Trường An Nguyệt

Đây là tiền vốn bảo mệnh của thái giám giả, ta không dám nhận lấy, vội vàng trả lại hắn: "Tiểu Nghiên không biết hành quân đánh trận, có nó cũng vô ích."

Từ Quân Dật trực tiếp lấy chiếc còi ngọc bích từ trong ngực ta ra, xâu binh phù vào trong chỉ đỏ rồi đeo lên cổ ta lần nữa: "Ngươi cứ nhận đi, sẽ có lúc hữu dụng."

Buổi tối, ta ngồi trước cửa sổ ngơ ngác nhìn mưa rơi tí tách bên ngoài, cung nữ Trân Châu mở cửa bước vào, thì thầm nói: "Ba thùng nước lớn đã đun sôi ở phòng bên. Từ tướng và công chúa xong việc thì có thể..."

"Ngay cả ngươi cũng giễu cợt ta." Lòng bàn tay ta hứng vài giọt nước mưa, hất lên người Trân Châu.

Trân Châu mỉm cười trốn đi, không có Quế ma ma ở đây nên nàng trở thành quản sự cung nữ, dần dần học được cách vững vàng hơn, "Ma ma vốn nói đi về nhà bảy ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ chín rồi."

Ta sai người hầu đến nhà ma ma hỏi thăm, bà chỉ nói phải mua nhà cho nghĩa tử, thuê bà mai, cần nghỉ thêm hai ngày nữa, "Quế ma ma đã có ta rồi, cần gì phải nhận nghĩa tử nữa?"

Trân Châu xua tay liên tục, "Chuyện này sao có thể so sánh được? Công chúa dù có tốt đến đâu thì vẫn là chủ nhân, còn nhi tử là người thắp lửa hương, sau này sẽ là người tảo mộ dâng hương cho ma ma."

Tôi nghe những lời này cảm thấy chói tai, lại nhìn dáng vẻ ước ao của Trân Châu, cuối cùng không có nói lại.

"Ly nô đang nghĩ gì vậy? Sao lại xuất thần như thế." Từ Quân Dật đưa tay ra quơ quơ trước mắt ta.

Ta chưa kịp trả lời thì hắn đã vươn tay cởi xiêm y cho ta, thái giám giả quyết định đêm nay sẽ cùng ta chơi trò yêu tinh đánh nhau.


"Tối, tối nay ta muốn đi nơi khác..." Ta ngẩng đầu, mái tóc dài xõa xuống dưới, yếu ớt từ chối hắn.

Hắn ngậm hầu kết của ta vào miệng, lại không ngừng liếm vết thương trên đó, hơi thở càng ngày càng nặng nề: "Nhưng ta đang đưa Tiểu Nghiên đến nơi vui vẻ nhất rồi."

Ta véo má mình miễn cưỡng tỉnh táo được chốc lát, đẩy Từ Quân Dật ra: "Tiểu Nghiên đang nói miếu Quan Công!"

Nhà Tấn trọng văn khinh võ, lửa hương ở Khổng Miếu liên miên không dứt, nhưng còn miếu Quan Công được xây dựng cho các anh hùng lập quốc vào thời thái tổ đã bị bỏ hoang do hư hỏng cách đây một trăm năm. Để cho mọi người đến tế lễ tướng quân Phục Thắng, phụ hoàng đã trùng tu lại miếu Quan Công. Gần đây ta đã đọc rất nhiều truyện ký, cũng muốn đi xem những vị tướng nổi danh đó.

Từ Quân Dật trói chặt tay ta, đè ta xuống giường nhỏ, cười lạnh: "Công chúa xem thần là thái giám thật à? Lúc này còn đi đến miếu Quan Công?"

Tuy là nói như vậy nhưng nửa canh giờ sau, hai chúng ta bất chấp cơn mưa xuân dai dẳng, chui qua cửa sổ của miếu Quan Công phía tây thành. Ta giơ chiếc đèn lưu ly lên cẩn thận quan sát những bức tượng điêu khắc cao bằng người đầy màu sắc của các danh tướng. Ngôi miếu gần như đã hoàn thành, Khương Tử Nha ngồi ở trung tâm, nhà hiền triết Trương Lương đứng ở một bên, sáu mươi bốn danh tướng từ xưa đến nay đều được xếp thành tứ tượng.

