Trường An Thái Bình


Ở Lũng Tây có một thành Thiên Thủy, nằm ngay trên biên giới giữa Lũng Hữu đạo và Quan Nội đạo, là nơi buộc phải đi qua để từ biên cảnh vào trong quan.
Trời tờ mờ sáng đã có hàng dài người xếp hàng ngoài cổng thành, dân buôn bán xách giỏ, gánh hàng, vội vàng vào thành từ sáng sớm để rao bán ít rau quả tươi mới, kiếm mấy đồng về nuôi gia đình.
Giơ tay chẳng thấy rõ năm ngón, thế nhưng chẳng có ai nỡ bỏ hai đồng ra mua dầu, một đoàn người im lặng đợi trong bóng tối, mặc cho sương sớm thấm ướt vạt áo, đầu tóc.
Trong bóng đêm, có thể trông thấy lờ mờ mấy cáo thị dán trên tường thành.

Nơi thành nhỏ trời cao Hoàng đế xa này, quan lại cũng lười cho người đi dọn dẹp tường thành, cáo thị dán tứ tung, dầm mưa dãi nắng, nhăn nhúm lung lay theo gió, hệt như những mảng tường bong tróc.

Ở nơi bắt mắt nhất là cáo thị được đưa về khắp các châu huyện cả nước vào nửa tháng trước, một vụ trộm Chiêu Lăng trả lại chân tướng về cái chết của Tiên đế năm xưa, Thiên tử nhỏ đích thân hạ chiếu chứng minh Ninh Vương trong sạch, nghênh đón hồi cung.

Thấm thoát đã nửa tháng qua đi, tin tức chấn động ngày nào giờ đã nhạt dần, cáo thị mới dán đè cáo thị cũ, mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Ninh Vương.
Có người đồn Ninh Vương đã hết hy vọng vào triều đình này, giờ đã ẩn cư ngoài biên quan sống tự tại.

Cũng có người nói thật ra lúc đầu Ninh Vương không đi mà bị người khác giấu, cáo thị này cũng chỉ để che mắt mọi người.

Quá đáng hơn là có người nói Ninh Vương rời kinh không lâu đã mắc bệnh hiểm nghèo, giờ đã chết nơi đất khách quê người từ lâu, vậy nên mãi vẫn bặt vô âm tín.
Trong bóng tối, có hai người tựa vào nhau, kề sát đầu thủ thỉ.
“Qua thành Thiên Thủy này là vào trong quan rồi.

Lúc trước hao tốn bao công sức mới ra được, không ngờ mới vậy đã phải về rồi.” Tô Sầm nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Lý Thích, nhìn lên ngôi sao cuối cùng còn sót lại trên trời, nói chuyện câu được câu không: “Lúc đó em phải cho ngài vào quan tài mới đưa ra được đấy, ngài còn nhớ không?”
Lý Thích cụp mắt: “Em nghĩ sao?”
Thời gian vừa trốn khỏi thành Trường An hắn gần như không tỉnh táo lúc nào, Tô Sầm chuẩn bị sẵn hai bao tải thuốc mê trên xe ngựa, vừa thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại là cho uống một lát.

Thuốc mê cộng thêm “thuốc lú” Tô Sầm rì rầm bên tai hắn “còn nước còn tát” suốt dọc đường, thời gian đó Lý Thích như đã ngủ bù hết cho mấy năm qua.
Hắn không hiểu được, đứa nhóc này có gan nổ cung Hưng Khánh, sao lại không có gan nhìn vào mắt hắn nói chuyện tử tế.

Đương nhiên Tô Sầm không dám, hắn đã một lòng muốn chết cho xã tắc, chuẩn bị tự sát tới nơi rồi, một ván cờ lớn như vậy, Phong Nhất Minh đã chết, Trần Anh đã chết, đến phút cuối cùng cậu lại cho một mồi lửa nổ tung.

Cậu sợ Lý Thích tỉnh dậy sẽ mắng cậu té tát, càng sợ Lý Thích cố chấp, vẫn muốn về nộp mạng.
Tô Trạng nguyên tự tin thông minh nhanh trí, cậu phải chuẩn bị xong lý do không thể chối cãi, bảo đảm đủ để cảm động trời đất, để Lý Thích bỏ ý nghĩ trở về Trường An trước đã.
Tiếc là không đợi cậu chuẩn bị xong, Lý Thích đã tỉnh rồi.
Cậu cũng không biết lão cáo già này tỉnh từ lúc nào, đã âm thầm ủ mưu bao lâu.

Đêm đó, cậu sắp xếp cho Lý Thích ngủ như mọi ngày, vừa bưng tách trà gần cửa sổ lên nhấp, chưa bao lâu sau đã thấy đầu óc mơ màng.

Sau đó, cậu thấy người vốn đang ngủ say ngồi dậy, đôi mắt trong sáng vô cùng nhìn cậu.
Suy nghĩ cuối cùng của cậu là: “Chết rồi.”
Hai hôm sau, Tô đại nhân mới mơ màng tỉnh dậy, cậu mặc kệ cơn đau như xé trong đầu, tức tốc nhổm dậy đuổi theo.
Đến khi thấy người đang ngồi đánh xe, cùng với những dãy núi tuyết vô tận phía sau người nọ, một dòng lệ chợt tuôn.
Lý Thích không bỏ cậu đi mà tiếp tục chạy về phía Tây theo kế hoạch của cậu.

Tô Sầm nghĩ rằng tất cả là nhờ cậu làm công tác tư tưởng tốt, khiến người kia đổi ý, lại không hay biết sở dĩ Ninh Vương vẫn ở đây là vì bị Tô Sầm bịt hết đường lui rồi.
Hắn bỏ trốn ngay trước đêm tiết lộ chân tướng, cũng tức là đã chứng thực tội danh hại chết tên khốn nạn Lý Tốn kia, giờ mà về chỉ có thể làm cái đích cho người ta ngắm bắn.

Hắn đâu phải muốn chết vô ích, làm gì có chuyện tự chui đầu vào lưới? Chẳng qua Tô Sầm quan tâm nên rối trí, cứ nghĩ hắn muốn chết mà quên mất tiền đề khi hắn bố trí tấm lưới lớn kia là đó phải là một vụ án không chứng cứ, không thể điều tra, tùy người suy nghĩ.
Vậy nên Ninh Vương đành bất lực, và tò mò, bắt đầu cuộc sống lưu lạc của mình.

Cho tới ngày Sở Thái hậu băng hà, hoàng lăng bị trộm, chân tướng rõ ràng, hắn mới khởi giá về cung.
Có điều hắn không thể gióng trống khua chiêng trở về như Thiên tử nhỏ sắp xếp.


Người muốn hắn về không ít, không muốn hắn về cũng rất nhiều, ví dụ như Lý Thịnh.

Lúc trước Lý Thịnh chỉ muốn lôi hắn ra cổng chợ xử tử công khai, giờ cũng chỉ có thể cầu mong hắn trốn hẳn trong xó xỉnh nào đó, không bao giờ quay về nữa.
Cổng thành chuẩn bị mở vào đúng giờ Dần, hàng ngũ như đang ngủ say từ từ thức tỉnh, thong thả nhích lên.
Tô Sầm lặng lẽ tiến lên cùng Lý Thích, bóng người phía trước chìm trong tối có vẻ cao lớn mạnh mẽ vô cùng, khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Không lâu sau cổng thành đã mở, hai đội quan sai đi ra hò hét mọi người xếp hàng, sau đó lấy hai bức tranh trong ngực ra đối chiếu từng người.
Tô Sầm sầm mặt, không ngờ chưa vào đến biên quan mà Lý Thịnh đã vươn tay tới tận đây.
Lý Thích quay lại nhìn Tô Sầm, may mà họ đã chuẩn bị sớm, hóa trang từ trước.

Tô Sầm không thay đổi nhiều, chỉ cần che mắt đi là chính, mắt của cậu quá sáng, từng hành động đều thần thái vô cùng, bây giờ cậu quẹt than lên quanh mắt, trông hệt như thiếu gia hoang dâm vô độ.

Lý Thích thì thay đổi nhiều hơn, hắn vẽ thêm nhiều nếp nhăn trên mặt, mái tóc đen được nhuộm thành hoa râm, còn dán thêm bộ râu dê dưới cằm.

Hôm nay họ đóng giả một cặp cha con.
“Ngài cúi người thấp xuống đi.” Tô Sầm nói nhỏ: “Làm gì có cha già nhà nào như ngài, còn sáng láng hơn con trai nữa.”
Lý Thích khẽ cười: “Gọi “cha” nghe thử đi.”
Tô Sầm im lặng trợn mắt, sở thích kiểu gì thế này? Ban đầu cậu định hóa trang thành bạn làm ăn, nhưng Lý Thích nhất quyết hóa trang cha con, hóa trang cũng được thôi, lại còn sinh thêm tật xấu nữa.
“Phải luyện tập trước chứ, đỡ cho lúc đó em không gọi được.” Lý Thích bỗng cúi người, môi dán sát vào tai Tô Sầm: “Lần này gọi cha, lần sau chúng ta giả vợ chồng.”
Mặt Tô Sầm cũng đỏ lên theo vành tai, may sao trời còn tối, không ai trông thấy.
Nhưng cậu vẫn nói nhỏ một câu: “Cha…”
Chưa dứt câu, cậu đã bị người kia đá vào mông nhào ra khỏi hàng.

Không đợi cậu hoàn hồn, Lý Thích đã hùng hổ quát lên: “Đừng gọi tao là cha, tao không có đứa con khốn nạn như mày!”

Tô Sầm: “…”
Sự im lặng bị phá vỡ, mọi người xung quanh và cả mấy quan sai đang kiểm tra kia đồng loạt nhìn lại.
Tô Sầm đen mặt nhìn Lý Thích, chỉ thấy người nọ đá cậu một cú vẫn chưa đủ, xem vẻ định đá thêm phát nữa, người xung quanh không nhìn nổi vội kéo hắn lại.

Ông lão gánh rau phía trước ngăn giữa hai người, kéo Lý Thích lại khuyên nhủ: “Cậu em, cậu em… Cha con chẳng có thù hận gì to tát cả, có gì thì nói chuyện bình tĩnh, đừng đánh vội.”
Lý Thích vung tay áo: “Tôi không có loại bất hiếu như nó!”
“Chuyện gì thế này?” Ông anh gánh củi phía sau cũng lên góp vui: “Đừng nóng giận, nói ra mọi người phân xử cho nào.”
Phân xử gì đâu, rõ ràng là muốn xem chuyện cười.
Ai ngờ Ninh Vương ở trong cung lâu ngày ỷ người ở đây không nhận ra mình, không buồn giữ hình tượng, hắn chỉ vào Tô Sầm, thổi tung hai nhúm râu dê: “Tôi đã hỏi cưới tiểu thư nhà lành cho rồi mà thằng khốn này không chịu cưới, cứ phải lấy một bà già đã ngoài bốn mươi!”
Tiếng hít hà vang lên xung quanh, mọi người đều rất hài lòng với câu chuyện này.
Lý Thích nháy mắt với Tô Sầm, rồi chuyển sang giọng điệu cực kỳ đau khổ: “Đã thế con mụ ấy còn là quả phụ, rốt cuộc mày thích cái gì ở người ta?!”
Tất cả mọi người nhìn về phía này, hàng ngũ di chuyển cũng chậm lại.
Tô Sầm đành diễn theo Lý Thích tới cùng, cậu gân cổ nói: “Con không cho cha nói Xuân Phương như thế, lão già đoản mệnh nhà nàng đã chết hơn hai mươi năm rồi, đời này con chỉ cưới mình nàng thôi!”
“Mày… cái loại phản phúc này…” Lý Thích làm vẻ định đá tiếp, song bị người xung quanh kéo lại.
“Chàng trai này, cậu không đúng rồi đấy.” Ông lão bán rau chân thành khuyên nhủ: “Người ta vẫn nói lệnh cha mẹ, lời mai mối, hôn nhân đại sự đâu phải chuyện đùa, cậu nghe lời cha cậu đi, mau về thành thân với tiểu thư nhà người ta.”
“Nhưng…” Tô Sầm chợt cười ranh ma: “Xuân Phương đã có cốt nhục của con rồi.”
Thấy thời cơ đã chín muồi, Lý Thích nhặt gánh củi bên cạnh lên định đánh.

Tô Sầm nhanh tay nhanh mắt co giò bỏ chạy, quan sai canh cổng đưa chuyện xong rồi, biết hai người này không phải người họ cần bắt thì cũng cười cho qua.
Khi cậu chạy ngang qua còn không quên trêu: “Mùi vị của quả phụ thế nào?”
Tô Sầm vừa chạy vừa đáp: “Tuyệt vời!”
Cho đến khi chạy tới một con ngõ không người, Tô Sầm mới từ từ dừng lại.

Cậu th ở dốc không ngừng, cười không dứt, đến khi được ôm vào trong lồ ng ngực thoang thoảng mùi đàn hương mới từ từ bình tĩnh lại.
Người kia hôn nhẹ lên chiếc gáy lấm tấm mồ hôi của cậu, hơi thở nặng nề: “Nói lại nghe, mùi vị của quả phụ thế nào?”
“Gái góa chồng sao bằng trai bốn mươi góa vợ.” Tô Sầm quay lại, xé hai nhúm râu của hắn đi rồi hôn lên mặt Lý Thích: “Đời này em chỉ cưới ngài thôi.”
“Ranh con.” Lý Thích cười, ghìm cậu vào lòng rồi x0a nắn: “Đi thôi.”
Tô Sầm ỷ xung quanh vắng người, lồ ng tay vào tay hắn: “Nói rồi nhé, lần sau đóng giả vợ chồng, ngài làm vợ em.”

Lý Thích nhướng mày cười: “Thế thì đúng là quả phụ ngoài bốn mươi thật rồi.”
Tô Sầm nhe răng cười: “Chồng không chê vợ xấu, vợ em tần tảo, em chịu khó chút vậy.”

Vào trong quan càng khó đi hơn nữa, từng tầng kiểm tra ngày càng nghiêm ngặt, dù Tô Sầm và Lý Thích đã hóa trang cũng có mấy lần suýt không qua được.

Càng gần kinh thành, khung cảnh xung quanh càng khác lạ.

Tuy trước kia họ ở biên quan có dị tộc ngang ngược, nhưng vẫn còn chợ phiên, mọi người trao đổi buôn bán vô cùng náo nhiệt.

Nhưng tới đây thì nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa, phố xá thường ngày không thấy một bóng người, tất cả cùng trốn trong nhà, chuẩn bị sẵn hành lý bên cạnh, như đang chờ đợi số mệnh bí ẩn giáng xuống.
Càng gần Trường An, tâm trạng Lý Thích càng nặng nề, hơi thở bình dân mãi mới có được dần tiêu tan khi gần tới Trường An, hắn trở lại là Vương gia sát phạt quyết đoán ngày nào.
Tô Sầm cũng thấp thỏm không thôi.

Hơn hai tháng rồi, không biết thành Trường An đã ra sao, ai cũng không biết điều gì đang chờ đợi họ.
Họ đặt chân tới một thôn làng nhỏ ngoài ngoại ô khi trước khi trời tối, Tô Sầm gõ cửa liền mấy nhà song vẫn không có ai đáp lại, khi cậu chuẩn bị gõ cửa nhà cuối cùng, Lý Thích bỗng gọi cậu lại.
Nhìn theo ánh mắt của Lý Thích, cậu trông thấy một đoàn người xuất hiện trong bóng đêm dần bao phủ.

Những người này có vóc dáng cao to, tốc độ rất nhanh lại không gây tiếng động, như một đoàn La Sát đi đêm.
Tô Sầm vô thức căng thẳng, cậu từ từ lùi về bên cạnh Lý Thích, kéo tay áo hắn, đợi chút nữa thấy tình hình bất ổn sẽ kéo hắn chạy ngay.
Nhưng ánh mắt của Lý Thích chỉ tối đi, hoàn toàn không có ý định lùi lại.
Thoắt cái những người kia đã tới ngay phía trước, một nhóm chừng hai, ba mươi người mặc đồ đen, che màn đen, trông chẳng hiền lành chút nào.

Tay Tô Sầm rịn mồ hôi, cậu bất giác khom người, đó là tư thế sẵn sàng liều chết, dù không biết cậu có thể ngăn cản chút nào không.
Khi chỉ còn cách họ vài bước, đoàn người kia chợt dừng lại.
Một lát sau, tất cả quỳ xuống trước mặt họ.
Người cầm đầu gỡ màn che, đôi mắt nhạt màu nhìn Lý Thích không chớp mắt, con ngươi lại chấn động vô cùng.
Kỳ Lâm cắn môi, quỳ xuống đầy thành kính: “Đồ Đóa tam vệ, phục mệnh!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận