Mấy ngày tiếp đó Hạ Đình Vãn ép bản thân mình không được nghĩ đến Tô Ngôn nữa, bắt đầu chuyên tâm xử lý vấn đề tài vụ. Y thử gọi điện thoại mấy lần cho Trương Tuyết Kiều nhắc đến vấn đề bán nhà, quả nhiên bị bà ta từ chối thẳng, lại còn hứng một trận chửi mắng.
Trương Tuyết Kiều mắng xong lại như bắt được cơ hội để chế giễu, bà ta bỗng nhiên khuyên Hạ Đình Vãn thiếu tiền thì đi xin Tô Ngôn.
Thật ra thì Hạ Đình Vãn không cảm thấy bi thảm cho lắm khi có một bà mẹ như vậy, y chỉ lúng túng cúp điện thoại.
Hạ Đình Vãn và Triệu Nam Thù thảo luận với nhau, xem ra muốn mua được nhà thì cũng chỉ có thể chắp vá chỗ này một ít chỗ kia một tẹo.
Phía trước của chiếc Lamborghini gây tai nạn kia bị móp méo không còn nguyên vẹn, mà vấn đề tai nạn do tự uống rượu lái xe thì công ty bảo hiểm lại không bồi thường, thế nên chỉ đành tốn một khoản tiền lớn để sửa chữa. Nhưng sau khi sửa xong, Hạ Đình Vãn nghĩ mình không thể lái chiếc xe này được nữa bèn cùng Triệu Nam Thù tìm cách bán lại.
Bằng lái bị treo sáu tháng, Hạ Đình Vãn nghĩ có lẽ mình sẽ không lái xe thể thao nữa, nên cũng dứt khoát bán luôn chiếc SLK màu bạc trước đó chưa từng đi bao giờ.
Cộng thêm một vài khoản tiền rải rác lung tung, cuối cùng y cũng gom được đủ, bèn mua một căn nhà có giá trị không nhỏ nằm ở Thiên Lan các. Đây là một khu nhà xa hoa vừa được khai thác nằm gần nhà Triệu Nam Thù.
Tuy căn nhà này không thể so sánh được với biệt thự ban đầu y muốn, nhưng Thiên Lan các xinh đẹp sạch sẽ, hệ thống bảo vệ lại nghiêm ngặt, hơn nữa đầy đủ tiện nghi, có hồ bơi nhà hàng sân bóng, có công viên cho trẻ em chơi đùa, thật sự là một chỗ ở tốt.
Y và Triệu Nam Thù từng đến xem qua một lần, và cảm thấy rất thỏa mãn. Trước đây Hạ Đình Vãn không để ý những chuyện liên quan đến nhà cửa đất đai, đây là lần đầu tiên y nghiêm túc mua cho mình một căn nhà, lại còn đặc biệt tìm hiểu qua một chút – Y phát hiện Thiên Lan các thế mà lại là bất động sản do tập đoàn Hanh Thái Tô gia khai thác, không khỏi cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé. Không biết Tô Ngôn có tự mình quy hoạch Thiên Lan các hay không nữa.
Vì nhà đã hoàn thành nên cũng không cần nhiều thời gian để chỉnh trang lại, dự tính hơn một tháng sau là có thể vào ở.
Hạ Đình Vãn nhờ Triệu Nam Thù tìm một nhà thiết kế nội thất, còn cố ý dặn dò có trẻ em ở trong nhà.
Ngày nhận nhà, khi đi trên đường với Triệu Nam Thù, lần đầu tiên Hạ Đình Vãn cảm thấy hốt hoảng vì tiền tài.
Vừa trưởng thành y đã nhất cử thành danh, sau đó lại nhanh chóng kết hôn với Tô Ngôn, sống trong một miền đất hứa không thật. Không phải y không biết mùi vị thiếu tiền thế nào, mà gần như là không cảm nhận được sự tồn tại của thứ mang tên tiền.
Cho đến giờ y mới vì cuộc đời của chính mình mà trù tính kinh tế, nhưng vẫn muốn chăm sóc cho một đứa bé. Hạ Đình Vãn bỏ ra một khoản tiền lớn, sau đó nhìn tài khoản trong thẻ mình sụt giảm thành một con số rất lúng túng, khi ấy y mới cảm nhận được cảm giác không tiền đi còn không vững.
“Nam Thù, có phải cậu cũng thấy anh quá ngây thơ không,” Hạ Đình Vãn đẩy kính mắt. Y nhìn những người đi đường đang bước qua mình, hít lấy không khí chân thật mà có phần xa lạ của thế giới này, ảo não: “Trước đây thật sự anh chưa từng nghĩ về chuyện tiền nong, hóa ra một khi đã cần thì tiền trôi như nước, tiêu cái là hết. Lòng anh cảm thấy thật sự trống rỗng. 25 tuổi mới hiểu được cảm giác này, có phải là rất kỳ quái không.”
“Cũng ổn mà.” Triệu Nam Thù nhún vai: “Không phải người ta nói là có áp lực mới có động lực à. Thật ra ấy, đàn ông chúng ta đến tuổi này đều thường chịu áp lực rất lớn. Tiền vay mua xe mua nhà, qua vài năm nữa phần lớn lại còn áp lực nuôi con. Mấy cái thứ này anh sẽ thấy chỉ có thể thay đổi mà thôi. Thật ra những minh tinh lớn vốn cách hiện thực một lớp màng, huống chi anh không những là minh tinh mà còn nhanh chóng kết hôn với Tô tiên sinh. Tô tiên sinh thì khỏi nói rồi, bảo vệ anh đến mức đến áp lực công việc cũng không muốn để anh chịu. Anh không thiếu tiền, cũng không có cảm giác nguy cơ vì sinh tồn, anh có thể cảm thấy được gì cơ chứ?”
Nói xong Triệu Nam Thù lại bước nhanh đến bãi đỗ xe ngầm, mở cửa ra bảo Hạ Đình Vãn lên xe: “Còn nữa, năm đó anh không nên chủ động ký thỏa thuận trước khi cưới kia. Em nói thật đấy, chuyện đó thật sự ngu ngốc, nếu là anh bây giờ thì còn có thể nhắc đến không? Thật sự khi nói đến chuyện này em vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, Tô tiên sinh thật sự cam lòng để anh tịnh thân xuất hộ ư? Chuyện đó tuyệt đối không giống với tính cách của anh ấy.”
Hạ Đình Vãn thắt dây an toàn. Triệu Nam Thù bỗng nhắc đến Tô Ngôn khiến y hơi khổ sở: “Khi đó người nhà anh cầm 30 triệu của Tô Ngôn, anh cảm thấy như đang bán thân nên mới nhắc đến chuyện đó để giữ thể diện, nhưng thật ra anh chưa từng nghĩ sẽ ly dị. Cơ mà giờ ngẫm lại mới thấy vậy cũng tốt, vốn anh cũng không giúp được gì cho anh ấy, năm năm này cũng đã tốn của anh ấy không ít tiền, đâu thể phân chia tài sản này nọ được. Anh ấy có nợ anh thứ gì đâu.”
Triệu Nam Thù quay lại nhìn Hạ Đình Vãn chằm chằm, ban đầu vẻ mặt cậu có phần nghiêm túc, nhưng lát sau vẫn không nhịn được mà bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nếu em là người có tiền thì em cũng sẽ thích một cục cưng ngây thơ như anh – Không sao cả, không lấy tiền người ta thì mình tự đi kiếm.”
Nói xong cậu lái xe về phía Hương Sơn.
Trước đó Hạ Đình Vãn đã nói với Tô Ngôn tối nay sẽ đến Hương Sơn chào hỏi Doãn Ninh. Thế nhưng lúc đến Tô trạch người mở cửa lại là Ôn Tử Thần.
Ôn Tử Thần mặc một chiếc T-shirt màu trắng đơn giản. Cậu ta không thấy kỳ lạ với việc Hạ Đình Vãn đến đây, khi mở cửa thì lên tiếng chào hỏi: “Hạ tiên sinh, anh tới sớm thật đấy. Anh Ngôn vẫn còn làm việc trên tầng.”
“Chào cậu.” Hạ Đình Vãn cứng ngắc nói được hai chữ.
Lần này thấy Ôn Tử Thần, tâm tình của Hạ Đình Vãn hoàn toàn bất đồng với hai lần trước.
Lúc trước y vẫn chưa xác định được quan hệ của Tô Ngôn và Ôn Tử Thần đã đến mức nào. Tuy đã thấy scandal cũng như đã có suy đoán của mình, thế nhưng dù sao những điều đó vẫn chưa chắc là thật. Vậy mà từ sau khi Tô Ngôn chính miệng nói hai người họ đã phát sinh quan hệ, lúc gặp lại Ôn Tử Thần, ngực y lại thoáng bị đè nén khó chịu.
Y không kìm được ánh mắt của mình, vẫn tỉ mỉ quan sát từng tấc từng tấc gương mặt của Ôn Tử Thần.
Ôn Tử Thần không phải là một chàng trai đẹp đến mức lóa mắt.
Mặt mày cậu ta bình thường, bên khóe mắt phải có một nốt ruồi lệ, vóc người mảnh mai, nói cụ thể thì trông có vẻ dễ nhìn hiền lành.
Là kiểu người hoàn toàn khác so với Hạ Đình Vãn.
Lúc đang đánh giá Ôn Tử Thần, ánh mắt cậu ta cũng quét qua người y, cuối cùng lại tế nhị dừng lại trên vết sẹo hẹp dài ở má phải.
Hạ Đình Vãn bỗng nhiên run lên, ánh mắt y lóe lên rồi bất giác nghiêng mặt qua một bên, muốn dùng bóng tối để che khuất vết thương kia.
Chỉ trong nháy mắt, đột nhiên y cảm thấy mình đã thua.
Mặc dù chỉ là một cuộc đọ sức hoàn toàn vô nghĩa, thế nhưng sắc mặt y vẫn không thể che giấu được vẻ nát tan.
Y không bao giờ còn là bé chim công xinh đẹp kiêu ngạo đã từng khiến Tô Ngôn phải nán lại nữa rồi.
Ôn Tử Thần nhìn vào mắt Hạ Đình Vãn, cười đến ý vị thâm trường. Cậu ta nghiêng người lễ phép nói: “Mời Hạ tiên sinh vào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...