Trường An Thái Bình


“Lại nữa? Có thôi không đây!” Biết có người gây rối, Khúc Linh Nhi không sợ như trước nữa, y vừa bò dậy định ra mở cửa thì bị Tô Sầm chặn lại.
“Để tôi.” Tô Sầm khoác áo xuống sạp, thắp nến ra mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Tô Sầm không khỏi sững sờ: “Bà Lục?”
Bàn tay như vuốt ưng của bà Lục víu lấy cổ tay Tô Sầm, ánh mắt khẩn thiết, lặp đi lặp lại mấy từ không rõ ràng: “Tiểu Cửu… biến mất…”
Tô Sầm và Khúc Linh Nhi sang phòng bà Lục và Lục Tiểu Cửu, chỉ thấy chăn vẫn rũ trên giường, người thì đã biến mất.

Tô Sầm kiểm tra căn phòng, then cửa vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết bị phá.
Tô Sầm hỏi bà Lục: “Tiểu Cửu biến mất từ lúc nào?”
Thế nhưng bà cụ này không chỉ lãng mà mắt cũng kèm nhèm, chỉ luôn miệng “Tiểu Cửu biến mất”, hoàn toàn không quan tâm Tô Sầm hỏi gì.
Tô Sầm nhíu mày, chắc hẳn bà lão cũng tỉnh dậy thấy Lục Tiểu Cửu mất tích là sang gõ cửa phòng họ luôn, cũng không biết Lục Tiểu Cửu mất tích từ lúc nào.
Khúc Linh Nhi khó hiểu: “Vừa nãy chúng ta đứng mãi ngoài sân bắt tên giả thần giả quỷ kia cũng có thấy Tiểu Cửu đi ra đâu.”
“Có lẽ là sớm hơn.” Tô Sầm nói: “Nếu không tiếng gõ cửa vừa nãy mạnh như thế, không lý gì nó không ra xem.

Cũng có thể là…”
Khúc Linh Nhi thấy Tô Sầm đang nói dở thì ngừng, bèn lại gần hỏi: “Là gì?”
Tô Sầm mím môi: “Có thể… người bôi máu lươn lên cửa lúc nãy là Lục Tiểu Cửu.”

Khúc Linh Nhi rùng mình nhìn sang bà lão đang ngồi, hình ảnh ông lão mài dao dưới ánh trăng hôm trước chợt hiện lên, ai dám bảo đảm người khác trong thôn này có thể bình thường chứ?
May mà bà lão vẫn ngồi trên ghế lẩm bẩm, trông không giống có lực sát thương gì, Khúc Linh Nhi hơi yên tâm, nhỏ giọng hỏi Tô Sầm: “Bây giờ phải làm sao?”
“Tìm người trước đã.” Tô Sầm ngẫm nghĩ một lát, nói: “Nó không thể ra khỏi thôn, chắc vẫn còn trong này, chúng ta chia nhau tìm.”
Khúc Linh Nhi gật đầu, vừa chuẩn bị đi Tô Sầm lại kéo y, lấy bản đồ trong ngực ra nhét vào tay Khúc Linh Nhi: “Phải cẩn thận, nửa canh giờ sau gặp ở đây.”

Khúc Linh Nhi ra cổng thì đi sang phía Tây, Tô Sầm ngẫm nghĩ, sau đó đi thẳng hướng Đông, qua con đường nhỏ quanh co đến căn nhà tranh sừng sững dưới trăng.
Nghĩ rằng giờ này chắc chắn người đã ngủ rồi, Tô Sầm nhìn vào qua hàng rào tre, lại thấy một bóng người ngồi trơ trọi trong sân, tay cầm điếu thuốc ngước mắt ngắm trăng.
Không có bóng dáng Lục Tiểu Cửu.
Tô Sầm định đi, bỗng nghe người trong sân chép miệng: “Đến rồi thì vào đi.”
Tô Sầm ngẩn người, đến cũng đến rồi không gì phải lo cả, cậu bước vào trong.
Khác với những cánh cổng khép chặt trong thôn, cổng rào nhà ông lão vẫn mở.

Tô Sầm vào trong nhìn bóng lưng của ông lão, gọi “tiền bối”.

Bấy giờ ông cụ mới quay lại, nhìn Tô Sầm qua làn khói thuốc: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì?”
Tô Sầm đáp: “Lục Tiểu Cửu trong thôn biến mất rồi, tôi đến tìm người.”

Tô Sầm có thể thấy được khuôn mặt đầy nếp nhăn kia nhăn lại: “Biến mất? Sao lại biến mất?”
“Trong phòng không có dấu vết đánh nhau, khóa cửa cũng không hỏng, chắc là tự đi.” Tô Sầm không rõ tại sao mình lại giải thích với ông lão này, nhưng cậu vẫn nói rõ ngọn ngành những chuyện mình biết: “Tôi không quen thuộc thôn này, xin hỏi tiền bối có biết Lục Tiểu Cửu có thể đi đâu không?”
Ông lão híp mắt rít điếu thuốc, mãi sau mới từ từ nhả ra, nói: “Anh kệ đấy, tôi sẽ đi tìm nó về.”
“Tiền bối biết Tiểu Cửu ở đâu?”
Ông lão tắt điếu thuốc, đứng dậy chậm rì rì: “Không phải tôi đang tìm đây sao?”
Nương chút ánh lửa chưa tắt hẳn, Tô Sầm nhíu mày: “Tay tiền bối bị thương?”
Ông lão bình thản giơ tay lên nhìn, vừa đi vừa nói: “Giết cá bất cẩn bị vẩy cá quệt vào thôi.”
Tô Sầm vẫn đứng yên: “E là không phải bị quệt, là bị cắt đúng không?”
Ông lão dừng bước, quay lại híp mắt nhìn Tô Sầm, hai người đứng nhìn nhau, không ai cử động.
Lát sau Tô Sầm mới nói: “Đêm nay có người bôi máu lươn lên cổng nhà chúng tôi, dẫn bọn dơi đến đập cửa, muốn dọa chúng tôi.”
“Lấy máu lươn thường phải cắt đầu lươn, chẳng qua loài lươn mạnh mẽ lại ăn thịt, trơn tuột khó giữ, xử lý không khéo dễ bị cắn.” Tô Sầm nhìn bàn tay rủ bên người của ông lão: “Ông bị lươn cắn đúng không?”
Ông lão giơ tay lên, cười: “Anh chỉ nhìn một vết thương nhỏ này đã phán đoán là tôi?”
“Thế thì không phải.” Tô Sầm đáp: “Dọa chúng tôi bằng dơi chứ không có ý làm hại chúng tôi, chỉ muốn khiến chúng tôi hoảng sợ, rời khỏi thôn này.”
Tô Sầm khiêm tốn cười: “Tiền bối không thấy quen à? Không phải giống hệt như lúc tiền bối mài dao dọa chúng tôi lúc trước sao?”
Ông lão sửng sốt, bật cười: “Sao anh biết tôi chỉ dọa các anh?”
Tô Sầm nói thật: “Tiền bối không giống người xấu.”

Hai người nhìn nhau cùng cười, ông lão chắp tay sau lưng: “Cậu trai trẻ này thú vị đấy.”
Tô Sầm coi đây là lời khen, cúi đầu cười nhẹ, ánh trăng sáng trong chiếu xuống tựa gió ấm thổi qua, cũng coi như vui tai vui mắt.
Ông lão lại hỏi: “Rốt cuộc anh đến thôn này để làm gì?”
Tô Sầm đứng thẳng lưng dưới ánh trăng, thềm sao trải nơi đáy mắt: “Lòng như cán cân, lấy lý làm chuẩn, trừ kẻ ác trên đời, trả thái bình thịnh thế.”
Ông lão đứng hồi lâu mới nói nhỏ: “Hay cho câu ‘Lòng như cán cân, lấy lý làm chuẩn’…”
“Câu này do tiền Đại Lý Tự Khanh Trần Quang Lộc Trần đại nhân nói.” Tô Sầm giải thích: “Ông ấy có một quyển ‘Trần thị Hình luật’ đến nay vẫn được hình quan khắp thiên hạ lấy làm chuẩn, tôi vinh dự được đọc qua đôi chút, đây là câu đề trên trang bìa trong của ông ấy.

Vị tiền bối này…”
“Có tìm Lục Tiểu Cửu nữa không đây?” Ông lão cất tiếng cắt ngang.
Tô Sầm ngại ngùng day mũi: “Đó là vị tiền bối tôi kính trọng nhất, nhắc đến là không dừng được, tiền bối thông cảm.”
“Anh về trước đi.” Ông lão xua tay đuổi người: “Tìm thấy Lục Tiểu Cửu tôi tự sẽ đưa về.”
Tô Sầm chắp tay từ biệt, vừa ra đến cửa lại nghe ông lão phía sau nói: “Nếu muốn đi thì đến tìm tôi trước khi trời sáng, qua đêm nay tôi cũng không dám bảo đảm nữa.”

Tô Sầm về đến nhà Lục Tiểu Cửu đã thấy Khúc Linh Nhi chờ sẵn ở cửa, thấy Tô Sầm, y ủ rũ lắc đầu: “Tô ca ca, không tìm thấy.”
Tô Sầm gật đầu: “Đợi thêm đi, trời sáng rồi tính.”
Đang định vào sân, Tô Sầm bỗng nhìn sang quan tài trước cửa, lớp sơn bong tróc, ánh trăng chiếu sáng một lớp sương giá lạnh bên trên.
Tô Sầm sờ lên nắp quan tài, sau đó dồn sức đẩy.
Tiếng kẽo kẹt khi ván gỗ bị đè ép cực nổi bật trong màn đêm tĩnh lặng, nắp quan tài này không nặng như cậu nghĩ, Tô Sầm không mất nhiều sức đã đẩy ra một khe hở, mùi hương ẩm mốc lâu ngày bốc lên, hai người cùng nhìn vào quan tài, quả nhiên là trống rỗng.
Khúc Linh Nhi nhìn quan tài rồi lại nhìn Tô Sầm: “Tô ca ca, sao thế?”

Tô Sầm lắc đầu, toan quay đi lại nhìn thấy có thứ gì đó lóe lên dưới ánh trăng.
Tô Sầm thò người vào nhặt một cục bạc vụn trong khe quan tài lên.
Khúc Linh Nhi cả kinh: “Đây… có phải là…”
“Trong thôn này không có mua bán gì, không dùng đến bạc.” Tô Sầm nắm thỏi bạc: “Vậy nên đây là bạc chúng ta đưa Lục Tiểu Cửu hồi sáng.”
Khúc Linh Nhi nhận lấy ngắm nghía mãi: “Nhưng tại sao nó lại ở trong quan tài? Lục Tiểu Cửu đâu?”
Tô Sầm nhìn quan tài một lúc, rồi đặt tay lên nắp quan tài: “Linh Nhi, giúp tôi.”
Hai người hợp lực đẩy nắp quan tài, tìm quanh bên trong vẫn không có thêm phát hiện gì, Tô Sầm gõ đáy quan tài, tiếng vang trống rỗng trầm đục.

Khúc Linh Nhi ngạc nhiên nói: “Bên dưới có gì đó!”
Tô Sầm tìm quanh vách quan tài, quả nhiên có thấy một cửa ngầm hơi gồ lên, cậu ấn nhẹ, ván gỗ bên dưới tách ra một khe hở.
“Lấy nến lại đây.” Tô Sầm bảo.
Đợi Khúc Linh Nhi cầm nến tới, hai người lật ván gỗ lên xem, không ngờ lại là một lối cầu thang bằng đá.
Tô Sầm hỏi: “Có sợ không?”
Khúc Linh Nhi lắc đầu: “Có Tô ca ca, tôi không sợ.”
Tô Sầm khẽ cười, dẫn Khúc Linh Nhi đi dọc cầu thang đá, ánh nến mỏng mong nhanh chóng biến mất dưới ánh trăng.

Cùng lúc đó, tiếng chuông lanh lảnh vui tai vang lên từ căn phòng nào đó trong tòa nhà lớn, những người mặc đồ đen truyền báo lần lượt, cuối cùng đến tai người áo trắng: “Vị trí Đoài[1] có người nhập cuộc.”[1] Một trong Bát Quái: Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận