Trường An Thái Bình


Dịch trạm Dương Địch.
Đêm dài sắp hết, sao thưa dần, bầu trời phía Đông trắng lóa, mặt trời sắp mọc.
Hai người ngồi trên nóc nhà, một lớn một nhỏ đều mặc đồ đen sì, cúi nhìn đám người đang tuần tự dọn dẹp thi thể dưới sân, xối bớt máu, chôn vùi máu tanh đến không còn tung tích.
“Ta giết tám người, ngươi mấy?” Trần Lăng cúi đầu lau gai Nga Mi, thứ vũ khí này dài chừng một tấc, giữa thô và thon dần về hai đầu, mũi kim nhọn hoắt vô cùng sắc bén, chính giữa có một vòng tròn để hai đầu gai có thể xoay linh hoạt trên tay, tiện cầm nắm.

Phối hợp với thân hình linh hoạt của Trần Lăng thì quả là giết người trong vô hình.
Kỳ Lâm ngồi co gối, vóc dáng thon dài mà cô độc, hắn bâng quơ nói: “Ngột Xích Cáp giết mười người.”
“Ta hỏi ngươi.”
“Ta không ra tay.”
“Ô, Diêm Vương mặt ngọc chuyển sang ăn chay rồi?” Trần Lăng ngạc nhiên, sau đó trêu chọc: “Năm xưa đứng giữa trăm vạn hùng binh phá được vạn quân, gặt đầu quân địch, giờ không thấy ngứa tay à?”
“Có người rất sợ ma.” Kỳ Lâm cúi đầu sờ chuỗi tràng hạt trên cổ tay: “Ta bớt đi sát nghiệp, cho y được yên lòng.”
“Tốt vậy sao?” Trần Lăng khó tin: “Cảm giác thế nào?”
Kỳ Lâm xoa đầu Trần Lăng: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu.”
“Ta lớn hơn ngươi đấy!”
Kỳ Lâm nhìn xuống: “Vẫn nhỏ.”
Trần Lăng: “…”
Là thủ lĩnh thám tử số một cung Hưng Khánh, Trần đại nhân Trần Lăng đã ngừng lớn từ năm mười hai tuổi, đương nhiên chỗ nào đó cũng bị ảnh hưởng theo.


Chẳng qua người trước đó dám lấy chuyện này ra trêu hắn đã bị hắn cắt tận gốc rồi, còn tên này… Trần Lăng cân nhắc lại thực lực của hai người, hổ ăn chay thì vẫn là hổ, vẫn đấu trí thì hơn.
“Vậy coi như lần này ta thắng.” Trần Lăng chuyển chủ đề: “Lúc nào về kinh các ngươi phải mở tiệc ở Thuận Phúc Lâu mời các anh em chúng ta ăn chân giò đấy.”
Kỳ Lâm không mắc bẫy: “Sao ngươi không so với Ngột Xích Cáp?”
“Ta với tên ngốc to người đó có gì hay mà so? Chỉ biết khoe khoang sức khỏe.” Trần Lăng vẫy tay với Ngột Xích Cáp bên dưới: “Đúng không Cáp huynh?”
Ngột Xích Cáp không hiểu chuyện gì, nhe răng cười với họ.
“Muốn ta mời cũng được, nhưng không phải Thuận Phúc Lâu.” Kỳ Lâm nói.
Trần Lăng đạt mục đích, lập tức hớn hở: “Chỉ cần là ngươi bỏ tiền thì đâu cũng được hết!”
“Phường Hồng Tiểu hoặc tiểu quan quán, cho các anh em chọn một.”
Trần Lăng: “…”
Đừng cản hắn, hắn muốn liều mạng với tên này!
Không đợi Trần Lăng ra tay, Kỳ Lâm đã phi thân xuống, đứng trước cổng giữa hai viện trước, sau.
Sau đó cửa mở ra, một đôi hài hoa văn quỳ thêu chỉ vàng bước vào, Kỳ Lâm ôm kiếm cúi người: “Vương gia.”
Những người khác cũng dừng tay hành lễ, Trần Lăng cuống cuồng nhảy xuống từ nóc nhà suýt thì ngã nhào.

Hắn lườm Kỳ Lâm cháy mặt, tên này mũi chó hay sao mà ngửi được mùi từ xa vậy? Biết Vương gia đến cũng không nhắc hắn một câu!
Lý Thích nâng tay miễn lễ, tiện hỏi: “Xử lý sạch sẽ hết rồi?”
Kỳ Lâm cúi đầu nhận lỗi: “Làm phiền Vương gia ngủ, xin Vương gia trách phạt.”
“Thôi.” Lý Thích lạnh lùng nói, mắt nhìn quanh, sân sau đã được quét dọn sạch sẽ, trời tờ mờ sáng, trong không khí còn phảng phất mùi sương sớm, không hề nhận ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Lý Thích nhìn dịch trưởng đang run rẩy trong góc sau đám người, chỉ một ánh mắt, dịch trưởng đã cuống quýt chạy đến, dập đầu nói: “Thần dịch trưởng dịch trạm Dương Địch Trần Đại Hữu, có thích khách đến dịch trạm Dương Địch quấy rầy Vương gia, thần tội đáng muôn chết!”

“Đứng dậy đi, không liên quan đến ngươi.” Lý Thích không định so đo với kẻ tiểu nhân này, hắn nhích người toan đi, nhưng khi vừa quay người bỗng thấy ánh sáng chợt lóe!
Dịch trưởng bất ngờ nhảy vọt lên, dao găm tuột xuống từ tay áo rơi vào trong tay hắn, lưỡi dao bén nhọn nhắm thẳng vào tim Lý Thích!
Tất cả mọi người cả kinh, thấy lưỡi dao đã kề sát, không thể tránh khỏi!
Thì kiếm sắc rời chuôi trong nháy máy, xé gió bay qua, mọi người còn chưa hiểu rõ chuyện gì, dịch trưởng đã bị thanh kiếm kia đẩy ra xa một trượng, ghim chặt lên tường.
Chuôi kiếm kêu ong ong, người tắt thở ngay lập tức.
Trần Lăng trố mắt, gai Nga Mi của hắn còn chưa kịp bay ra mà kiếm của Kỳ Lâm đã lấy mạng người kia.

Hắn thầm nghĩ, may mà lúc này mình chưa ra tay, nếu không chắc giờ không còn cơ hội đứng đây nữa rồi.
Lý Thích thong thả quay lại, nhìn quanh, không giận mà uy: “Đây là đã xử lý sạch sẽ của các ngươi?”
Người chật ních trên sân đồng loạt quỳ xuống: “Vương gia thứ tội!”
Lý Thích vẫn đứng yên như nhận ra điều gì, hắn ngước mắt nhìn, vượt qua không trung đối mặt với người đang ở trên cây nhìn phía về này.
Hai ánh mắt giao nhau trên không, cũng sắc bén, cùng sâu không thấy đáy, huyết chiến hồi lâu thật ra cũng chỉ trong chốc lát.
Kỳ Lâm hoàn hồn đầu tiên, hắn vội thét: “Hộ giá!”
“Thêm mấy người nữa!” Trần Lăng cũng theo sau, dẫn mọi người đi bắt người.
Một người nhảy từ trên cây xuống, đợi khi mọi người đuổi tới đã biến mất tăm hơi.
Một vụ ám sát đã ủ mưu từ lâu xâu chuỗi từng khâu, nếu họ không chuẩn bị sớm thì có lẽ đã mắc bẫy của Ám Môn thật rồi.
Người Lý Thích dẫn theo không dám cẩu thả nữa, soát lại cẩn thận cả dịch trạm, cả mấy dặm xung quanh cũng điều tra cả thể, xác nhận không còn thích khách của Ám Môn nữa.
“Chắc dịch trưởng đã bị đánh tráo từ khi hay tin chúng ta đến rồi.” Kỳ Lâm nói: “Tôi đã xếp cho nha môn các quận huyện chúng ta sắp đi qua điều tra cẩn thận, thanh trừ từ trước để bảo đảm không có sai sót gì.”
“Một lần không được chúng sẽ không ra tay nữa.” Lý Thích cụp mắt nhìn mặt đất lại bị nhuốm đỏ: “Chúng đến vì Tống Phàm, ám sát ta chỉ là tiện thể.”

“Xem ra Tống Phàm có địa vị trong Ám Môn là thật.” Kỳ Lâm nói: “Chúng gọi gã là “thiếu chủ”.”
“Tống Phàm đến đâu rồi?” Lý Thích hỏi.
“Hách Lan Chá và Tả Đồ dẫn đi đường nhỏ rồi, bây giờ chắc đã vào khu vực kinh kỳ.”
“Sau khi vào kinh đưa thẳng đến địa lao cung Hưng Khánh, moi hết những tin hắn biết ra.”
“Vương gia.” Kỳ Lâm khó xử: “Tống Phàm là phạm nhân quan trọng của án Từ Châu, Hình bộ cũng đang đợi người đến để lập án, e là…”
Lý Thích dừng bước, khuôn mày lộ vẻ không vui: “Muốn người thì bảo đến tìm ta.”
Kỳ Lâm gật đầu: “Vâng.”
Bàn giao chuyện ở dịch trạm cho Huyện thừa quận Dĩnh Xuyên, trời cũng đã sáng hẳn, xa giá của Ninh Vương chuẩn bị xuất phát.

Đúng lúc này, họ lại bắt gặp hai lính tốt đến dịch trạm đổi ngựa.
Một tên lính thấy Lý Thích vì vô cùng kích động, bởi văn thư của hắn ta cần đưa tới tay Ninh Vương, gặp được Ninh Vương ở đây thì coi như đã xong nhiệm vụ.
Kỳ Lâm gỡ sáp niêm phong thư của Thiên tử, đọc xong thì hồi bẩm Lý Thích: “Thiên tử nhỏ giục ngài về kinh.”
“Nói sao?”
Kỳ Lâm đọc: “Triều thần mỗi người một việc, lòng trẫm hoang mang không thể nhìn cả đại cục, không biết chuyện nào là gấp.

Trẫm lo nghĩ đêm ngày, chỉ sợ phụ nghiệp tổ tiên, hổ thẹn với lời dạy của hoàng thúc.

Từ Châu bộn bề mong hoàng thúc bảo trọng, trẫm vô cùng mong nhớ.”
Lý Thích khẽ cười: “Thiếu điều viết luôn câu ‘Hoàng thúc mau về, trẫm sắp khóc rồi’ lên thư nữa thôi.”
Lại hỏi: “Dạo này trong triều có ai làm khó nó à?”
Kỳ Lâm đáp: “Đảng Thái hậu do Liễu Trình cầm đầu toàn lôi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi ra bắt Thiên tử nhỏ quyết định, có lẽ là muốn ép Thiên tử nhỏ lập đại thần phò chính.”

Lý Thích hỏi: “Ôn Tu đâu?”
Kỳ Lâm: “Ôn đại nhân không làm gì hết, nhắm mắt làm ngơ.”
“Chính hắn ta cũng muốn ké một miếng nhỉ?” Lý Thích nhếch mép: “Nghĩ ta không biết ý đồ của hắn đấy.

Nếu Liễu Trình thành công, chắc chắn trong mấy đại thần phò chính kia sẽ có chỗ cho hắn, còn nếu không thì hắn ta cũng chẳng đắc tội bên ngoài, không thiệt thòi gì tội gì không làm?”
Kỳ Lâm cúi người hỏi: “Nhanh chóng về kinh ạ?”
Lý Thích xoa nhẹ nhẫn ban chỉ, không đáp ngay mà hỏi lại: “Tên lính còn lại đi đâu?”
Kỳ Lâm gọi người lại, hỏi ra mới biết là văn thư huyện nha huyện Xuyên Lăng gửi lên Đại Lý Tự, nói là có mấy thi thể bị nước lũ cuốn ra, quan địa phương không tìm được nguồn gốc nên muốn nhờ Đại Lý Tự điều tra giúp.
Lý Thích đứng dưới nắng một chốc, bỗng hỏi: “Đám Tử Húc đến đâu rồi?”
Kỳ Lâm đáp: “Hai hôm trước nhận được bồ câu đưa thư của Linh Nhi, nói là họ đi dọc về phía Đông men theo các quận huyện bị ảnh hưởng của lũ.

Tính giờ chắc giờ cũng gần Xuyên Lăng rồi.”
Lý Thích lại hỏi: “Cách Từ Châu bao xa?”
Tên lính biết là hỏi mình, bèn dè dặt đáp, chừng trăm dặm.
Lý Thích dừng bước, đăm chiêu suy nghĩ.

Kỳ Lâm đi theo không dám bước lên quấy rầy, không biết Lý Thích nghĩ đến chuyện gì mà sắc mặt chợt sầm xuống, sau đó lại sáng rỡ, bão tố nổi lên trong mắt, rục rịch sôi trào mà lặng lẽ vô cùng.

Ngay khi Kỳ Lâm nghĩ Lý Thích chuẩn bị làm gì, hắn lại bình tĩnh lại trong chớp mắt.
“Đi thôi.” Lý Thích cất bước lên xe.
Kỳ Lâm ngẩn ra một lúc mới nhớ ra phải hạ lệnh, bèn phất tay, xa giá từ từ lăn bánh rời khỏi dịch trạm Dương Địch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận