sầm cất bước, ung dung bước lên.
Người áo đen siết quân cờ vừa mất, môi mím chặt: “Thằng nhãi này dám chơi ta!”
Tô Sầm thong thả bước tiếp, vừa đi vừa nhìn tranh vẽ hai bên tường.
Tranh vẽ một loài chim, lông vũ màu nâu, lốm đốm vệt trắng, đầu to và rộng, hai mắt thì nằm trước đầu không như các loài chim khác, mắt nhìn thẳng… Đây chính là quân Vua trong cờ Lục bác, hay còn gọi là – Cú.
Mà giờ đây con Cú này đang bay trên tầng mây, nhìn xuống mặt đất, đăm đăm nhìn hai con cá đen, trắng dưới “nước”.
Đi tiếp, hình ảnh đột ngột thay đổi, mấy nhóm người bao vây đuổi riết, bày thiên la địa võng muốn ngăn Cú xuống nước ăn cá, mà Cú thì quanh quẩn mãi trên không vẫn chưa tìm được chỗ đặt chân.
Tiếp tục thay đổi, Cú nhìn ra một lỗ hổng bèn sà xuống, đớp cá bay về.

Đám người bên dưới vẫn bừng bừng khí thế, tay cầm đao thương đuổi theo.

Những hình ảnh này vẽ lại tình hình của Cú sau khi vào vòng trong, khác với những bức tường bên ngoài chỉ được khắc vài đường nét đơn giản, tranh ở đây rực rỡ sắc màu, sống động như thật, thậm chí còn truyền tải được cả khí thế quyết liệt của cuộc đối đầu qua tranh vẽ.
Đến được nơi này, chứng tỏ cậu đã thành công một nửa.
Mấy ngày nay ông lão truyền cho cậu hết những gì mình lĩnh ngộ được những năm qua, chẳng qua Tô Sầm cũng biết một, hai ngày cậu không tiếp thu hết được, nên chỉ tập trung học kỹ xảo gieo đũa, mà trong đó chỉ đặt trọng tâm vào gieo năm mặt trắng và một mặt trắng.
Phối hợp hai thứ, tiến có thế công, lùi có thể thủ.

Cậu đoán chắc người của đối phương sẽ vây đánh cậu ngay, nên vừa rồi mới tương kế tựu kế, xử gọn một quân cờ của đối phương.
Ném liền một mặt trắng và năm mặt trắng, chắc đối phương cũng nhận ra bị cậu chơi rồi, kế tiếp e là không suôn sẻ như trước nữa.
Người áo trắng nghiến răng nghiến lợi nhìn quân cờ trắng đã vào vòng trong, hận muốn ăn tươi nuốt sống, hắn nói: “Thay đổi, hai Tắc chặn đường lui, Độc chặn phía trước, Trĩ hóa Cú đuổi theo tấn công!”
Hắn không tin thiên la địa võng như vậy, người này vẫn có thể thoát được!
Bủa vây nhiều hướng, bao vây kín vị trí Yết nho nhỏ, người áo trắng gieo một mặt trắng, khóe miệng giương lên: “Giết!”
Tường đá từ từ mở lên, người áo đen cầm thanh đao Phượng Minh kêu gào như khát máu, không đợi cánh cửa mở hẳn đã vội vã xông vào.
Nhưng ngay sau đó, gã sững lại, nhìn quanh rồi gãi đầu: “Người đâu?”
“Sao lại thế này?!” Người áo trắng cầm quân cờ đen kia vẫn chưa đặt xuống: “Ngay từ đầu hắn đã không vào trong, sau khi gieo năm mặt trắng thì quay lại vòng ngoài!”
“Hữu sứ.” Người áo đen bên cạnh hỏi nhỏ: “Bây giờ phải làm sao?”
Sau một hồi ngẩn người, hắn mới chán nản đặt cờ xuống: “Chúng ta thua ván này rồi.”
Cùng lúc đó, trên một lối đi khác hoàn toàn đối ngược, Tô Sầm dạo bước vào trong theo ánh đèn rực rỡ.

Sao cậu không đoán được đối phương sẽ bao vây chặn đánh cậu chứ? Vậy nên ngay từ đầu cậu đã không định tham chiến, chỉ đánh lạc hướng đối phương rồi lập tức quay đầu, chọn đi vòng vào từ bên ngoài, chắc chắn người của đối phương không đuổi theo mới vào trong.
Đi tiếp đến khi những ngọn đèn không còn, một tia sáng xuất hiện.
Tiếng “leng keng” rất khẽ vang lên trong căn phòng tối.

Có người đã nhập “Thủy”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận