Trường An Đồng Tước Minh Trường Lạc Khúc


Cho dù là từ nhỏ đã bắt đầu đối điện với các thể loại người hung ác tàn bạo, nhưng Chu Nhan rốt cuộc cũng là một khuê nữ chưa còn con gái.

Liên quan đến chuyện trong sạch, nghĩ trằng sau này sẽ cùng với người chồng mà mình yêu cùng nhau trải qua.
Tuy Thẩm Độ là chồng nàng nhưng hắn không yêu nàng.
Chu Nhan nhắm chặt quai phía trước yên ngựa, nàng không dám tiếp tục nhìn Thẩm Độ.

Chỉ cảm giác được Thẩm Độ lên ngựa, đưa hai tay ra phía trước cầm lầy dây cương, khóa nàng vào trong lòng.
Cả chặng đường, Chu Nhan giống như một con chim cút bị dọa cho kinh sợ.
Thẩm Độ cũng không nói gì nữa, không báo trước mà nắm lấy roi quất vào mông ngựa, ngựa cứ thế phi như bay về phía trước, suýt nữa thì Chu Nhan rơi khỏi yên ngựa.

Hoảng hốt nắm lấy cánh tay Thẩm Độ, trong lúc hoảng sợ kinh hãi, nàng bắt gặp khỏe miệng Thẩm Độ đang nhếch lên, khoảnh khắc đó nàng liên biết cái người này chính là cố ý.
Nàng cũng không dám mắng hắn, cố gắng không quay đầu lại.

Chu Nhan nhìn thấy ngựa đi vào cổng phía đông Vụ Bổn Phường, sau đó lại tiếp tục đi về phía cổng tây, mới hỏi: “Bây giờ là đang đi đâu?”

Thẩm Độ trả lời: “Phong Lạc Phường.”
Lương Gia chính là ở Phong Lạc Phường, theo như kế hoạch, hôm nay nàng cũng định lên Phong Lạc Phường tìm hiểu tình hình.
Chỉ là không quang minh chính đại đi gặp Lương gia giống như Thẩm Độ, mà là hỏi thăm chuyện của Lương gia trong quần chúng.
Ngồi trong phòng khách, Chu Nhan bị nô tỳ Lương gia nhìn chằm chằm, nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu ho một tiếng, nói với Thẩm Độ: “Ta nói này Đại các lĩnh…”
Thẩm Độ: “ Không gọi phu quân, ra khỏi cửa Lương gia, lưỡi của cô cũng không cần nữa…”
Chu Nhan phục hắn rồi, hắn nghĩ rằng tính khí mình tốt lắm hay sao, huống hồ nàng cũng là bệ hạ ban hôn gả qua đây.
Chu Nhan ngồi thẳng dậy nhìn Thẩm Độ, im lặng một lúc rồi nói: “Phu quân.”
Thẩm Độ uống trà: “Nói.”
Sắc mặt Chu Nhan có chút chán nản, nhưng vẫn cười nói: “Trong chuyện này ta và ngài ý kiến bất đồng, ngài cần gặp quân chủ mẫu chủ nhị phòng, ta ở đây không biết sẽ làm loạn ra điều gì.

Ta muốn ra ngoài đi dạo.”
Đặt tách trà sứ chu hoa xuống, Thẩm Độ gật đầu: “Để Cảnh Lâm đi theo cô.”
Cảnh Lâm cúi đầu tuân lệnh, khuôn mặt lạnh lùng sát khí không khác gì chủ nhân của hắn.
Chu Nhan lúc này cũng không tính toán chuyện bản thân nàng không thích nội vệ nữa, chỉ cần không phải ở cạnh Thẩm Độ thì cái gì cũng dễ nói.

Gọi đến một nha hoàn hỏi thăm hoa viên ở đâu, Chu Nhan ngồi xuống đình nghỉ mát, nói với Cảnh Lâm: “Ta thức liền một đêm không được ngủ, muốn ngủ ở đây một lát, ngươi đi ra kia canh gác giúp ta.”
Nàng chỉ vào cái cây lớn ngay lối ra vào.
Cảnh Lâm không động đậy, Chu Nhan xoa xoa ấn đường, khó chịu kéo kéo cổ áo, càu nhàu nói: “Được thôi, nếu nội vệ các người đến phu nhân của Đại các lĩnh nghỉ ngơi cũng dám nhìn thẳng, vậy thì ta còn ngại cái gì, ngươi đứng canh một mình đi.”
Nói rồi nàng bèn gục đầu xuống bàn đá, cúi mắt, đường viền cổ áo hơi hạ xuống, lộ ra bả vai.
Cảnh Lâm vốn tưởng rằng nàng muốn giở trò mánh khóe, nhìn nàng không giữ hình tượng mà ngủ đi như vậy, hắn nhanh chóng chuyển mắt đi ra khỏi đình nghỉ, còn gọi một nha hoàn đến thả rèm trúc xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa, Chu Nhan mở mắt, trong khoảnh khắc thả rèm bước ra từ một bên khác.
Nha Hoàn giật mình sợ hãi, Chu Nhan liền kéo nàng ta lại, đưa ngón tay ra hiệu im lặng, than vãn: “Phu quân ta không rời xa ta được, ta đi một bước chàng liền sợ ta ngã, đến giờ đã nhìn ta một ngày một đêm rồi.

Ngươi để ta đổi không khí một chút, đừng có lên tiếng.”
Nha hoàn do dự gật gật đầu, cùng với Chu Nhan bước ra từ một cửa khác, nàng ta mới hỏi: “Ta nhớ phu nhân là nữ quan của hình bộ, phu nhân đi hình bộ Bạch diêm đại các lĩnh cũng không thả người sao?”
Chu Nhan ai oán nói: “Không thả, hình bộ cũng không dám dị nghị.

Chàng ấy được bệ hạ trọng dụng, thượng thư của chúng ta cũng không dám to tiếng cãi nhau với hắn.


Nói ra cũng không biết làm sao, lúc ta gã qua hôm qua còn sợ chàng một đao chém chết, kết quả mới có một ngày, ta liền sợ chàng đeo theo ta cả ngày rồi.”
Thẩm Độ tìm nàng gây phiền toái, chẳng qua là vì có tin đồn nàng không được hắn thích, Trương thừa tướng vì chuyện này mà đối đầu với hắn.

Vậy thì để phòng tránh hắn lại tìm nàng, nàng sẽ tự chủ động phối hợp xoay chuyển lời đồn.
Nha hoàn trong những gia đình lớn như thế này là có tác dụng lớn nhất.
Quả nhiên than vãn xong, nha hoàn bèn rất ngạc nhiên: “Nhưng nô tỳ hôm qua….”
“Trước ngày hôm qua chúng ta vẫn chưa gặp mặt qua, đương nhiên sẽ có mâu thuẫn.” Chu Nhan nói, “Nếu như chàng không thích ta, đường đường là đại các lĩnh nội vệ phủ, sao lại đưa ta theo khắp nơi, còn cho thuộc hạ thân cận nhất là Cảnh Lâm bảo vệ an toàn cho ta.”
Nha hoàn giống như bừng tỉnh nói: “Là như vậy.

Nô tỳ còn đang nghĩ, đại các lĩnh thân thiết với nhị lão gia, rõ ràng biết là gần đây trong phủ không thích nhất là người của hình bộ, sao đại các lĩnh lại dắt theo phu nhân vào trong phủ chứ, thì là là yêu không thể tách rời.

Nếu như những người ngoài kia biết đại các lĩnh sủng ái phu nhân như thế, chắc chắn sẽ ngưỡng mộ chết mất.”
Chu Nhan ngại ngùng mỉm cười, đưa tay giúp nàng ta cầm lấy một chiếc đèn vừa được thay xuống, hỏi: “Phu quân và Lương thị lang quan hệ rất thân thiết sao, ta mới gả qua Thẩm phủ, chưa nghe chàng nói qua.”
Nha hoàn tên là Bình Dịch Cận, hảo cảm của nàng ta đối với Chu Nhan cũng tăng lên mấy phần, nàng ta nghĩ nghĩ: “Thị lang và đại các lĩnh qua lại cũng được mấy năm rồi, nhưng đại các lĩnh cũng không phải thường đến, chỉ là thỉnh thoảng đến một lần sẽ tặng một ít đồ.”
“Tặng đồ?”
“Đúng rồi, cũng không phải là đồ vật gì quý giá, chỉ là hoa cỏ dược liệu.


Chắc là thị lang nhờ đại các lĩnh giúp đỡ cho Vệ phu phân.” Thấy Chu Nhan không biết, nha hoàn lại tiếp tục nói: “Vệ phu phân là vợ kết tóc với nhị lão gia, mấy năm trước mắc bệnh điên, sau đó bệ hạ lại cho lão gia ân điển, đưa Trịnh phu nhân từ thiếp thất lên chính thê.
Vệ phu nhân thích nhất là trồng hoa cỏ, nhưng lại hay chăm chết cây, cây cứ chết là lại phát bệnh, nhưng đích thủy quan âm là hoa của phương nam thì làm sao ở Trường An có thể dễ dàng chăm nó sống được? Gần như mỗi lần cây chết, Vệ phu phân lại bắt đầu phát điên.

Phu nhân nếu không biết sự quan trọng của mấy cây hoa đó, nô tỳ nói như thế này vậy, tháng trước cây hoa đó có chết một lần, Vệ phu nhân tỉnh dậy thấy không còn hoa nữa bèn đánh người xung quanh, không cẩn thân xông vào viện của đại phu nhân, rạch lên mặt vú nuôi của đại phu nhân một đường rất lớn, máu văng lên bức bình phong, bạch mai đều chuyển thành màu đỏ.”
Chu Nhan lặng lẽ hít một hơi, kinh hãi nói: “Vậy vú nuôi đó chết rồi sao?”
Nha hoàn lắc đầu: “Không có, Giang ma ma vết thương tuy nghiêm trọng, nhưng may là ngày hôm đó có đại phu đến xem bệnh cho Vệ phu nhân đang ở trong phủ, vậy mới có thể giữ lại một mạng.”
Chu Nhan gật đầu suy nghĩ, lại hỏi: “Đã là vú nuôi của đại phu nhân, lại sống ở trong phủ, chắc hẳn tình cảm giữa đại phu nhân và Giang ma ma nhất định rất tốt.

Chuyện này xảy ra, đại phòng và nhị phòng chắc là cãi nhau lớn nhỉ?”
Bước chân nha hoàn chợt dựng lại, nhìn Chu Nhan, trong ánh mắt dường như có một chút cảnh giác.
Chu Nhan ngay lập tức bào chữa: “Ngày hôm đó ta tới chùa Tây Minh, nghe chủ sự nói trưởng họ Lương gia vừa nhìn thấy thi thể Lương công tử bèn yêu cầu nghiệm thi, còn mắng chửi Lương thị lang, vậy nên ta mới nghĩ có thể là đại phòng và nhị phòng sớm đã có thù oán….”
Nói ra lời thật lòng, Chu Nhan nhìn sắc mặt của nha hoàn,
Ngày tuyển chọn nữ quan cho hình bộ, danh sách được công bố khắp nơi, nàng có thân phận này, muốn giấu diếm cũng không có khả năng, không bằng nói ra suy nghĩ của mình, người ta còn có thể tin nàng thêm vài phần.
Quả nhiên những bất an của nha hoàn liền biến mất, thấy những nô tỳ khác đều đi tới khúc quẹo của hành lang, nàng ta kéo Chu Nhan tiếp tục nói: “Nô tỳ cũng nghe nói rất nhiều người hoài nghi chuyện này, cũng không sợ nói cho phu nhân biết, nhị lão gia của chúng ta với đại phòng bên kia đúng là không hòa thuận.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận