Trường An Nguyệt

Quế ma ma và Trân Châu được Từ Quân Dật sắp xếp trở về cung, còn ta chắp tay sau lưng chậm rãi đi dạo ở ngoại ô thành Trường An, liếc nhìn tên thái giám giả vẻ mặt nghiêm túc, nói với hắn: "Từ tướng vì Tiểu Nghiên mà lo lắng sợ hãi cả ngày rồi đúng không?"

Hắn không muốn nói chuyện với ta, bước nhanh về phía trước không quay đầu lại. Ta không cam lòng nhanh chóng đuổi kịp hắn, hỏi tiếp: "Có phải còn hồi hộp hơn lúc ra chiến trường không?"

Từ Quân Dật hừ lạnh: "Thần làm sao có thể sợ hãi? Trạm dịch, bến tàu đều là người của thần, một con Ly nô cũng không thể trốn thoát. Vừa rồi là tiểu điện hạ nước mắt như mưa nhào vào trong lòng thần, bây giờ lại đắc ý rồi?"

Hắn đi nhanh như bay, ta chỉ có thể chạy chậm theo kịp hắn, "Hứ, không muốn nói thì đừng nói. Ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Ngươi cứ trêu chọc ta khóc, cũng không biết là ai ôm ta không buông tay."

Ta cố ý tụt lại phía sau hắn, giả vờ nói chuyện với chim cúc cu trên cây: "Chim nhỏ, chim nhỏ, đi mổ Từ tướng đi."

Từ Quân Dật quay người lại, xua tay đuổi con chim đang nói chuyện với ta, ta còn chưa kịp làm ầm lên thì đã nghe hắn nghiêm túc nói: "Sau khi trở về cung, sẽ không còn ai chỉ trích Tiểu Nghiên nữa."

Ta nghiêng đầu im lặng chờ đợi hắn nói câu tiếp theo.

"Tổng đốc Vân Nam và Quý Châu cùng với đám thuộc hạ của hắn đã bỏ túi số bạc cứu trợ thiên tai, dẫn đến cuộc nổi dậy ở huyện Thông Hải. Trong vòng một tháng quân tị nạn đã công phá Khúc Tĩnh và Chiêu Hàm, tiến vào Tứ Xuyên. Tướng quân Tây Nam Tôn Hoá Cập cùng với toàn bộ quân của hắn đã bị tiêu diệt, chỉ có một mình hắn chạy trốn trở về. Nội các phái quân tinh nhuệ đến Tây Sơn đi dẹp loạn."


Hóa ra quân triều đình đã thất bại trong việc trấn áp bọn cướp, bất đắc dĩ phải để quân của Từ Quân Dật dọn dẹp mớ hỗn độn.

"Từ tướng phải đi sao, xin ngươi dẫn ta đi cùng." Ta lo lắng nắm lấy tay hắn, "Đừng bỏ Tiểu Nghiên một mình trong cung."

Từ Quân Dật không hiểu nhìn ta, "Tất nhiên là ta sẽ không đi. Quân nổi dậy là những người tị nạn không có tổ chức, sống không nổi nữa nên mới tạo phản. Tổng binh Hàn Thiên Kỳ dẫn theo hai ngàn binh lính là có thể bình định."

Nói xong, hắn ép ta vào thân cây, môi hắn chạm vào vành tai ta, nhỏ giọng nói: "Thần muốn ở lại Trường An, động phòng hoa chúc với tiểu điện hạ."

Ta không khỏi rùng mình một cái, không dám làm càn như trước nữa, bất lực lắc lắc ngón tay, ấp a ấp úng như muỗi kêu: "Chuyện đó, thật ra cũng không cần phải vội vàng như vậy, còn có hôn lễ của Thất ca nữa mà."

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta, Từ Quân Dật cười nhạo: "Ta còn chưa chạm vào ngươi, ngươi đã sợ thành như vậy. Lưu quý phi bị bệnh nặng, không sống được mấy tháng nữa. Chúng ta thành hôn càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng. Được rồi, ta nghe nói Chương Tịch đi đến Đông Cung, lão ta có gây khó dễ cho ngươi không?"

Sau khi một phi tần qua đời, chỉ có thân sinh tử nữ mới mặc đồ tang, trong khi các công chúa và hoàng tử khác phải lễ hiếu trong hai mươi bảy ngày. Từ Quân Dật lo lắng hôn lễ của chúng ta sẽ bị hoãn lại, chẳng lẽ phụ hoàng muốn vi phạm chế độ điển tịch, nhân lúc Lưu quý phi vẫn còn sống truy phong bà làm hoàng hậu.


Về phần chuyện ở Đông Cung, ta rất lo lắng cho tính mạng của mình, kể hết cho Từ Quân Dật nghe về chuyện hôm qua Chương Tịch muốn ta đi chết.

Hắn không nói gì nữa, nhìn về phía thành Trường An bằng ánh mắt mà ta không hiểu, một lúc sau, hặt đặt bàn tay lên vai ta, bình tĩnh nói: "Là ta sơ sót, không ngờ tới lão ta lại tàn nhẫn với điệt nữ của mình như vậy. Ngươi yên tâm, sẽ không có ai mang ngươi rời khỏi ta. Sau khi ngươi hồi cung phải ở trong Phượng Dương các, dù có người tới tìm cũng đừng ra ngoài, chờ ta đến rước ngươi xuất giá."

Ta gật đầu đồng ý, nhấc chân định đi về phía trước lại bị Từ Quân Dật tóm lấy từ phía sau.

"Tiểu Nghiên, ta mất đi phụ mẫu, không thể lại mất cả ngươi."

Hiếm lắm mới có khoảnh khắc chúng ta có thể tâm sự với nhau, ta thực sự không muốn ngắt lời hắn, đáng tiếc bụng ta trống rỗng, ta vỗ nhẹ bàn tay hắn đặt ở bên eo ta, ngượng ngùng nói: "Từ tướng, Tiểu Nghiên đói bụng có hơi choáng váng. Chúng ta mau mau quay trở lại thành đi."

Gần cổng phía tây Trường An có một quán mì sốt tương đen nổi tiếng, vừa vào thành đã ngửi thấy mùi thơm của hạt vừng, ta hít mạnh một hơi, kéo Từ Quân Dật đến quán mì, bên tai là tiếng húp mì xì xụp của các thực khách, làm ta cứ nuốt nước bọt liên tục.

Giá cả trong quán phải chăng, tới đây ăn mì đa số là người hầu hoặc thợ thủ công trong vùng, hai chúng ta mặc đồ tơ lụa nhìn qua có vẻ lạc lõng.


"Thiên Duyệt lâu ở ngay sau hai con hẻm." Từ Quân Dật không thích ánh mắt người khác nhìn ta, muốn giục ta rời đi.

Ta bịt tai như không nghe thấy, trực tiếp đặt mười đồng xu lấy từ trong túi của hắn lên bàn: "Chủ quán, cho ta một bát mì sốt tương lớn!"

Từ Quân Dật ở bên cạnh nhắc nhở: "Sao ngươi ăn hết một bát lớn được? Ăn no lại tới tìm ta."

Chủ quán mì là một nữ nhân trung niên, bà nhận tiền rồi dặn dò nam nhân đang nấu mì phía sau cho thêm hạt vừng vào, liếc nhìn Từ Quân Dật rồi mạnh mẽ nói thẳng: "Hậu sinh này nhìn qua là một nhân tài, vậy mà há mồm là nói bậy bạ. Trước đó nói nhà ta không bằng Thiên Duyệt lâu, sau lại còn không nỡ để tiểu nương tử như thần tiên này ăn một bát mì lớn, đúng là keo kiệt!"

Ta nhịn cười, đè lại Từ Quân Dật đang chuẩn bị rời đi, cố ý trầm giọng chào hỏi chủ quán: "Bà chủ nhìn kỹ lại chút, tiểu nương tử ở đâu ra?"

Bà chủ nhiệt tình còn ta thích náo nhiệt, trong lúc chờ đợi đã tán gẫu đến hợp ý, chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, từ chuyện giá gạo ở thành Trường An đến chuyện gian tình giữa góa phụ Vệ và đồ tể Thẩm ở hẻm nhỏ. Bà hiểu lầm ta là tiểu nương tử cải trang thành nam, còn muốn mai mối nhi tử độc nhất của chưởng quỹ Quách ở cửa hàng bạc cho ta. Sắc mặt Từ Quân Dật càng ngày càng đen, hắn cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ta, một tay cầm bát mì tay kia kéo ta đến bàn.

Chiếc bát cỡ cái chậu rửa mặt chứa đầy mì làm bằng tay, mỗi sợi được bọc trong mỡ lợn và hạt vừng, còn có đậu tương chiên giòn cùng hành lá tươi, ta nhìn mà thèm muốn chảy nước bọt, cầm đũa lên bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Ăn chậm thôi," Từ Quân Dật vỗ lưng ta, "Sao lúc nói chuyện với người ta lại không vội như thế?"

Ta nuốt mì, uống ngụm trà thô đã chuẩn bị sẵn trên bàn, lấy khăn tay lau khóe miệng, "Bà chủ nói, dù ngoài thành có bao nhiêu người tị nạn thì giá gạo ở Trường An cũng không thay đổi, hơn nữa bọn họ cũng không thích đồng xu Thiên Tụng thông bảo, cảm thấy không bằng bạc vụn."


"Dưới chân thiên tử, dù nội các có vô dụng đến đâu cũng sẽ không dám để giá lương thực dao động trong phạm vi rộng." Hắn lau vết dầu dính trên chóp mũi cho ta rồi nói bằng giọng chỉ có hai người chúng ta nghe thấy, "Thiên Tụng thông bảo do Cục Bảo Nguyên đúc rất thô ráp, rất dễ làm giả. Những năm gần đây, tiền tư trộm đúc rộng rãi trong dân gian. Một mảnh vải bông có thể tăng từ tám đến hai mươi xu, nên đương nhiên không tốt bằng bạc vụn."

Cục Bảo Nguyên phụ trách đúc tiền trực thuộc Hộ bộ, Thượng thư Hoàng Tích Lâm là học trò của Chương Tịch, năm ngoái đích thân đến Lương Hoài để tăng cường phân phối muối, sử dụng hàng triệu lượng thuế muối để giải quyết nhu cầu cấp thiết của triều đình về chiến tranh và cứu trợ thiên tai.

"Từ tướng hiểu biết thật nhiều," Ta chân thành vỗ tay, thấp giọng khen ngợi, "Ngươi còn biết những chuyện vặt vãnh như tiền đồng."

Từ Quân Dật lắc đầu nói: "Tiền là một vấn đề lớn. Những người bình thường mưu sinh, có ai thực sự quan tâm đến xung đột đảng phái? Chuyện quan trọng nhất vẫn là tiền trong tay họ."

Ta đẩy phần mì còn dang dở đến trước mặt hắn rồi nói: "Từ tướng lợi hại như vậy, thế giúp Tiểu Nghiên ăn phần mì còn lại đi."

Gương mặt tuấn tú của Từ Quân Dật nhất thời cứng đờ, ta lén lùi lại phía sau, hắn liếc mắt nhìn ta, hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy đôi đũa tre.

- ------------------

Tác giả: chương tới kết hôn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận