Trường An Nguyệt

Cung Thúy Vi có dạ minh châu từ Đông Hải, có kính lưu ly La Sát, có tấm gấm lụa do người thợ thêu mù giỏi nhất chỉ có ở Giang Nam mới có thể dệt nên, và chiếc bình bảy màu có ánh xanh bị đốt cháy sau khi bốn lò nung bị phá hủy. Phụ hoàng của ta vì Lưu quý phi mà xây cung điện bằng vàng, phía dưới lát những viên gạch địa long vàng, tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn của hoàng hậu. Giờ đây, cung điện sang trọng chứa đầy trân bảo xa hoa lãng phí này tràn ngập mùi hăng của thuốc. Quý phi được sủng ái suốt ba mươi năm nằm yếu ớt trên chiếc đệm dệt vàng, để cho cung nữ đút thuốc cho mình từng ngụm một.

"Bát công chúa đã tới."

Lưu quý phi đẩy cung nữ sang một bên, chật vật ngồi dậy. Dường như bà đã già đi hai mươi tuổi chỉ sau một đêm, từ một sủng phi không chịu thừa nhận thất bại trở thành một bà lão mất đi những người thân của mình.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc trung thu, ta không muốn ngẩng đầu lên nhìn bà, chỉ đứng cách xa bà hành lễ vấn an.

Lưu quý phi vẫy tay với ta: "Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Ta theo lời bước tới, một đôi bàn tay khô gầy đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, Lưu quý phi lạnh lùng nói: "Ta chưa bao giờ làm hại ngươi, Lưu Phú Niên đã chết rồi, sao ngươi lại còn muốn hại nhi tử của ta!"

"Nương nương đang nói gì vậy? Quỳnh Hoa không hiểu." Ta kéo tay bà ra, lùi lại hai bước. Tin đồn lục ca bị Chương gia giết hại đã gây xôn xao khắp Trường An, một vài người của Chương gia lại được bổ nhiệm vào các chức vụ trong triều đình, thất ca không còn cách nào khác phải hoãn lại thời gian thuyết giảng.

Sắc mặt Lưu quý phi hung dữ, đôi mắt như muốn rớt ra khỏi đôi má hóp, chỉ vào mặt ta thoá mạ: "Ta chưa bao giờ tranh đoạt chức vị, tranh giành chức thái tử, tại sao Chương gia của ngươi không chịu buông tha ta! Một gia tộc cao quý, danh tiếng trăm năm, thế nhưng lòng dạ độc ác tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác!"

"Nương nương, Quỳnh Hoa họ Lý, là nhi nữ của phụ hoàng." Ta bình tĩnh nhắc nhở bà.

Mấy lời vừa rồi dường như đã tiêu hao hết sức lực của Lưu quý Phi, bà lại ngã xuống giường thở hổn hển: "Ta nói với ngươi có ích gì, ta và ngươi đều là người giống nhau, không, ngươi còn thảm hại hơn ta, mười tám tuổi ta đã có thể quyến rũ thánh nhân, từ cung nữ từng bước đi tới vị trí quý phi. Quỳnh Hoa, ngươi là công chúa cao quý nhưng ngay cả hôn phu của mình cũng không thể quyết định, khụ khụ khụ khụ..."


Không, ta không giống bà, trong lòng ta tự nói, kiên định ý nghĩ của mình hơn.

Lúc rời đi, Lưu quý phi túm lấy vạt váy của ta, như phát điên nói rằng bà không có làm hại ta, dường như bà không hiểu rằng tiền triều và hậu cung là hai thế giới khác nhau. Chuyện của Lưu Phú Niên ở bữa tiệc trung thu chỉ là dây dẫn lửa, bất kể bà ấy có làm hại ta hay không, lục ca đều sẽ chết.

Sau khi đi ra ngoài, ta gặp được phụ hoàng đang đến thăm Lưu quý phi. Ánh mắt của ông nhìn ta mang theo vẻ căm ghét, không vui nói: "Ngươi làm gì ở đây?"

Ta quỳ xuống hành lễ, tựa trán vào viên gạch vuông màu xanh: "Lưu quý phi gọi nhi thần tới đây."

Ủng rồng cát tường của phụ hoàng xuất hiện trước mặt ta, ông lạnh lùng nói: "Nếu đã vậy thì quỳ ba canh giờ cầu nguyện cho Lưu quý phi đi."

Ta cắn môi, lớn tiếng nói: "Nhi thần tuân chỉ."

Phụ hoàng phất tay áo bỏ đi, để lại ta một mình quỳ trước cổng cung Thúy Vi. Cung Đại Minh coi trọng thể diện, nếu các phi tần phạm sai lầm đều sẽ bị trừng phạt trong cung mình, ngay cả cung nữ và thái giám cũng có thể diện của mình, chủ nhân cũng sẽ không trừng phạt bọn họ ở trước mặt mọi người. Ta là công chúa đầu tiên bị phạt quỳ trước mặt mọi người thế này.

Ta quỳ ở nơi cung nhân ra vào thường xuyên nhất, nghe những người xung quanh bàn tán, trong lòng ta không có chút cảm xúc nào. Trân Châu khóc lóc muốn quỳ cùng ta, ta xua tay từ chối bảo nàng về Phượng Dương các trước. Trịnh ma ma từ cung hoàng hậu đến nói cho ta biết phụ hoàng nổi nóng thì cả hoàng hậu cũng không thể khuyên can được, bảo ta chịu đựng một chút là tốt rồi. Tiểu Lộ Tử ở bên cạnh thất ca cũng tới mang đệm và đồ ăn cho ta, nói là thái tử điện hạ rất lo lắng, nhưng để tránh bị hiềm nghi huynh ấy đợi ta trở về rồi sẽ đến thăm. Phụ hoàng vì cái chết của lục ca mà giận chó đánh mèo với các phi tần và hoàng tử trong cung, đặc biệt là hoàng hậu và thái tử có quan hệ họ hàng với Chương gia, ta không trách họ.

Ta không biết mình đã quỳ bao lâu, đầu choáng váng, hai chân tê dại, hai tay chống đỡ mặt đất để khỏi bị ngã. Có cung nữ đi ngang qua thương hại ta, muốn lau mồ hôi trên trán cho ta, nhưng lại bị thái giám đi cùng kéo ra: "Bát công chúa đắc tội thánh nhân, muốn giúp nàng ấy chính là không muốn sống nữa."

Ta mơ hồ nghĩ một năm này ta gặp được phụ hoàng tổng cộng ba lần, còn không có cơ hội đắc tội ông ấy. Cơ thể ta trở nên nặng trĩu, cánh tay không còn đỡ nổi nữa, ta ngã về phía trước thuận lợi ôm lấy đùi chưởng ấn Tư lễ giám mặc y phục thái giám.


"Sao lại là ngươi?" Ta ngẩng đầu nhìn Từ Quân Dật.

Từ Quân Dật ngồi xổm xuống, xoa xoa bắp đùi tê dại của ta mấy cái, sau đó bế ta lên khỏi mặt đất, "Đến giờ rồi, quay về thôi."

"Vẫn chưa," ta chỉ vào đồng hồ mặt trời trong sân, "vẫn còn một canh giờ nữa."

"Ta nói đến là đến," Hắn lờ đi ánh mắt của người trong cung, ôm ta rồi bước ra ngoài.

Ta chọc chọc con rồng bốn móng trên áo của thái giám giả: "Danh tiếng của Tiểu Nghiên đã bị Từ tướng hủy hoại hoàn toàn. Sau ngày hôm nay, nhất định sẽ có người nói ta vì quyền lực mà giao phó bản thân cho thái giám."

Từ Quân Dật nghiêng đầu liếc nhìn ta một cái, "Quỳ thành như vậy còn suy nghĩ chuyện này, ta thật không biết nên nói cái gì với ngươi."

"Không quay về Phượng Dương Các, đến Tư lễ giám đi. Tiểu Nghiên có chuyện muốn nói."

Từ Quân Dật do dự một lúc rồi bế ta đến thư phòng thường ngày của hắn.

Ta ngồi trên ghế thái sư nhìn trái nhìn phải, truyền thuyết kể lại, người đứng đầu mười hai thư ký của nội viện là người đưa ra quyết định cuối cùng về công việc của triều đình, phiếu bầu màu đỏ, chưởng ấn Tư lễ giám có thể so với thủ phụ, nhưng nhìn qua trông cũng rất bình thường, không có Long Tiên Hương, không có bàn làm việc bằng gỗ cẩm lai, thậm chí còn không có nghiên mực.


"Tiểu điện hạ muốn nói gì?" Từ Quân Dật ngồi đối diện với ta, tay trái chống cằm.

"À, đúng rồi." Ta thấy cái chặn giấy thanh ngọc bằng tre trên bàn của hắn trông rất đẹp, vì thế ta lặng lẽ lấy nó giấu trong tay áo, "Ta đã suy nghĩ cả đêm, hôm nay ta có thể đưa ra câu trả lời cho Từ tướng."

Nói xong, trong ánh mắt mong chờ của Từ Quân Dật, ta dừng lại một chút rồi hỏi: "Trà đâu? Tiểu Nghiên khát nước."

Những đường gân trên bàn tay trái đang nắm tay ghế của hắn hiện lên, hắn nhìn ta như bị nghẹn, rồi đứng dậy rót trà cho ta.

Trà có chút nguội, nhưng sắc mặt Từ Quân Dật cũng không tốt, lát nữa ta sẽ nhắc tới, "Từ tướng biết rõ về Tiểu Nghiên như lòng bàn tay, lúc ta gặp nguy hiểm nhất là Từ tướng tới cứu ta. Thời điểm ta khổ sở nhất cũng là Từ tướng ở bên cạnh ta. Từ tướng quen thuộc Tiểu Nghiên giống như tách trà trước mặt này, liếc nhìn là có thể thấy đáy."

"Chờ một chút," Từ Quân Dật ngắt lời ta, "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Đừng chen ngang, ta còn chưa nói xong mà," Ta đặt tách trà trong tay xuống, "Tiểu Nghiên không biết gì về Từ tướng, ngay cả thân phận thái giám cũng là giả, ngươi ở trong triều là người như thế nào, ở pháo đài biên cương thì ra sao, quá khứ của ngươi là cái gì, tương lai tính toán điều chi, toàn bộ Tiểu Nghiên đều không biết."

Từ Quân Dật nắm tay ta, trầm giọng nói: "Tiểu Nghiên, ngươi cho ta thêm thời gian, ta sẽ nói hết mọi chuyện cho ngươi."

Ta lắc đầu, "Ta không muốn bị nhốt trong cung nữa, không muốn chỉ biết mỗi son phấn, thêu thùa, không muốn mỗi ngày phải nghe nữ phó giảng dạy về thanh tao nhã nhặn, ta không muốn nhìn thế giới bị tường đỏ vây quanh, thụ động chờ đợi ngươi. Từ Quân Dật, ta muốn đi Kế Trấn với ngươi."

Từ Quân Dật bị lời nói của ta làm cho sửng sốt, đánh rơi tách trà trên tay xuống bàn: "Tiểu điện hạ có biết mình vừa nói gì không? Kế Trấn không phải là Tây Sơn, phía sau bức tường là thảo nguyên Nhu Nhiên, không có trà tươi hay bánh ngọt."

"Từ tướng làm việc bất tiện khó khăn có thể nói thẳng," Ta biết thái giám giả ở một khía cạnh nào đó có lòng tự trọng rất cao nên cố tình khích tướng: "Tiểu Nghiên sẽ hiểu."


"Đương nhiên thần có thể làm được," Suýt chút Từ Quân Dật đã đứng dậy vỗ bàn, đưa một công chúa ra khỏi cung đối với hắn không phải là việc khó khăn gì, "Thần chỉ sợ tiểu điện hạ sẽ chịu khổ, nếu thực sự muốn rời cung, đợi ta trở về sẽ dẫn ngươi đi Giang Nam, đi Ích Châu."

"Giang Nam và Ích Châu ta đều muốn đi, Kế Trấn ta cũng muốn," Ta nắm tay hắn, "Từ tướng, xin ngươi dẫn ta ra ngoài có được không, Tiểu Nghiên chưa từng ra khỏi thành Trường An, bất kể bên ngoài tốt hay xấu ta cũng muốn đi xem."

Từ Quân Dật im lặng, không ngừng xoa xoa lông mày.

Ta quyết định đổ thêm dầu vào lửa, "Tiểu Nghiên muốn đi Kế Trấn, không chỉ muốn ra khỏi cung, còn muốn hiểu rõ Từ tướng."

"Ta thực sự hết cách với ngươi," Từ Quân Dật kéo tay ta lại, "Được rồi, ta đồng ý. Nhu Nhiên xâm chiếm biên giới, trên đường đi có rất nhiều nguy hiểm, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Ngươi nhất định phải luôn ở bên cạnh ta, không thể rời đi."

"Đây là đương nhiên." Thấy hắn đồng ý, ta thở dài nhẹ nhõm, thả lỏng lông mày, "Tiểu Nghiên hiểu chuyện biết rõ đạo lý, mặc cho Từ tướng dặn dò."

Từ Quân Dật cúi xuống, hai tay xoa xoa má ta: "Tiểu Nghiên, ta sẽ nhờ người chuẩn bị xe ngựa đưa ngươi về Phượng Dương các trước, ngươi đợi ta sắp xếp là được."

"Ngươi làm ta đau!" Ta hất tay hắn ra.

"Ta sắp đưa ngươi ra khỏi cung, còn không cho ta nhéo mặt?"

***

Bảy ngày sau, công chúa Quỳnh Hoa đột nhiên bị bệnh đậu mùa, để tránh cho mọi người trong cung bị lây nhiễm, y cùng ma ma và các cung nữ rời khỏi cung Đại Minh đi đến vườn Thượng Uyển ở ngoại ô phía Tây dưỡng bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui