“Em ngất xỉu tại chỗ, tình cảnh thì tương tự khi đó — máu me đầm đìa. Đối với Tô Ngôn, có lẽ giây phút ấy cậu ấy nghĩ là em đã chết rồi. Thảm họa mười tám năm trước lại tái hiện trước mắt cậu ấy lần nữa. Em hãy tiếp tục suy nghĩ đi, đối với một người yêu em, đối với một người đàn ông đã từng thương tổn thì đó là đả kích gì?”
Hạ Đình Vãn che mặt, y không kìm được mà hơi co rúm người lại.
Không phải y không thể trả lời, mà là không dám nghĩ. Qua hồi lâu, y mới thì thào: “Khi ấy, nhất định rất đau đớn.”
“Cậu ấy không chỉ đau đớn. Em còn nhớ rõ những gì mình đã nói với cậu ấy trước khi bị tai nạn không, em nói cậu ấy lợi dụng tình yêu với em để bù đắp nỗi hổ thẹn với em trai…”
Hứa Triết hơi bất đắc dĩ thở dài, sau đó im lặng mới tiếp tục nói: “Đây đều là những chi tiết nhỏ nhặt trong sự kiện tai nạn kia. Nếu như em chắp vá chúng lại, sẽ phát hiện góc nhìn của Tô Ngôn trong vụ tai nạn kia, nó thảm thiết đến nỗi gần như có thể phá hủy cậu ấy. Cậu ấy cảm thấy sợ hãi và tự trách khôn cùng, tiềm thức cậu ấy sẽ quy trách nhiệm vụ tai nạn xe cho mình. Cậu ấy không chỉ áy náy với em, mà còn áy náy với đứa bé mà em nói — Cậu bé Ninh Ninh kia. Đình Vãn, nếu một người đột nhiên phải gánh vác nhiều thứ nặng nề đến vậy, họ sẽ bị thương nặng.”
Nói đến đây, Hứa Triết vươn tay nâng mặt Hạ Đình Vãn lên rồi nhìn vết sẹo kia, thấp giọng nói: “Em xem, đây là vết sẹo mà vụ tai nạn kia để lại. Nó chỉ nằm ở trên da thịt, dù sẽ khiến em phiền não, nhưng đồng thời em cũng có thể thấy nó đang dần dần nhạt đi, trở nên ổn hơn. Nhưng còn vết thương của Tô Ngôn chẳng ai trong chúng ta thấy được, chỉ có thể dựa vào những chi tiết này mà dần dần phân tích và thử tiếp cận thế giới nội tâm của cậu ấy.”
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu nhìn Hứa Triết, bỗng nhẹ nhàng nói: “Thầy ơi, có phải… Cho đến bây giờ Tô Ngôn vẫn còn đang bị thương không? Dù, dù đã trải qua lâu đến thế, nhưng vết thương của anh ấy vẫn không trở nên tốt hơn.”
“Đương nhiên. Thật ra mấy lần gặp sau khi ly dị, thái độ của cậu ấy giấu rất nhiều chi tiết đáng để phân tích, nhưng vì em đắm chìm trong nỗi buồn nên có lẽ không để ý tới.”
Hứa Triết ngồi thẳng người dậy tiến lại gần Hạ Đình Vãn hơn, chầm chậm nói: “Hãy nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi ly dị chính thức đi, lúc đó thái độ của Tô Ngôn cứng rắn nhất, đúng không? Cậu ấy nói những câu tàn nhẫn như “Không thương em cũng chẳng hận em”, “Sau này không muốn gặp em nữa”, lúc đó nghe xong hẳn em đã nghĩ việc tái hợp lại là vô vọng.”
Hạ Đình Vãn gật đầu, dĩ nhiên y vẫn còn nhớ rất rõ, lúc đó thật sự y như rơi xuống vực sâu ngàn trượng. Khi ấy Tô Ngôn xa lạ lạnh lùng khôn kể, đến nỗi gần như khiến y phải sợ hãi.
“Nhưng em phải nhớ kỹ, đúng lúc này, hết thảy những từ ngữ độc ác liên quan đến tình cảm hai người mà cậu ấy nói đều là giả dối. Sau đó mỗi lần gặp mặt em những lời của cậu ấy càng chân thực hơn… Chỉ có lúc ấy là đang hoàn toàn lừa em.”
Hạ Đình Vãn bỗng ngẩng đầu lên, y nhìn Hứa Triết, cảm thấy mình đã bắt được điểm mấu chốt nào đó, nhưng vẫn không quá rõ ràng.
“Đó là vì lúc gặp mặt, mỗi một câu Tô Ngôn nói với em đều có động cơ. Em có nhớ lần ấy không, lần đầu tiên gặp nhau là lúc em vẫn chưa phát hiện có sự tồn tại của Ninh Ninh. Tô Ngôn thì biết rất rõ, cậu ấy không hy vọng em sẽ phát hiện ra, không mong em trở lại, cho nên mới vô cùng hung dữ muốn cắt đứt tất cả huyễn tưởng của em, đây là lần duy nhất sau khi ly dị cậu ấy biểu đạt một cách rõ ràng rằng không yêu em. Vì thế đây chính là lời nói dối.”
Hạ Đình Vãn cảm thấy trong nháy mắt trái tim mình nảy nhanh hơn một chút.
Sau khi ly dị, chuyện nào chuyện nấy đều phát sinh rất nhanh, chỉ liên tục để lại cho y từng lần mất mát và đau lòng.
Y không kịp suy xét kỹ càng, cũng chưa từng sắp xếp ngữ cảnh và động cơ phía sau mỗi lần nói chuyện của Tô Ngôn một cách tỉ mỉ đầy logic như Hứa Triết.
Y không kìm được mà nhìn Hứa Triết. Khóe mắt của người thầy y tôn kính đã hằn lên dấu vết năm tháng, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời chan chứa vẻ cơ trí như thuở nào.
“Vì thế em có thể suy nghĩ thêm về tình cảnh mỗi lần em nói đến chuyện tình cảm với cậu ấy. Em đã ra sức rất nhiều lần, tuy lần nào Tô Ngôn cũng từ chối, nhưng có phải càng lúc cậu ấy càng yếu thế và không còn cứng rắn nữa đúng không? Lần thứ hai em nói đến chuyện tình cảm thì Tô Ngôn bảo mình mệt mỏi rồi, mình lớn tuổi rồi, không đủ sức nữa. Đây chính là vấn đề về khả năng yêu được hay không, chứ không còn là vấn đề không yêu em nữa, đó là lần chuyển biến đầu tiên. Lần thứ ba em hỏi chuyện tình cảm, chất vấn cậu ấy tại sao có thể nhanh chóng làm tình với Ôn Tử Thần nhanh đến thế, hỏi cậu ấy nếu em cũng tìm người mới thì cậu ấy có đau khổ không. Lần này ngay cả thái độ của chính mình cậu ấy cũng không có, chỉ bảo em tìm một người trẻ tuổi hơn. Đây chính là lần chuyển biến thứ hai.”
“Mãi cho đến đêm nay, gần như Tô Ngôn đã nửa thẳng thắn với em, những lời cậu ấy nói đã bắt đầu tiếp cận nội tâm chân chính của mình. Tô Ngôn nghĩ mình càng lúc càng khiến em không vui, em và cậu ấy kết hôn là đang đi xuống một con dốc, mà cuối con dốc ấy lại là say rượu tai nạn xe, cậu ấy không thể đối mặt với việc này. Em nói em nghĩ là do mình quá tùy hứng nên mới tổn thương trái tim Tô Ngôn, vì thế mới nên nỗi ly hôn. Nhưng dựa theo từng phản ứng một của Tô Ngôn từ trước, thầy thấy Tô Ngôn không nghĩ như vậy.”
Tốc độ nói của Hứa Triết hơi nhanh, ông nhìn sang Hạ Đình Vãn, nói một cách chắc chắn: “Đối với Tô Ngôn, có lẽ ly hôn không phải vì em làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy có thể dễ dàng tha thứ cho việc em tùy hứng trong tình cảm với mình, có thể tha thứ cho việc em giày vò cậu ấy hết lần này đến lần khác. Nhưng điều trí mạng thật sự chính là, cậu ấy lại nghĩ mình đã sai, là cậu ấy không chăm sóc chu đáo cho em; cuộc hôn nhân năm năm kia lại khiến em đau khổ đến mức tự làm tổn thương đến mình; là chính tay cậu ấy đã phá hủy người mình yêu nhất. Đây mới chính là nguyên nhân cuối cùng khiến tình cảm của Tô Ngôn bị sụp đổ.”
Nói đến đây, Hứa Triết ngừng lại.
Hạ Đình Vãn cúi đầu, ngực phập phồng thở gấp. Y rút một hộp thuốc lá từ trong túi ra rồi run run châm một điếu.
Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ nghe như một hồi khóc lóc hối hận.
Hứa Triết nhìn dáng vẻ cúi đầu hút thuốc của Hạ Đình Vãn, nhẹ giọng nói: “Thầy vẫn còn nhớ rất kỹ cái hôm Tô Ngôn cưới em. Sau khi nghi thức chấm dứt, cậu ấy uống hơi quá chén và có nói chuyện phiếm với thầy. Lúc đó thoạt nhìn cậu ấy vui vẻ đến ngốc nghếch, mặt cũng đo đỏ, nụ cười rất chất phác. Thầy hỏi cậu ấy, kết hôn vui đến thế sao? Cậu ấy đáp….”
“Cậu ấy nói mình đã có nhà rồi, sau này làm gì cũng đã có chốn tựa nương, rất an bình, là một người đã có chốn về.”
“Thật ra khi ấy thầy thấy rất cảm động, thật đấy. Những vần thơ Tô Ngôn viết cho em lãng mạn đấy, đẹp đẽ đấy, nhưng thật sự thì khi cậu ấy nói những lời bình dị và thật thà thế này mới chân thực hơn.”
Nghe xong câu nói kia, khóe mắt Hạ Đình Vãn thoáng cái đỏ bừng, y gần như phải gắng hết sức mới không để mình rơi lệ.
Y chưa từng nghĩ, hóa ra năm đó cảm xúc của Tô Ngôn lại giống y như đúc.
Có nhà…
Tô Ngôn cũng giống y, chưa từng có một mái nhà ấm áp và chở che.
Thì ra Tô Ngôn đã từng coi y là chốn tựa nương.
Y là chốn về của người ấy.
“Đình Vãn, em là học trò của thầy, so với cảm xúc của Tô Ngôn thì thầy quan tâm đến em hơn…”
Hứa Triết đưa cho y một cái gạt tàn, trong mắt ông chứa chan cảm xúc dịu dàng thân thiết: “Em muốn tái hợp vào thời điểm này không phải là chuyện vô cùng dễ dàng. Thật ra thì em cứ nghĩ đi, thời điểm tiếp nhận sự thật ly hôn của hai người hoàn toàn khác nhau. Mấy tháng này em mới dần đang tiếp nhận, nỗi đau đớn của em còn mới, còn dữ dội. Còn Tô Ngôn, cậu ấy đã âm thầm xoay xở chuyện này trong lòng sớm hơn em nhiều lắm. Sau khi xảy ra tai nạn, trong khoảng thời gian nửa năm cậu ấy ở bên em để bảo vệ đã vô số lần nghĩ đến chuyện chia tay em rồi, khi đó mới là giai đoạn mà Tô Ngôn khó chịu nhất. Cho đến bây giờ, nỗi đau đớn sắc nhọn của cậu ấy đã dần dần mài mòn đi, trở thành nỗi đau chậm chạp giày vò. Nhưng bây giờ em lại quay về, em cưỡng ép phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Tô Ngôn, kéo cậu ấy quay lại quãng thời gian đau đớn nhất, nhất định cậu ấy sẽ chống cự và trốn tránh theo bản năng.”
Hạ Đình Vãn rít một hơi thuốc đắng chát, y biết Hứa Triết nói đúng.
“Thật ra thì cậu ấy đã xây dựng cho mình rất nhiều phòng tuyến tâm lý. Em xem này.”
Hứa Triết nâng đầu Lan Lan đang ngủ mơ màng bên cạnh lên, nhẹ nhàng kéo kéo chòm ria dài của nó. Lan Lan đang say ngủ bỗng vùng vẫy một hồi rồi dùng móng vuốt đẩy tay Hứa Triết ra. Hứa Triết tiếp tục nói: “Bộ ria của mèo có thể đo lường khoảng cách, dùng để thăm dò luồng không khí lưu động. Nói thẳng ra là ria mèo khiến chúng thấy thoải mái, thấy an toàn. Tình huống bây giờ chính là Tô Ngôn mọc cho mình rất nhiều sợi ria: Quan hệ với Ôn Tử Thần; nhiều lần nhấn mạnh mình chỉ là người mê phim của em, đây đều là những sợi ria mèo, là cách cậu ấy tạo cảm giác an toàn cho mình. Đêm nay em ngả bài với Tô Ngôn, không cho phép cậu ấy lại ở bên Ôn Tử Thần, chuyện này giống như đột nhiên ép nhổ ria cậu ấy đi. Thật ra thầy không biết chuyện này tốt hay xấu, nếu như cậu ấy vẫn lùi về sau, thầy sợ chính em sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa… Khiến chính mình bị thương.”
“Sợ cái gì?”
Lục Tương Nam bỗng cất tiếng.
Giọng của Lục Tương Nam rất giống con người anh, vô cùng dứt khoát và nhanh nhẹn. Anh đặt bút vẽ sang một bên rồi búi lại mái tóc lộn xộn, nói thẳng: “Thứ anh ấy không cần, tội gì không rút bỏ?”
“Đàn ông ở giai cấp như Tô Ngôn, xưa nay những người anh ấy yêu đều không phải kiểu thực dụng, anh ấy chỉ có thể yêu những gì hợp với thẩm mỹ của mình. Tô Ngôn thiếu người giải quyết nhu cầu tình dục à? Thiếu người chăm sóc để làm mình vui vẻ ư? Cho đến giờ Tô Ngôn không thiếu, chỉ là hiện tại đầu của anh ấy bị hỏng, cho rằng mấy chuyện này có thể làm lý do trên danh nghĩa để chia tay Hạ Đình Vãn.”
Lục Tương Nam nói rất thẳng thắn: “Đầu óc Tô Ngôn không tỉnh táo, vốn đã làm sai, thế tại sao phải nuông chiều anh ấy? Em đừng có nghe mấy cái lời không ăn nhập của Hứa Triết, ảnh với Tô Ngôn đều là những lão nam nhân đến tuổi trung niên bắt đầu sợ đau đấy.”
Hứa Triết nghe Lục Tương Nam nói, khá là bất đắc dĩ, đồng thời cũng nở nụ cười cưng chiều mà cúi đầu uống trà.
Lục Tương Nam đi tới bế Lan Lan lên khỏi sô pha rồi đặt xuống đất, còn mình thì tự nhiên chui vào lòng Hứa Triết, híp mắt nói: “Thiêu thân lao đầu vào lửa là vì nó khát khao ngọn lửa. Những gì em muốn thì đừng buông tay vì lo lắng cho mấy thứ này. Tô Ngôn đau thì sao, đau cũng phải bứt sạch những sợi ria không có tác dụng này đi. Hai người yêu nhau không để ý nhất thời là ai nợ ai, bên nhau trọn đời mới là chuyện quan trọng.”
“Năm nay Tô Ngôn đã ba mươi sáu tuổi rồi, dù đau một năm nửa năm nữa, thì vẫn còn năm mươi năm có thể để em thỏa thích mà yêu. Vì thế, có gì để mà do dự?”
Vợ đã mở miệng, Hứa Triết không dám phản bác, chỉ cúi đầu dịu dàng lau vệt màu dính lên mặt Lục Tương Nam.
Hạ Đình Vãn nhìn hai người họ, cảm xúc phức tạp không ngừng trỗi dậy trong lòng.
Có hơi ước ao, cũng ngưỡng mộ Lục Tương Nam, mà nhiều hơn chính là hiểu rõ và kiên quyết hơn về con đường phía trước của mình. Trong tối hôm nay khi đột nhiên đứng trên mặt đất chân thật, tình cảm của y đã nảy sinh bộ rễ dẻo dai chắc khỏe.
Hứa Triết dịu dàng nho nhã là tài tử trong lòng mọi người, nhưng trong tình yêu, từ đầu đến cuối Hạ Đình Vãn đều cảm thấy Hứa Triết mắc nợ Lục Tương Nam rất nhiều. Nhưng hôm nay y lại cảm thấy mình đã nhiều chuyện rồi.
Từ trong xương cốt của Hứa Triết dường như có tinh thần biệt nữu của văn nhân, đạo diễn lớn lại lên giường với diễn viên tự mình khai quật được, tuổi tác lại chênh nhau đến hơn mười năm, nếu nói ra ắt sẽ bị tranh cãi bàn tán rất nhiều.
Hứa Triết lo ngại miệng lưỡi người đời, nhưng vẫn không ngăn được sự theo đuổi nhiệt tình khổ cực của Lục Tương Nam, cuối cùng hai người vẫn yêu nhau. Tuy nhiên chuyện tình yêu này vẫn là Lục Tương Nam đơn phương cố gắng, vì đóng phim của Hứa Triết mà chịu khổ không ít, trong đó từng có một lần đổ bệnh đến mức vô cùng gầy ốm vào bệnh viện, thế mà Hứa Triết vẫn không chịu công khai.
Hứa Triết nhu nhược tròn sáu năm mới chịu cho Lục Tương Nam một kết cục viên mãn quang minh chính đại.
Một câu không để ý nhẹ tênh hôm nay Lục Tương Nam nói ra, thật sự đã nói hết những dũng cảm si khờ của ái tình chốn nhân gian.
Nói cho cùng, có đáng giá hay không cũng chỉ là quan điểm cân đong đo đếm trong mắt người ngoài, một tấc hay một thước vẫn là mình mắc nợ người kia.
Thế nhưng đối với những người yêu nhau say đắm đến cực hạn, buồn vui đều sẻ chia, ngay cả tính mạng cũng giao hòa với nhau, một hào một ly kia thật sự không đáng để trong mắt.
Có dũng khí nắm tay nhau cả đời, cho nên không sợ gió mưa nhất thời.
Tình yêu ——
Luôn có sức mạnh.
_____________
Mấy chương này deep dễ sợ, đâu đâu cũng nhặt được những câu hay hay làm quote.
Hứa Triết năm nay tầm 55 56 tuổi, nên tui để ngôi xưng là “ông”. Tầm này tuổi gọi ông thì cũng hơi già một xíu, nhưng gọi hắn gọi anh thì thôi không hợp tẹo nào.
Từ ngày mai chắc mỗi ngày chỉ có một chương thôi, mấy hôm nay tui lười với bận quá không edit thêm được tí nào cả, sắp hết hàng tồn rồi. Bao giờ edit được nhiều thì lại quay về 2 chương/ngày nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...