“Cho đến giờ tôi vẫn chưa từng được phép làm những chuyện mình muốn.”
Tô Ngôn chầm chậm hít một hơi, dường như trong không khí đang ẩn giấu một lưỡi dao sắc bén. Cứ hít một hơi thì nó sẽ cắt nát buồng phổi, vì thế âm cuối cùng của anh cũng đớn đau run rẩy theo: “Tôi muốn mẹ ở lại bên tôi, muốn học ở trường trong nước, muốn học khoa Văn, nhưng không có việc nào có thể theo nguyện vọng của tôi.”
“Năm mười một tuổi, vì cha tôi nhiều lần ngoại tình mà mẹ tôi mắc bệnh trầm cảm nặng, sau đó tôi nhanh chóng bị đưa đến Anh đi học. Ba năm sau, mẹ tôi chết trong bệnh viện, khi đó cha không cho tôi biết, có lẽ ông ta nghĩ không cần thiết. Sau này khi đến kỳ nghỉ tôi về thành phố H, điều duy nhất có thể làm đó chính là đi tảo mộ… Đến khóc lóc cũng quá muộn rồi.”
“Lúc mới đến Anh, tiếng Anh của tôi rất tệ. Tôi không có bạn, lúc học cũng không hiểu những lời thầy cô giảng. Quanh tôi đều là người Anh da trắng, thế giới của họ như cách tôi một chiếc lồng thủy tinh. Mấy tháng đầu, lúc một mình đến căng tin tôi chỉ gọi sandwich trứng gà, bởi vì đó là từ duy nhất mà tôi có thể nói mà không lộ cái sai… Ăn đến mức chỉ muốn ói, bây giờ nhắc đến từ sandwich trứng gà này tôi vẫn muốn ói. Vì để tôi thích ứng, cha không cho tôi tiếp xúc với tiếng Trung, ông ta mời quản gia người Trung cũng gần như chỉ nói tiếng Anh. Khi đó tôi có giấu một bộ “Tiếu Ngạo Giang Hồ” trong phòng, chờ đến đêm sẽ lén lút lật vài tờ, lật đến mức sắp nát bươm.”
“Đấy chính là thời niên thiếu của tôi, rất cô độc, cô độc đến nỗi tự mình viết thư cho mình, tự nói chuyện với mình. Trong thế giới của tôi, chỉ mình tôi chơ vơ.”
Hạ Đình Vãn nhìn sườn mặt của Tô Ngôn, y không kìm được mà run rẩy vươn tay ra cầm lấy tay Tô Ngôn.
Nhiệt độ của Tô Ngôn dường như cũng cô độc, lạnh lẽo đến thấu xương.
“Hai năm sau, có một lần trong giờ Văn thầy giáo có đọc diễn cảm thơ của Byron, em biết đấy, là câu thơ mà ai ai cũng có thể thuộc lòng:
“Nếu tôi gặp được em
Sau bao năm xa cách
Biết chào em thế nào
Bằng lặng im, nước mắt.”
Lần đầu tiên tôi phát hiện, dùng tiếng Anh để đọc diễn cảm lại đẹp đến thế. Tôi say đắm nhịp điệu ấy — With tears, with silence, không kìm được mà lặng lẽ học thuộc câu này thật nhiều lần. Sau đó tôi bắt đầu cố gắng thích ứng, thường xuyên đến thư viện đọc thơ Byron, Shelley, Tagore. Rốt cuộc tôi cũng phấn chấn, tôi cho là mình đã tìm được phương hướng, nhưng…”
“Nhưng tôi sai rồi. Năm mười tám tuổi ấy, em tôi tự sát, mà cha tôi cũng chẳng đớn đau được là bao. Ông ta tự mình bay đến Anh nhìn tôi điền xong nguyện vọng rồi mới đi. Cuối cùng tôi không học Văn, mà lại đến học viện Thương mại. Tôi là con trai nhà họ Tô, tôi không thể làm chuyện mình muốn làm. Đình Vãn, đúng thế, tôi cảm thấy cuộc sống thật sự rất gian nan. Sống có thể không khó, nhưng sống để cho mình thấy mình đáng giá thật sự rất khó khăn. Bởi vì… Cả đời này tôi rất ít khi thật sự vui vẻ.”
Nói đến đây, Tô Ngôn ngẩng đầu nhìn Hạ Đình Vãn, trong mắt anh dập dờn sương mù bi thương.
Hạ Đình Vãn không thốt nên lời, y cảm thấy trong ruột mình cuộn lên vị đắng chát.
Tô Ngôn mạnh mẽ giỏi giang, Tô Ngôn tài hoa lưu loát, Tô Ngôn phong độ nhanh nhẹn, khi Tô Ngôn dùng dáng vẻ này bước về phía y, y đã cho rằng đó là điều đương nhiên.
Y và Tô Ngôn đâu chỉ chênh lệch tuổi tác mười một năm.
Y hưởng thụ Tô Ngôn hoàn mỹ nhất trong năm năm, y không kiêng nể gì mà trưng vết thương của mình cho Tô Ngôn xem, thậm chí sau đó còn hơi kiêu ngạo, giống như đây là lý do để Tô Ngôn phải hết sức cưng chiều mình.
Thế nhưng những khổ cực gập ghềnh phải trải qua, người đàn ông ấy chưa từng nói cho y nghe.
Y muốn mắng người ấy.
Nhưng sao nhẫn tâm được.
Hôn nhân của hai người, một người lăn lộn làm nũng chơi xấu không muốn lớn lên, người còn lại ngoại trừ im lặng nhẫn nhịn thì còn biết làm thế nào được.
Là y không cho người đàn ông đã mệt mỏi ấy một lý do để tiếp tục chống chọi.
“Mẹ tôi đã từng nói, lúc một tuổi tôi chập chững bước đi, bà đã lặng lẽ thề hứa trong lòng, hi vọng thế giới này có thể đối xử tử tế với tôi. Tôi nghĩ, nếu còn sống, hẳn bà sẽ thất vọng lắm.”
Tô Ngôn lắc đầu: “Khi kết hôn với em, thật ra trong nhà tôi không đồng ý cho lắm, nhưng lần đó tôi vẫn khăng khăng thực hiện. Khi đó nguyện vọng của tôi không khác mẹ là bao. Nhưng tôi không muốn bị động như bà, nếu thế giới không chịu đối xử tử tế với em, thì tôi sẽ bất chấp. Vì thế tôi vẫn nghĩ, nếu em muốn đóng phim thì cứ đóng, nếu em không muốn đi làm tôi sẽ nghỉ ngơi cùng em. Tôi có rất nhiều tiền, vậy nên không muốn em phải lắng lo ưu sầu một cách vô vị. Tôi chỉ hi vọng em sẽ vui, hi vọng em có thể làm những chuyện mình thật sự muốn làm, hi vọng cuộc đời em có thể thỏa mãn và bình an chân chính. Nhưng…”
Nói đến đây, Tô Ngôn đau khổ thả tay xuống. Anh im lặng một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Nhưng tôi đã thất bại.”
“Tôi đã thất bại triệt để.” Tô Ngôn lặp lại lần nữa. Anh hơi sững sờ, như đang hỏi Hạ Đình Vãn, hoặc lại như đang lầm bầm tự nhủ: “Có phải tôi đã làm sai rất nhiều chuyện không? Kết hôn năm năm với tôi, nhưng em càng ngày càng ủ rũ. Năm cuối cùng, hình như cho dù tôi có cố gắng thế nào thì em cũng không còn vui như cái hồi chúng ta mới yêu nhau. Có lúc tôi đã nghĩ, liệu có phải vì bản thân tôi rất ít khi vui vẻ nên tôi không thể cho em hạnh phúc thật sự không?”
“Không phải đâu Tô Ngôn, em…” Hạ Đình Vãn ngẩng phắt đầu lên. Y dùng sức lắc đầu, trong đôi mắt gần như là vẻ sợ hãi.
Đừng, Tô Ngôn, xin anh đừng nghĩ như vậy.
“Vì thế cứ như bây giờ cũng rất tốt.” Tô Ngôn nhẹ nhàng cười khổ: “Em đã trưởng thành rồi, có thể suy nghĩ chín chắn xem mình muốn gì, có thể thấy rõ cuộc đời phức tạp. Em không cần tôi bảo vệ cũng có thể sống tốt. Thực ra cái hôm mà em đến tìm tôi nói muốn gánh lấy tránh nhiệm nuôi Ninh Ninh, tôi cảm thấy em đã trưởng thành rồi, thật đấy. Em còn trẻ thế này, sau đó em sẽ gặp được rất nhiều người xuất sắc hơn, Kỷ Triển, Kỷ Triển cũng không tệ lắm. Tôi và em, những chuyện đau khổ của chúng ta… Đều phải qua. Sau này, em hãy quay thêm mấy bộ phim nữa đi, tôi sẽ vẫn luôn là người mê phim của em, được không?”
Mỗi câu mỗi chữ mà Tô Ngôn nói đều là đang từ biệt, Hạ Đình Vãn hiểu được.
Lúc trước y cho rằng Tô Ngôn lạnh lùng nói anh không còn thương nữa đã là chuyện đau nhất rồi, nhưng hôm nay thà Tô Ngôn mắng y không hiểu chuyện và tùy hứng, còn hơn là như bây giờ.
Đừng giống như bây giờ.
Rốt cuộc Hạ Đình Vãn chịu không nổi nữa, nước mắt y ào ào tuôn chảy. Y ôm lấy Tô Ngôn, khàn giọng nức nở: “Đừng mà…. Tô Ngôn, em còn yêu anh. Xin anh đấy, cầu xin anh… Em còn cần anh mà.”
Y vốn đã nghĩ rất nhiều lời để miêu tả tình cảm của mình, nhưng giây phút này trong đầu y lại quên sạch.
Y như một con thú nhỏ, gần như liều lĩnh dùng hết sức chen vào lòng Tô Ngôn. Y hoàn toàn mất khống chế rồi, nhưng vẫn phải bó tay bất lực.
Y vừa hiểu, y mới vừa hiểu được những nỗi đau đớn trong lòng người mình yêu.
Anh nói mình cô độc, lòng y run rẩy; anh nói mình không vui vẻ, y cũng đau đến phát run.
Lần đầu tiên y thật sự cảm nhận được dáng vẻ rõ ràng của tình yêu — ấy chính là vui buồn sướng khổ của y tương thông với Tô Ngôn. Y muốn yêu Tô Ngôn, lần này y đã hiểu rồi.
Tại sao Tô Ngôn có thể quyết định đẩy y ra vào thời điểm mà y vừa hiểu rõ cơ chứ.
“Đừng mà…”
Y bất lực lặp đi lặp lại câu này, gần như vò rách quần áo Tô Ngôn.
Cơ thể Tô Ngôn ban đầu hơi cứng đờ, nhưng sau đó anh chậm rãi đặt tay lên lưng Hạ Đình Vãn, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngoan nào, ngoan nào, được không em?”
Hạ Đình Vãn nôn nóng đến nỗi run bần bật, y cảm thấy trong ngực mình có vô số lời muốn nói, lại không biết thốt lên thế nào, khiến y gần như muốn nổ tung.
Cả gương mặt lẫn đôi mắt của y đều đỏ bừng lên thật nhếch nhác, y ngửa đầu lên liều lĩnh hỏi: “Tô Ngôn, anh có còn yêu em không?”
Đôi mắt màu xám nhạt của Tô Ngôn nhìn y, qua một hồi lâu sau, anh không trả lời, chỉ thấp giọng nói: “Em cần phải trở về.”
Hạ Đình Vãn túm chặt lấy cổ áo Tô Ngôn không chịu xuống khỏi người anh, y liều mạng lắc đầu, đáp lại bằng giọng khàn đục: “Tô Ngôn, anh có dám trả lời em không? Anh dám nhìn vào mắt em, không lừa em, nói thẳng cho em biết không? Anh nói cho em biết… Anh không yêu em nữa, anh thích Ôn Tử Thần rồi, anh dám nói mấy câu này không?”
Tô Ngôn vẫn im lặng, anh nhìn Hạ Đình Vãn, đôi môi mỏng dần dần nhếch lên.
Đây là biểu cảm nghiêm túc và hơi phòng bị.
Anh không nói gì, đột nhiên bế xốc Hạ Đình Vãn dậy bước nhanh về phía xe của Triệu Nam Thù.
Dọc đường đi Hạ Đình Vãn vẫn cố sức giãy giụa, nhưng Tô Ngôn cao lớn hơn y nhiều, anh gắt gao giữ chặt, nên y không thể nào vùng xuống được.
Tô Ngôn giật mở cửa xe Triệu Nam Thù rồi cúi người nhẹ nhàng đặt Hạ Đình Vãn xuống ghế sau như đặt một chú cún con mềm mại. Triệu Nam Thù giật mình đến mức quay đầu lại nhìn, nhưng cậu không dám nói gì.
Hạ Đình Vãn biết bây giờ trên mặt mình tèm lem nước mắt, quần áo thì xốc xếch, trông thật sự mất thể diện. Nhưng y vẫn bất chấp, vẫn không chịu thả cổ áo Tô Ngôn ra, khiến anh đành phải khom người dính vào y.
“Tô Ngôn, anh vốn không dám nói, đúng không?” Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn chằm chằm, sau đó hít mũi một cái rồi túm cổ Tô Ngôn đè mạnh xuống, hung hãn hôn lên môi anh.
Đây gần như là một nụ hôn đẫm mùi máu tanh, môi Tô Ngôn bị y cắn nát rồi dùng sức mút mát. Tô Ngôn đau đến nỗi khẽ rên lên một tiếng muốn tránh đi, không ngờ lại bị y hôn sâu hơn.
Y đã không phân định được rốt cuộc bản thân mình đang hận hay đang yêu.
“Em sẽ không từ bỏ đâu.” Hạ Đình Vãn nghiến răng nói bên tai Tô Ngôn: “Tô Ngôn, em sẽ không từ bỏ tình yêu với anh. Bất kể bây giờ anh có đồng ý hay không, em cũng sẽ chẳng nghe đáp án của anh. Giờ anh là một con quỷ nhát gan, là một kẻ hèn nhát. Con mẹ nó, nhưng nếu như trong lòng anh vẫn còn thích em, nếu anh vẫn còn để ý đến tôn nghiêm của em, tình cảm của em… Vậy thì em không cho phép anh lên giường với Ôn Tử Thần, không được dây dưa tình cảm với người khác nữa, anh nghe rõ chưa?”
_____________
*Byron: George Gordon Noel Byron, nam tước Byron đời thứ 6 là nhà thơ lãng mạn nước Anh, thường được gọi là Lord Byron. Ông được coi là một trong những nhà thơ lớn của thế giới thế kỷ 19. Bài thơ được nhắc đến trong chương là When we two parted, một bài thơ rất nổi tiếng của ông, được biết với tên Việt là Khi đôi ta chia tay.
*Percy Bysshe Shelley là nhà thơ, nhà triết học Anh, một trong những nhà thơ lớn nhất của thế kỷ XIX.
*Rabindranath Tagore, hay Rabindranath Thakur, là một nhà thơ Bengal, triết gia Bà La Môn và nhà dân tộc chủ nghĩa được trao Giải Nobel Văn học năm 1913, trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel.
_________________
Làm đến chương này t đã khóc rất nhiều, khóc vì thương Tô Ngôn, thương cho quá khứ của anh ấy. Một đứa trẻ mười một tuổi, bé xíu, lại bị bứt khỏi môi trường sống quen thuộc để đến một nơi xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, thử hỏi mấy người chịu được. Cái chi tiết anh lật giở cuốn Tiếu ngạo giang hồ tiếng Trung đến gần nát ấy, đã nói rõ sự bất lực của anh. Rồi sau đó là cái chết của mẹ, cái chết của em trai. Mẹ chết mà không được gặp mặt lần cuối, em trai thì chết trước mặt mình, Tô Ngôn phải chịu đựng nỗi đau ấy thế nào? Sau này ngỡ anh sẽ hạnh phúc vì gặp được người mình yêu thương, nhưng người ấy cũng không vui vẻ như anh tưởng tượng. Không biết trong những tháng ngày ấy anh đã đau đớn và giày vò bản thân đến chừng nào nữa.
À nếu có thể thì mọi người hãy tìm đọc bài thơ When we two parted của Byron nhé, hay lắm luôn ấy, bản Việt dịch cũng hay nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...