"Sao không thấy tướng quân áo bào trắng?" Ta nhìn quanh đại sảnh để tìm tượng Trần Khánh Chi của Nam triều.

Vẻ mặt Từ Quân Dật nghiêm lại, không nhịn được nói: "Ta đã nói mấy lần rồi, quân Bắc phạt của Trần Khánh Chi lợi dụng nội chiến thời Bắc Ngụy, lập công nhưng không có kết quả, bị Nhĩ Chu Vinh đánh tới tấp, không thể được coi là một vị danh tướng. Tướng quân áo bào trắng là do các học giả sau này thổi phồng mà thôi."

Thái giám giả rất kiên nhẫn với ta, ít khi có thời điểm nóng nảy, ta giơ đèn lưu ly lên chiếu vào mặt hắn, nghi ngờ nói: "Từ tướng, có phải ngươi ghen không?"


Ngoài những bức tượng màu này, trong miếu chỉ có hai người là ta và thái giám giả, hắn có vẻ không quan tâm mà đưa tay ra đỡ lấy ta: "Công chúa suốt ngày bám lấy thần không buông, thần thực sự không có thời gian để ghen."

"Ngươi đang ghen!" Ta không chịu để hắn bắt được ta, nhảy sang một bên, "Từ tướng là quỷ hẹp hòi, không chỉ ghen với biểu ca mà còn ghen với cổ nhân trăm năm."

Dù trời tối nhìn không rõ nhưng ta biết hắn đã không nói nên lời, khuôn mặt chắc chắn đặc sắc cực kỳ, ta lùi lại trốn hắn, vô tình đụng phải một tượng màu, khi giơ đèn lên, ta thấy phần lông mày của vị tướng quân này và Từ Quân Dật có chút tương tự nhau.

Từ Quân Dật tiến lên hai bước, dễ dàng tóm lấy cổ ta, đang lúc hắn định đùa cợt ta cho hả giận, ta đã kéo tay áo hắn để hắn nhìn tướng quân Phục Thắng.

"Phụ thân không quan tâm những thứ này, ta cũng không quan tâm, người cũng đã chết rồi, thân làm hậu sự cho ai xem?" Từ Quân Dật lạnh lùng nói.

Ta đặt chuôi đèn vào tay hắn, nhẹ nhàng nói: "Từ tướng rất giống tướng quân Phục Thắng."

Từ Quân Dật liếc nhìn ta một chút: "Ta và phụ thân chẳng giống nhau chút nào. Năm đó đổi lại ta là ông ấy, ta đã ở Kế Trấn khởi binh phản triều."

Ta véo góc áo của hắn, không nói tiếng nào.

"Chỉ mới vậy đã bị doạ sợ?" Từ Quân Dật dùng sức nắm lấy tay ta, trầm giọng nói: "Ta sẽ không buông tha bất cứ ai đã hại phụ thân, cho dù là Chương gia hay thánh nhân."


Hắn đạp cửa bước ra khỏi miếu, lúc nói chuyện cũng không quay đầu nhìn ta: "Tiểu Nghiên, ta và ngươi khác nhau, những năm gần đây ta đã làm chuyện xấu, hại qua người tốt. Hứa Trắc là người của Chương Tịch, ta biết thời biết thế đưa hắn đến bên cạnh thánh nhân. Những công thức đan dược thủy ngân cũng là ta bí mật tìm người đưa cho hắn. Tất cả bọn họ đều đáng chết, ta đưa ngươi binh phù cũng là vì sợ rằng một ngày nào đó sẽ làm ngươi tổn thương."

"Tiểu Nghiên không muốn nghe!" Ta đi theo phía sau hắn, bịt tai lại hét lên: "Tiểu Nghiên tin Từ tướng!"

Từ Quân Dật kéo tay ta ra, kinh ngạc nói: "Ngươi tin ta cái gì?"

Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, ta biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt với điều này, ta ném chiếc đèn trong tay đi, nhào vào vòng tay hắn, kiên quyết nói: "Ngươi bảo vệ ta, thương tiếc ta, đối xử với ta như bảo bối, nếu ngươi muốn tạo phản vậy ta sẽ đi cùng ngươi."

Dù sao cũng đã nói ra, ta cởi chiếc khăn lụa trên cổ ra, ở dưới cơn mưa chỉ vào vết thương cho Từ Quân Dật xem, "Đây là lúc ngươi đã cứu khỏi tay Lưu Phú Niên ở cung Chiêu Dương. Từ tướng bất trung bất nhân, Tiểu Nghiên bất hiếu bất nghĩa, xứng là một đôi."

"Ngươi là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta sống chết đều phải ở cùng một nơi," Trong cơn mưa Từ Quân Dật ôm lấy ta, im lặng hồi lâu rồi tự giễu, "Chỉ cần có ngươi ở đây, ông trời cũng coi như không tệ với ta."

Ta giơ tay chạm vào mắt hắn, lại không phân biệt được là mưa hay nước mắt, "Từ tướng khóc sao?"

"Chỉ có tiểu nương tử mới có thể khóc," Từ Quân Dật hôn ngón tay ta, "Túy chẩm mỹ nhân tất, tỉnh ốc thiên hạ quyền (*). Bây giờ ta chỉ làm được một nửa."

(*): Khi say nằm lên đầu gối của người đẹp, tỉnh giấc nắm cả thiên hạ trong tay.

Ta ngửi y phục của hắn, bối rối nói: "Tiểu Nghiên là mỹ nhân, nhưng Từ tướng không có uống rượu."

"Sao ngươi có lúc thì thông minh, có lúc... quên đi," Từ Quân Dật chỉ vào chiếc đèn vỡ trên mặt đất, "Đèn hỏng rồi, có nhìn rõ đường về nhà không?"


Ta lắc tay áo của hắn, nói: "Từ tướng là nhà của Tiểu Nghiên."

Sau cơn mưa lớn, mây đen trên trời tan đi, vầng trăng sáng lên soi sáng con đường phía trước.

"Từ tướng, Thất ca..." Y phục của ta ướt đẫm, ta nhịn không được, ngẩng đầu lên hắt hơi.

"Thái tử nhân từ yếu hèn lại bị Chương gia khống chế, không thích hợp vị trí Thái tử. Hắn là anh ca ca của ngươi, ta sẽ không làm hại hắn." Từ Quân Dật vắt nước mưa trên mái tóc dài của ta cho ta, "Trước hôn lễ, Thái tử có đưa cho ngươi một hộp gấm rỗng phải không?"

"Thất ca từng đặt trong hộp một giấy thân phận dẫn đường giả để đưa ta đến Giang Nam, ý huynh ấy đang hỏi ta có hối hận khi ở lại Trường An gả cho ngươi không."

Từ Quân Dật cau mày, "Một chiếc hộp đã có thể biết suy nghĩ của nhau. Đây chính là song sinh sao?"

Trong lời nói của hắn có gì đó kỳ quái, ta chớp mắt nói: "Từ tướng lại ghen, ngay cả Thất ca mà cũng ghen, đúng là nhàm chán. A, ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống!"

Từ Quân Dật bế ngang ta lên bước nhanh trên con đường nhỏ sau cơn mưa, "Ly nô càng ngày càng nghịch ngợm. Đáng lẽ nên sớm đưa ngươi về nhà dạy dỗ."

"Nói cho Từ tướng một bí mật," Ta thì thầm vào tai hắn, "Trần Khánh Chi không phải là vị tướng mạnh nhất trong lòng Tiểu Nghiên, mà là Phục Giám Minh."

- ------------------

Tác giả: tại sao công liên tục nhắc đến Trần Khánh Chi? Bởi vì Miêu Lưỡng Chỉ thích Trần Khánh Chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận