Trường An Thái Bình

Niệm tình hôm qua dày vò cậu quá mức, Lý Thích cũng không làm khó nhiều, chỉ dọa dẫm vài câu cho có rồi thôi.

Ngồi về chỗ, Tô Sầm chỉnh lại trang phục, nhân đó che giấu vẻ hoảng loạn của mình.

Lý Thích gõ lên song cửa, hỏi: “Đây là chuyện các em tranh luận sáng nay à?”

Tô Sầm thầm nghĩ đúng là cáo già đạo hạnh thâm sâu, chỉ nghe ngóng tí thôi đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, bèn nhân đó hỏi thử: “Thế ngài thấy sao?”

Lý Thích bật cười: “Có tí chuyện thế cũng đáng bàn bạc cả ngày?”

Tô Sầm: “…”

Được rồi, Vương gia uy vũ, năm xưa khi Ninh Vương chuyên quyền nói một không hai, đúng là một câu đã giải quyết được “tí chuyện cỏn con” này. Ninh Vương vỗ bàn, ai dám phản đối.

Chẳng qua bây giờ Thiên tử nhỏ chấp chính, một đứa bé dĩ nhiên không có ý chí và khí phách như Lý Thích được, cậu mới chấp chính nên việc lấy nhiều ý kiến, sàng lọc học hỏi cũng là một môn bắt buộc.

“Chắc chắn phải hòa thân rồi, một nước lớn lại chùn bước vì ít chuyện chẳng biết có hay không, nói ra không sợ người ta cười cho.”

Cuối cùng Lý Thích cũng cho ý kiến, Tô Sầm gật đầu theo: “Em cũng nghĩ giống ngài, Mạc Hòa dám yêu cầu như vậy là cũng biết chúng ta không có lý do từ chối. Cho nên mấu chốt của vấn đề không phải hòa thân hay không, mà hòa thân rồi làm thế nào để kìm hãm Đột Quyết, ngăn cản hắn lợi dụng Đại Chu mở rộng bờ cõi, sinh ra lòng dạ lang sói.”

Lý Thích híp mắt nhìn cậu, mấy năm mài dũa nơi quan trường chẳng những không mài mòn bớt cậu, trái lại khiến cậu càng chói lòa hơn. Bình tĩnh đối mặt, mắt nhìn sắc bén, ngày càng ra dáng Thừa tướng một triều.

Lý Thích hỏi tiếp: “Vậy chắc hẳn em đã có ý kiến rồi?”

“Em có ý tưởng này, đang muốn xin Vương gia chỉ bảo đôi điều đây.”

Tô Sầm nói khiêm tốn là vậy, nhưng sắc mặt lại cực kỳ đắc ý. Lý Thích hiểu ra bèn cười, cậu đâu có đợi chỉ bảo, là đợi được khen mới đúng.

“Nói đi.”

“Mạc Hòa muốn công chúa sang hòa thân thì chúng ta cho công chúa sang, có điều công chúa Đại Chu quý giá, chắc chắn không quen với khí hậu khắc nghiệt của Mạc Bắc, việc ăn ở đi lại cũng không tiện, tới lúc đó ắt phải có tùy tùng đi theo.”

Lý Thích hiểu ý cậu: “Em muốn cài gián điệp của chúng ta vào đám tùy tùng đó.”

Tô Sầm cười, gật đầu: “Em muốn xây phủ công chúa ở Đột Quyết, ngoài mặt là chăm sóc sinh hoạt cho công chúa, sau lưng cũng tiện giám sát họ, nếu họ nảy sinh ý đồ gì thật thì chúng ta có người ở đó, cũng nhạy tin hơn.”


Nói xong, Tô Sầm nhìn Lý Thích chờ đợi, chỉ thấy người kia nhẹ nhàng chơi đùa chiếc nhẫn ban chỉ, không nói được cũng không nói không được.

Chẳng lẽ còn chỗ nào chưa được thấu đáo? Vẻ đắc ý trên mặt Tô Sầm dần biến mất, cậu nhíu mày, hay là cách làm này không được?

Lát sau, Lý Thích mới hỏi: “Sao không nói chuyện này trên triều?”

Tô Sầm thở phào, cười bảo: “Thật ra em muốn xem Thiên tử nhỏ định làm gì. Ngài có phát hiện không, thật ra rất nhiều quyết định của Thiên tử nhỏ là đúng đắn, có lẽ vì dần bị ảnh hưởng bởi ngài, có nhiều chuyện bệ hạ đã có đáp án rồi, chẳng qua không tự tin vào bản thân nên mới phân vân giữa hai bên, không quyết định được.”

Lý Thích gật đầu, suy cho cùng cũng có liên quan đến hắn. Nhớ năm xưa khi nhiếp chính, Ninh Vương luôn nói một không hai, hắn đưa ra vô số quyết định cho thiên hạ này, hơn nữa cuối cùng mọi quyết định đều được chứng minh là chính xác. Điều này cũng tạo ra sự lười biếng trong tâm lý của Thiên tử nhỏ, có chuyện gì cũng đi theo là được, đằng nào hắn cũng đúng. Nay phải tự mình quyết định, không có một người mạnh mẽ thế này quyết định thay, song cậu vẫn muốn lựa chọn chính xác, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, quan sát nhiều, đâm ra không quyết đoán.

Nên là Tô Sầm đang đợi, đợi Thiên tử nhỏ tự quyết định xong mới trình những điều này lên, vừa là ủng hộ Thiên tử nhỏ, vừa có tác dụng yên ổn lòng dân.

Con cáo nhỏ này cũng sắp thành tinh rồi.

Thấy Lý Thích gật đầu, Tô Sầm biết Lý Thích đồng ý với cách làm của cậu, cậu lập tức hớn hở: “Có phủ Công chúa làm tiền lệ, sau này Đại Chu ta có thể tiếp tục sắp đặt thêm những cơ quan khác tại Đột Quyết, như Hỗ Thị Giám, Thị Bách Ty gì đó, đồng thời thúc đẩy buôn bán qua lại, biết đâu được có thể mở rộng buôn bán tới Ba Tư, Đại Thực gì đó nữa.”

Đúng vậy, Tô đại nhân không chỉ hướng về yên ổn hòa bình mà còn có cả chút xảo quyệt của thương nhân nữa, vừa thấy cơ hội là cậu lập tức nghĩ đến chuyện làm ăn nhà mình: “Tới lúc đó cho anh em sang đó mở mấy quán trà, kiểu gì cũng buôn may bán đắt.”

Nói tới cuối câu, cậu từ từ cúi đầu, năm đó cậu đoạt tuyệt quan hệ với nhà họ Tô vì chuyện của Lý Thích, tuy lúc đó sợ liên lụy đến gia đình, nhưng cậu lên tiếng dứt khoát như vậy cũng khiến cha mẹ cậu đau lòng, đến nay quan hệ vẫn chưa dịu bớt.

“Chỉ cho em một chiêu nữa.” Lý Thích biết cậu lại nghĩ tới chuyện buồn, bèn đổi chủ đề: “Nay Thổ Phiên bại trận, có ý cầu hòa với Đại Chu ta, có thể lệnh Thổ Phiên đưa con tin vào kinh học tập cùng con cháu hoàng thất Đại Chu.”

Tô Sầm hiểu ngay: “Ngài muốn mượn cơ hội này nâng đỡ Thổ Phiên đối đầu với Đột Quyết?”

“Chí ít cũng là một mối đe dọa, cho chúng biết ngoại bang không chỉ có mình chúng.”

Tô Sầm híp mắt cười: “Đúng là gừng càng già càng cay.”

Lý Thích lạnh lùng liếc sang: “Ai già?”

“…Ôn tướng già.” Tô Sầm thầm nghĩ, sau này không thể nhắc tới chữ “già” nữa, giờ thì chỉ có thể tát nước theo mưa, để Ôn tướng chịu thiệt thòi trước.

Dỗ đến khi hắn hết giận mới coi như qua chuyện này, Lý Thích tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Ôn Tu này cũng thật là, càng lớn tuổi càng nhát gan.”

Câu nói này lẫn cả vài phần cảm thán, Tô Sầm nghe xong chợt nảy một suy nghĩ, bèn hỏi: “Em có chuyện này vẫn chưa nghĩ ra.”


Lý Thích vẫn nhắm mắt, ra hiệu cho cậu nói tiếp.

“Năm đó khi “Biến loạn Thiên Thành”, tại sao ngài giao binh quyền cho Ôn tướng?”

Cuối cùng Lý Thích cũng mở mắt: “Vì ai cũng có thể về phe Lý Thịnh, riêng hắn là không.”

“Tại sao?”

Lý Thích chợt cười: “Em muốn hỏi về Ôn Tu, hay là Ôn Thư?”

Tô Sầm sửng sốt, mặt đỏ bừng. Cậu cứ tưởng mình hỏi đã đủ quanh co rồi, không ngờ vẫn bị lão cáo già này biết được. Đúng là cậu muốn hỏi về Ôn Tu, nguyên nhân chết của Ôn Thư năm xưa quyết định trực tiếp tới thái độ của Ôn Tu với Lý Thích, làm rõ quan hệ của hai người, nói không chừng cậu có thể suy luận được nguyên nhân chết của Ôn Thư.

Cậu cũng không biết tại sao mình cố chấp với chân tướng năm xưa tới vậy, nhưng chuyện này như cái gai mắc trong cổ, không lên không xuống được, chặn ngang giữa cậu và Lý Thích, vô cùng khó chịu.

Huống chi Lý Thích còn cố ý giấu cậu, thậm chí không tiếc đuổi Kỳ Lâm khỏi cung Hưng Khánh.

Không thể trốn tránh, cậu chỉ có thể tìm ra lời giải từ Lý Thích, Tô Sầm nhìn thẳng vào Lý Thích, ánh mắt nóng rực: “Em muốn biết.”

Lát sau, Lý Thích giơ tay về phía cậu: “Lại đây.”

Tô Sầm đưa tay lên, ngồi xuống cạnh Lý Thích, nhìn bàn tay to lớn bao lấy cậu, ấm áp và rắn chắc, cậu bỗng thấy yên tâm trở lại.

“Cũng không phải chuyện không thể nói, hôn sự do phụ hoàng quyết định, Lý Tốn cưới cháu ngoại của Khai Quốc Quốc công Tiêu Vĩnh Khiêm, phụ hoàng bèn ban hôn con gái Tả tướng với ta, cũng coi như ngang bằng, kiềm chế lẫn nhau. Chẳng qua khi đó ta một lòng lo chuyện biên quan, bỏ mặc cô ấy.”

“Khi đó, chiến sự căng thẳng, một năm ta chẳng ở kinh thành mấy ngày, lúc đó hãy còn ở phủ đệ được phân cho, ta lười chăm lo nên để những kẻ có ý đồ quấy phá khắp nơi. Những người đắc lực thì ta dẫn theo cạnh, nghĩ rằng một nữ tử khuê các không màng sự đời như cô ấy sẽ chẳng ai làm khó, không để lại người bảo vệ cô ấy.”

“Sau đó thì có chuyện.” Lý Thích day trán: “Khi ta chạy về người đã mất rồi, ngỗ tác nói với ta trong bụng cô ấy còn có cái thai bảy tháng.”

“Sao… sao lại như vậy?” Chỉ mấy câu ngắn ngủi, Tô Sầm nghe mà khiếp sợ: “Ai làm?”

Lý Thích lắc đầu: “Nhưng có thể đoán được đại khái.”

Lý Tốn âm thầm thành lập Ám Môn để ngang bằng với hắn, mà thủ lĩnh Ám Môn – Lý Thịnh là một kẻ điên. Hắn luôn coi Lý Thích là đối thủ, muốn cướp hết mọi thứ của Lý Thích, nếu không cần dựa dẫm vào sự giúp đỡ của Lý Tốn, có lẽ hắn còn nghĩ rằng mình chính là Lý Thích.


Mục đích của hắn ác độc, muốn chiếm đoạt người của Lý Thích, sau đó khi Lý Thích về sẽ phải giải quyết rắc rối hắn gây ra, hoặc là chịu nhục nuôi con cho hắn, hoặc là cá chết lưới rách, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Ôn.

Chẳng qua hắn cũng không ngờ một tiểu thư khuê các không bước chân khỏi cửa như Ôn Thư lại có dũng khí tới vậy, cô lựa chọn treo mình bằng ba thước vải trắng, vì phu quân mà mình chưa được gặp mấy lần.

“Nhà họ Ôn có biết… chuyện cô Ôn có mang không?”

“Chuyện này chỉ có ta và mấy người trong Đồ Đóa tam vệ biết, ngỗ tác và các hạ nhân biết chuyện cũng đã bịt miệng cả, chỉ nói với bên ngoài là chết bệnh.” Lý Thích vỗ nhẹ lên bàn tay cứng ngắc của Tô Sầm: “Nhưng cha con liền tâm, chắc hẳn lão tướng gia đã cảm nhận được gì rồi.”

Tô Sầm hiểu ngay, chẳng trách Lý Thích yên tâm giao binh quyền cho Ôn Tu như vậy, chẳng trách hắn giữ kín nguyên nhân chết của cô Ôn đến thế, chuyện liên quan đến trinh tiết nữ nhi, hắn thà bị vu oan gi3t chết Ôn Thư cũng không chịu tiết lộ chút nào.

Nếu cậu không nghe được chút ít sự thật từ Kỳ Lâm, có phải Lý Thích định giấu cậu tới chết không?

Lý Thích kéo cậu vào lòng: “Nghĩ gì thế?”

Tô Sầm khẽ tựa lên vai hắn: “Cô Ôn trong sáng thuần khiết, là một nữ tử trinh liệt.”

Tiếng thở dài khe khẽ vang lên trên đầu cậu: “Ta có lỗi với cô ấy.”

Hai người không nói thêm gì, đến khi về tới cung Hưng Khánh mới nắm tay bước xuống, nhìn cung Hưng Khánh kiên cố bây giờ, Tô Sầm chợt hiểu ý định của Lý Thích.

Năm đó Lý Thích chiếm lấy cung Hưng Khánh, kiên quyết đưa Đồ Đóa tam vệ về kinh, sửa lại cung Hưng Khánh thành nơi tường đồng vách sắt không kẻ vào lọt vào được, chẳng qua chỉ vì bảo vệ người mình muốn bảo vệ, không bước vào vết xe đổ năm xưa nữa.

Chẳng mấy khi được ngày về sớm, Tô Sầm nổi hứng kéo Lý Thích ra hồ, bày bàn cờ muốn đấu mấy ván, một là để xoa dịu bầu không khí trầm lặng vừa rồi, hai cũng muốn bầu bạn với Lý Thích. Một tháng qua cậu đi sớm về khuya, quả thật đã bỏ mặc Lý Thích hơi nhiều.

Trước kia Lý Thích bận rộn việc nước cậu cũng từng kêu ca, nay đến phiên mình, cậu cũng chẳng nói được gì.

Vừa bày bàn cờ ra thì Kỳ Lâm tới, tất nhiên có cả Khúc Linh Nhi theo cùng.

Kỳ Lâm tới từ biệt, nói mình muốn về Mạc Bắc một chuyến.

Lý Thích không nhìn hắn, đặt quân cờ lên điểm sao phía trên góc phải: “Ngươi không còn là người của cung Hưng Khánh lâu rồi, muốn đi đâu không cần báo với ta.”

Kỳ Lâm nhíu mày: “Vương gia…”

Tô Sầm hạ cờ bên cạnh Lý Thích, cười bảo: “Ý của Vương gia là bây giờ huynh tự do rồi, muốn đi đâu cũng được, không cần việc gì cũng lại đây hỏi ý.”

Kỳ Lâm nghe vậy mới yên tâm lại, hắn ôm kiếm chắp tay, sau đó đứng thẳng dậy.

Tô Sầm nổi hứng, ngón tay kẹp quân cờ, hỏi hai người: “Hai người đi Mạc Bắc làm gì thế?”

Khúc Linh Nhi hào hứng đáp: “Kỳ ca ca bảo muốn dẫn tôi đi Mạc Bắc ngắm sao.”


Tô Sầm cười sâu xa: “Ngắm sao cơ à?”

Ba ngàn dặm cát vàng Mạc Bắc, cậu không tin Kỳ Lâm đưa Khúc Linh Nhi lặn lội đường xa như thế chỉ để ngắm sao. Suy cho cùng Kỳ Lâm là người Đột Quyết, Đột Quyết nhiều du mục, chọn nước chọn cỏ mà sống, nên họ có sự cố chấp đặc biệt với nước. Đồn rằng nếu hai vợ chồng cùng uống nước sông vào ngày thành hôn, tức là đã ước hẹn kiếp này kiếp sau, mãi mãi làm phu thê.

Cuối cùng, Linh Nhi nhà cậu vẫn bị bắt vào ổ sói, không thể ra được.

Trước khi đi, Tô Sầm đột nhiên nhớ ra chuyện hôm qua, bèn ôm ý xấu hỏi Kỳ Lâm: “Kỳ giáo đầu, tại sao huynh họ Kỳ?”

Thấy Kỳ Lâm khựng lại, Tô Sầm quay sang hỏi Lý Thích: “Tại sao Kỳ Lâm họ Kỳ?”

Lý Thích nhướng mày, thấy Tô Sầm tự chặn đường lui của quân mình, dâng hết thế cục tốt cho hắn, thánh tâm vui vẻ, bèn nói: “Vốn dĩ Kỳ Lâm không phải Kỳ Lâm, mà là… Kỳ Lân.”

Lý Thích chấm nước viết chữ “Kỳ Lân” lên bàn.

“Vương gia…” Kỳ Lâm khó xử nhìn Lý Thích, muốn nói lại thôi.

“Ồ? Kỳ lân là thần thú thượng cổ, truyền thuyết kể rằng nó có thể lên trời xuống đất, đầu rồng thân nai, đuôi bò vó ngựa, vô cùng oai phong.” Tô Sầm nhướng mày, chủ động nhường thêm hai quân: “Thế sao lại sửa thành “Kỳ Lâm” ạ?”

Trụ Vương bị Tô Đát Kỷ mê hoặc, cuối cùng quyết định bán đứng tâm phúc đổi nụ cười mỹ nhân: “Sau này một nước nhỏ ở Nam Dương tiến cống một con kỳ lân, không biết lên trời xuống đất, cổ thì dài ngoẵng, chuyên gặm lá trong Ngự Hoa Viên…”

Kỳ Lâm không ở lại được nữa, hắn chắp tay với Lý Thích, nói “Vương gia, tôi đi trước”, rồi kéo Khúc Linh Nhi đi luôn.

Khúc Linh Nhi vẫn vừa đi vừa hỏi, “Kỳ lân đó trông thế nào?”, “Là đầu rồng sao?”, “Có biết phun lửa không?”

Tô Sầm thấy rõ bóng lưng Kỳ Lâm dần trở nên cứng ngắc, cậu lập tức vui vẻ, không so đo hắn chuyện cướp người của mình nữa.

Chẳng qua cuối cùng không chơi hết được bàn cờ, hai người đi rồi Tô Sầm cũng không để tâm đ ến cờ nữa, sau mấy lần đi sai thì nước chết khắp nơi, thần tiên cũng không cứu nổi.

Lý Thích thấy cậu mất hứng cũng dừng lại, vừa thu dọn cờ, vừa hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Tô Sầm nhoài người lên lan can nhìn cảnh xuân trên Long Trì, ngón tay lướt qua mặt nước, mấy con cá lập tức chuyển động theo, cậu cảm thán: “Em cũng chưa thấy sao ở Mạc Bắc bao giờ.”

Hóa ra là có người ghen tị với Khúc Linh Nhi rồi.

Lý Thích không dọn cờ nữa, bước lên kéo cậu đứng dậy: “Đi.”

Tô Sầm ngẩn ra: “Đi đâu?”

Lý Thích kéo cậu bước nhanh, không quay đầu lại: “Đi Mạc Bắc, ngắm sao.”

Tô Sầm loạng choạng: “Thế Đột Quyết thì sao? Hòa thân làm sao đây? Thiên tử nhỏ thì thế nào?” “Việc ai người nấy tự làm.” Lý Thích dừng lại, quay đầu nói với Tô Sầm: “Ta muốn trả hết bốn tháng còn nợ em, hết hạn là thôi đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui