“Em nói không phải chứ ông chủ à… Anh đúng là khá thảm rồi đấy.” Triệu Nam Thù và Hạ Đình Vãn cùng dừng lại trên bảng biểu tình trạng tài chính đã được sắp xếp lại. Cậu gãi gãi đầu: “Nếu không anh đưa Doãn Ninh đến chỗ em? Gần đây giá nhà đắt lắm mà cũng không cần mua ngay, với cả chỗ em đây cũng do anh hỗ trợ trả khoản dư, anh cứ yên tâm mà ở.”
Hạ Đình Vãn đặt cằm lên mặt bàn, không tiếp lời Triệu Nam Thù.
Thật ra với y thì ở chỗ nào cũng chẳng khác gì nhau. So với những minh tinh khác, yêu cầu cuộc sống của y không quá cao.
Chỉ là nghĩ đến Doãn Ninh, trong lòng y lại thấp thỏm không yên. Y muốn cho đứa bé kia những gì tốt nhất, đây là điều nhất định y phải làm.
Thế nhưng ngay cả y cũng không biết rốt cuộc thứ tốt nhất là cái gì.
Đúng lúc này điện thoại của y vang lên. Hạ Đình Vãn cúi đầu nhìn thì thấy là Trương Tuyết Kiều gọi điện tới. Y vốn không muốn nhận, song nghĩ lại lại cầm máy lên.
“Hạ Đình Vãn, giờ mày giỏi nhỉ, mẹ gọi chục cuộc cho mày mà mày không thèm nhận đúng không? Mày nghe đây, đêm nay phải về nhà một chuyến, nếu không về thì từ nay đừng có mà vác mặt đến đây nữa.”
Giọng nói sắc nhọn của Trương Tuyết Kiều vang lên bên tai, dù không bật loa ngoài cũng khiến người chung quanh nghe thấy rõ ràng. Bà ta chỉ nổi cơn thịnh nộ gào lên một câu sau đó cúp máy.
Triệu Nam Thù lúng túng nhìn Hạ Đình Vãn, thử hỏi dò một câu: “Ông chủ, anh phải về à?”
“Ừm.” Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu. Đêm nay y trở về, ắt phải có một trận chiến ác liệt.
Căn nhà Trương Tuyết Kiều và cha dượng đang ở là căn mà bà ta đòi Hạ Đình Vãn mua đã lâu. Trước đây y vốn không muốn mua, vì dù sao cái giá ấy cũng thật sự khiến y phải trố mắt đứng nhìn.
Khi đó Tô Ngôn cũng âm thầm nghiêm túc nói với y, khuyên y không nên mua.
Bởi vì trong thành phố H, mảnh đất đó đắt đỏ gần bằng Hương Sơn, có thể nói nơi ấy là tập hợp của giới phú hào. Với giá trị của cha dượng thì vào đó ở cũng chỉ tự tìm phiền phức mà thôi.
Lúc đó y không nghe lời Tô Ngôn, vẫn để Trương Tuyết Kiều và cha dượng tự đi mua. Về sau quả nhiên đã chứng minh rằng Tô Ngôn nói đúng.
Trương Tuyết Kiều vào ở không được bao lâu lại bắt đầu ầm ĩ, lúc thì nói người trong khu này lạnh lùng quá, lúc lại nói những nhà khác coi thường mình, bắt Hạ Đình Vãn phải mua cho bọn họ hai chiếc Lincoln, còn kèm cả người hầu và quản gia, vì chỉ có dáng vẻ ấy mới phù hợp với khu đó.
Những chuyện bực mình sau này Hạ Đình Vãn không nói với Tô Ngôn, càng không thể dùng tiền của anh để xử lý việc này.
Lúc đó y đứng trên đỉnh vinh quang, lại kết hôn với một người hào môn quyền quý như Tô Ngôn. Có mấy năm kiếm được bao nhiêu tiền y cũng lười nhớ, dù sao cũng chỉ là những con số mà thôi. Thế nên lúc tiêu tiền y chưa bao giờ nghĩ ngợi gì, thậm chí cho đến bây giờ tiền lương mỗi tháng của những giúp việc và quản gia kia vẫn do y chi trả.
Gần một năm trở lại đây Hạ Đình Vãn không làm việc, lại không có cảm giác nguy cơ. Mãi đến lúc cần tiền y mới phát hiện mình đã nghèo rớt mùng tơi, tài khoản của mình thì sắp cạn sạch, lại còn bị Trương Tuyết Kiều hút máu, thật sự sốt ruột.
Y đã tính rồi, dù sao Trương Tuyết Kiều và cha dượng ở chỗ này cũng chẳng thoải mái được là bao, chi bằng bảo họ bán căn nhà ấy đi, bớt được những khoản tiền sĩ diện đó.
Không phải là y đòi hỏi phải trả hết tiền bán nhà cho mình, chỉ cần cho y một nửa để khoảng thời gian này được thư thả hơn một chút, mua cho Doãn Ninh một căn nhà ổn ổn là được.
Thế nhưng khi Triệu Nam Thù chở y đến nhà Trương Tuyết Kiều, rồi sau đó nhìn thấy xe của Tô Ngôn đang đỗ trên bãi và tài xế đang đứng cạnh đó, y bỗng cảm thấy không ổn.
“Đệt,” Đương nhiên Triệu Nam Thù cũng nghĩ đến chuyện xảy ra: “Ông chủ, đừng nói là dì muốn…”
Hạ Đình Vãn không có thời gian đáp lại, chỉ lo lắng bước nhanh xuống xe đi vào nhà.
Y còn không biết Trương Tuyết Kiều muốn làm gì ư. Khoảng thời gian này số tin nhắn thúc giục y đi cầu xin phục hôn đã lên tới hàng trăm cái, y chẳng trả lời lấy một tin. Hiện giờ bà ta lại gọi Tô Ngôn tới, hiển nhiên là đã nôn nóng muốn tự mình can thiệp.
Lúc đi tới phòng khách nguy nga lộng lẫy, thấy cảnh tượng trước mắt, Hạ Đình Vãn không nhịn được phải hít một hơi lạnh.
Chỉ thấy Trương Tuyết Kiều mặc một chiếc sườn xám cao cấp màu xanh lam, đeo một cặp khuyên tai bằng phỉ thúy, bà ta khí thế bừng bừng ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha bằng da. Người hầu trong nhà và vệ sĩ đứng một hàng sau lưng bà ta, rất uy phong.
Mà Tô Ngôn chỉ có một mình, chẳng dẫn theo ai, chỉ nghiêm túc ngồi đối diện với Trương Tuyết Kiều.
Trương Tuyết Kiều bày ra tư thế hào môn xa xỉ này với Tô Ngôn, Hạ Đình Vãn chỉ cảm thấy xấu hổ đến tê cả da đầu.
Năm năm ở bên Tô Ngôn, anh quá mức thương yêu y, ngay cả Trương Tuyết Kiều và cha dượng anh cũng đối xử khách sáo khiêm tốn. Không ngờ y đã ly hôn rồi, thế nhưng Trương Tuyết Kiều vẫn mất não, còn tưởng rằng Tô Ngôn vẫn là Tô Ngôn muốn gì được nấy của năm đó.
Lúc Hạ Đình Vãn bước tới, Trương Tuyết Kiều vẫn không phát hiện ra y, hãy còn cao giọng nói: “Tô tiên sinh, ly hôn đã lâu như vậy mà vẫn không hề nghe được một chút tin tức nào của cậu. Làm vãn bối, cậu cũng nên thỏa đáng một chút chứ nhỉ? Năm đó khi nói muốn kết hôn với Đình Đình nhà tôi, cậu đâu có cái thái độ này. Nếu như không phải vì tin cậu có thể đối xử tốt cả đời với Đình Đình, chúng tôi cũng chẳng dễ dàng đồng ý thế đâu. Đương nhiên khi đó cậu đã giúp chúng tôi, nhưng nói trắng ra là cậu theo đuổi Đình Đình, muốn sống cả đời với nó, dù thế nào cũng phải có tí thành ý chứ. Người bình thường gả một đứa con gái cũng phải nhận chút sính lễ, khi Đình Đình nhà chúng tôi kết hôn với cậu còn là ảnh đế, chỉ riêng điểm này số tiền Tô gia phải bỏ ra đã không tính là gì rồi. Đổi được một ảnh đế, không đáng sao? Nhưng giờ thì thế nào. Mới năm năm, thế mà cậu đã đối xử như thế với Đình Đình, đối xử như thế với chúng tôi?’
“Đương nhiên, nếu như cậu ngoại tình thì chúng tôi cũng không phải không thể tha thứ, dù sao ai cũng có lúc phạm sai lầm. Nhưng ly hôn…”
Tô Ngôn vẫn không nói chuyện, còn Hạ Đĩnh Vãn mới nghe đến đó đã cảm thấy mắt mình tối sầm lại.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
Y sải bước vào, đứng giữa Tô Ngôn và Trương Tuyết Kiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...