Trước Và Sau Ly Hôn

“Ký cái gì?”

Hạ Đình Vãn nhìn Trương Tuyết Kiều, mờ mịt hỏi.

Dáng vẻ kiêu căng phách lối ban đầu của Trương Tuyết Kiều biến mất, bà ta im lặng một chốc, sau đó ngồi xuống.

Hạ Đình Vãn ngẩng đầu, khăng khăng hỏi thêm lần nữa: “Ký cái gì?”

“Nói cho tôi, anh ấy kí cái gì?” Hạ Đình Vãn thấy Trương Tuyết Kiều vẫn không chịu trả lời, vẻ mặt cũng không kìm được nữa mà trở nên kích động: “Bà nói đi!!!”

Hạ Đình Vãn đột nhiên cao giọng khiến Trương Tuyết Kiều giật nảy mình, bà ta khá hoảng hốt và bất an, vô thức đáp: “Cũng không có gì…”

Nói đến đây, bà ta như một quả bóng đột nhiên bị xì hết hơi, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa: “Đã qua lâu thế rồi, bây giờ nói cho con nghe cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”

“Có ý nghĩa hay không không do bà quyết định.” Hạ Đình Vãn gằn từng chữ: “Tôi đã ly hôn, dù có xảy ra chuyện gì bà đều phải nói chân tướng cho tôi.”

Trương Tuyết Kiều nhìn Hạ Đình Vãn, bà ta trầm ngâm chốc lát như đang tự hỏi nên bắt đầu thế nào: “Chuyện kết hôn… Con còn nhớ Tô Ngôn đã nói với mình thế nào không?”

Hạ Đình Vãn bỗng hơi ngơ ngác, thật ra trí nhớ của y đã hơi mơ hồ với chuyện đó.

Năm ấy hết thảy mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh, Tô Ngôn nói chuyện với vợ chồng Trương Tuyết Kiều một lần, sau đó lập tức rất cứng rắn nói muốn kết hôn với y.

Tô Ngôn đã nói anh dùng ba mươi triệu để cứu lại chuyện làm ăn của Sở Thiên Lan, nhưng đó không phải là mua Hạ Đình Vãn.

Y nhớ rõ, khi đó ở khách sạn mình đã cầu xin Tô Ngôn. Nhưng anh nói, chỉ có chuyện này là không thể nghe y. Tô Ngôn sẽ dùng cả đời để đền bù, nhưng nhất định y phải kết hôn với anh.

Đó là lần đầu tiên Tô Ngôn bá đạo không thèm đếm xỉa đến tâm ý của y, dù đã nói đây không phải là mua bán, nhưng vẫn khiến y cảm thấy rất uất ức.

Y không hề tình nguyện, trong lòng cũng luôn có cảm giác oán trách mơ hồ, nhưng cuối cùng lại không phản kháng nữa.

Dù đã qua nhiều năm thế rồi nhưng giờ hồi tưởng lại, Hạ Đình Vãn vẫn có thể nhớ rõ cảm giác rối loạn và sợ hãi vô danh ấy…

Y như một cây bèo không bắt được mạch sống của mình, tất cả bất an và phẫn nộ đều bắt nguồn từ đây.

Kỳ thật y không sợ ở một chỗ với Tô Ngôn.

Nhưng trong chuyện này, y cảm thấy sợ hãi không có nguyên do với hạng người như Trương Tuyết Kiều và Sở Thiên Lan.

Chỉ là đến bây giờ y vẫn không chịu nghĩ lại.


“Anh ấy nói… Là bà đưa ra đề nghị kết hôn trước.”

Hạ Đình Vãn nhẹ giọng nói.

“Haizzz.” Trương Tuyết Kiều hơi cáu kỉnh đi đến ngăn tủ lấy một điếu thuốc lá cho phụ nữ: “Thật ra có lẽ chỉ mình con là tin được câu nói này thôi. Đúng, cậu ta vẫn luôn theo đuổi con, từ đầu đến cuối trong lòng con đều cảm thấy cậu ta là người ái mộ mình, vì để theo đuổi được con nên cậu ta mới yêu cầu kết hôn. Nhưng thực tế thì không phải.”

“Đó đâu phải là một kẻ có tiền bình thường, đó là Tô Ngôn của tập đoàn Hanh Thái. Chuyện hôn nhân đại sự của những kẻ phú hào quyền quý bực này sao có thể bị người khác chi phối được. Dù con là ngôi sao lớn thì mẹ cũng đâu dám yêu cầu cậu ta kết hôn với con. Ban đầu cha dượng con với mẹ vốn không đề cập đến chuyện này, cũng chưa từng nghĩ đến, mà chỉ muốn mượn quan hệ của con để cầu xin cậu ta giúp đỡ thôi.”

“Bà không đề ra, nên là Tô Ngôn chủ động nhắc đến việc kết hôn ư?” Hạ Đình Vãn cảm thấy rất hoang mang, y xoay xoay chén trà sữa, nhưng vẫn chưa nắm được điểm mấu chốt của câu chuyện: “Dù anh ấy đề cập đến cũng có sao đâu, tại sao Tô Ngôn lại phải lừa tôi một việc nhỏ nhặt đến vậy?”

“Cái này… Cũng không phải là cậu ta lừa con đâu. Chỉ là có chút chuyện, có chút chuyện có lẽ cậu ta không muốn để con biết.”

Nói đến đây, hình như Trương Tuyết Kiều cảm thấy hơi khó tiếp tục. Bà ta cúi đầu rít một hơi thuốc rồi chậm rãi phả khói như đang trốn tránh.

Hạ Đình Vãn cứ im lặng nhìn bà ta không nói gì. Dù y không mở miệng, nhưng ánh mắt lại rất kiên định, vẫn chờ đợi Trương Tuyết Kiều tiếp tục.

Cuối cùng Trương Tuyết Kiều không thoát được, chỉ đành ấp a ấp úng: “Con cũng biết năm đó cha dượng con phải đền một số tiền lớn, không chỉ chuyện làm ăn không thể tiếp tục mà suýt nữa ngay cả nhà ở và xe đều phải bán đi. Đình Vãn, con còn nhớ chứ?”

Hạ Đình Vãn không trả lời.

Ánh mắt của y rất lãnh đạm, có lẽ vì y hiểu rất rõ Trương Tuyết Kiều, nên mới biết những câu này chẳng qua chỉ để làm nền cho những lời phía sau.

“Cha dượng con cũng hết cách rồi. Thật sự đã cùng đường mạt lộ, nếu tài chính không được bơm tiếp nữa thì phải xin phá sản. Lần đó chúng ta cũng biết chuyện Tô Ngôn theo đuổi con, nên lúc gặp mặt, cha dượng con bèn… Bèn nói với Tô Ngôn…. Chỉ cần Tô Ngôn đồng ý giúp đỡ, ông ấy có thể đảm bảo sẽ cùng mẹ thuyết phục con chịu ở bên Tô Ngôn, cũng cam đoan về sau nếu Tô Ngôn chia tay với con, tuyệt đối sẽ không để con gây phiền toái cho cậu ta.”

Nói đến đây, giọng Trương Tuyết Kiều hình như hơi khô khốc.

Bà ta cúi đầu xuống loay hoay nghịch móng tay của mình.

Hạ Đình Vãn như một người gỗ ngơ ngác ngồi tại chỗ, nhất thời y không hiểu Trương Tuyết Kiều đang nói cái gì. Mấy câu nói này giống như một làn khói thuốc mờ ảo bay lượn trong không trung, lượn lờ qua lại, cuối cùng tản ra.

Qua một hồi lâu, y mới thì thào nói: “Cho nên… Là các người muốn bán tôi cho Tô Ngôn.”

“Không phải là bán.” Trương Tuyết Kiều sốt ruột phản bác một câu: “Cậu ta đang theo đuổi con, mà đối xử với con cũng rất tốt. Khi đó mẹ nghĩ để con đi theo cậu ta một thời gian thì không thiệt thòi gì, chẳng có gì xấu cả.”

Hạ Đình Vãn nghe thấy câu trả lời Trương Tuyết Kiều thì không kìm được mà nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Cho đến bây giờ bà và Sở Thiên Lan đều không nghĩ đến việc anh ấy có thể ở bên tôi cả đời.”


Hạ Đình Vãn rũ mắt xuống, hàng mi dài của y run rẩy, tựa như cánh bướm phe phẩy yếu ớt trong ngày đông.

Lúc ngẩng đầu lên trong mắt y đã có ánh lệ, nhưng rốt cuộc y vẫn không khóc, chỉ nhìn Trương Tuyết Kiều: “Chẳng qua các người chỉ coi tôi như một món hàng có thể rao bán, nên các người cảm thấy anh ấy cũng nghĩ thế. Các người định bán tôi lên giường anh ấy, sau đó đợi đến khi anh ấy chơi chán rồi, khoản giao dịch này cũng xong, đúng không?”

Trương Tuyết Kiều há to miệng, cuối cùng chỉ chán nản khẽ gật đầu một cái, khàn khàn đáp: “Sau khi nghe xong Tô Ngôn im lặng thật lâu, về sau cậu ta nói mình có suy nghĩ khác.”

“Cậu ta không muốn gì cả, chỉ muốn kết hôn với con.”

…Cậu ta chỉ muốn kết hôn với con.

Nghe được mấy chữ này, ngón tay Hạ Đình Vãn bỗng run rẩy kịch liệt.

Y chợt nhớ đến lúc mình khóc lóc cầu xin Tô Ngôn, Tô Ngôn đã khẽ nói với y rằng, anh chỉ không thể chịu đựng được việc để y tiếp tục ở lại trong căn nhà kia nữa.

“Cho nên khi ấy hai bên chúng ta có ký một hợp đồng, Tô Ngôn giúp mẹ và cha dượng con giải quyết chuyện làm ăn, mặt khác sau khi kết hôn, hàng năm cậu ta sẽ cho chúng ta một khoản tiền. Nhưng nhất định mẹ và cha con phải ký tên đảm bảo rằng vĩnh viễn không thể để con biết đến hợp đồng này. Cậu ta không muốn… Haizzz, mẹ nghĩ hẳn cậu ta không muốn để con phải đau lòng.”

“Khi đó mẹ có hỏi Tô Ngôn liệu có thể cam đoan vĩnh viễn đối xử tốt với con không. Mẹ biết mình đã không còn lập trường gì để hỏi cái này, nhưng cậu ta lại ký thêm một phần hợp đồng nữa, đó là chỉ cần cậu ta có bất kỳ hành vi ngoại tình nào khi cuộc hôn nhân này còn hiệu lực, hoặc xuất hiện bất cứ hành vi bạo lực gia đình bằng lời nói hoặc tay chân, cậu ta sẽ tự nguyện giao tất cả tài sản tư nhân cho con.”

“Đình Vãn, một người đàn ông dám ký hợp đồng này cần phải tự tin tuyệt đối với tình cảm của mình. Nhất định Tô Ngôn đã hạ quyết tâm muốn sống trọn đời bên con.”

Hạ Đình Vãn nhìn Trương Tuyết Kiều, ngực y đang cố đè nén tâm tình như biển động cuồn cuộn, nhưng càng như vậy, ánh mắt của y lại càng bình tĩnh: “Cho nên lần trước bà mới gọi Tô Ngôn đến hùng hổ truy hỏi, bà muốn biết có phải anh ấy đã ngoại tình, đúng không? Bởi vì ngoại tình khi còn kết hôn, bà sẽ lật lại hợp đồng để đòi tiền anh ấy, có đúng không?”

“Đình Vãn, mẹ làm thế cũng là vì con mà.”

Trương Tuyết Kiều khá lo lắng đáp lời. Bà ta dụi tắt điếu thuốc vào chén, dường như đang lâm vào hồi ức thống khổ, chỉ biết thấp giọng đáp: “Đình Vãn, mẹ biết con đang nghĩ thế nào về mẹ. Đúng, mẹ là một bà mẹ không xứng làm mẹ, chính mẹ cũng biết điều đó. Nhưng mẹ thật sự không muốn trải qua những tháng ngày khi đó với bố con.”

“Nghèo đói, mỗi ngày đều bị đánh, mỗi ngày bị người ta khinh thường, mẹ không thể chịu được. Cả đời này mẹ quá khổ, mẹ chỉ muốn có những tháng ngày sung sướng, thật sự sung sướng. Sau khi trốn khỏi chỗ bố con, là cha dượng con đã cho mẹ một cuộc sống an nhàn sung sướng mà một người phụ nữ nên có, còn rộng lượng nuôi dưỡng con, hết thảy những điều này phải có tiền mới có được. Con không hiểu tiền quan trọng đến mức nào đâu… Mẹ già rồi, càng ngày càng lệ thuộc vào cha dượng con, cũng càng ngày càng sợ thiếu tiền. Nhưng con còn trẻ, nghe lời mẹ đi con, con còn nắm giữ được trái tim Tô Ngôn, đừng để cuộc sống thoải mái như vậy mất đi. Hãy đi cầu xin cậu ta quay về, được không con?”

Vẻ mặt Hạ Đình Vãn lại kìm chế và tỉnh táo đến lạ. Y không hề phản bác nửa câu nửa chữ nào, chỉ nghiêm túc nghe xong từng câu Trương Tuyết Kiều nói. Mãi đến sau, y mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện hợp đồng — Ý tôi là phần hợp đồng đưa tài sản kia, nếu đã ly hôn hòa bình, tôi sẽ cùng Tô Ngôn hủy bỏ nó. Tô Ngôn không nợ tôi, cũng chẳng nợ bà, những số tiền kia không liên quan gì đến bà.”

“Kể từ nay về sau, tôi sẽ không tìm đến bà để đòi tiền. Căn nhà này là thuộc quyền sở hữu hợp pháp của bà, tôi không hỏi thêm nữa, nhưng hai chiếc Lincoln của bà và Sở Thiên Lan đứng tên tôi, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đến xử lý. Mặt khác, tiền lương mấy năm qua của tất cả người hầu, bảo vệ và tài xế trong nhà này, tôi sẽ liệt kê ra cho bà, mong bà và Sở Thiên Lan trả lại cho tôi trong vòng một tháng.”

Trương Tuyết Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, bờ môi khe khẽ run, nhưng vẫn không nói gì.

“Đây là lần cuối cùng tôi đến cái nhà này, trừ chuyện tiền bạc, tôi đã không còn gì để nói nữa.”


Nói xong, Hạ Đình Vãn đứng dậy bước ra ngoài.

Hình như Trương Tuyết Kiều bị kinh hãi, bà ta lảo đảo đi theo y mãi đến cửa ngoài biệt thự, rồi chẳng nói được gì nên lời.

Trước khi đẩy cửa ra, Hạ Đình Vãn quay đầu lại nhìn Trương Tuyết Kiều.

Ánh mắt y phức tạp, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Mẹ…”

Mẹ, mẹ yêu con không?

Nửa câu sau, cuối cùng y cũng không nói ra miệng.

Vào giây phút ấy, y nghĩ, mình thật sự đã không còn quan tâm nữa.

Hạ Đình Vãn lắc lắc đầu, khoác áo khoác vào rồi dùng sức đẩy cửa sải bước ra ngoài.

….

Mãi đến khi ngồi vào xe Triệu Nam Thù, nước mắt đang kìm trong mắt Hạ Đình Vãn rốt cuộc cũng không thể giữ được nữa, ào ào tuôn ra.

Triệu Nam Thù giật nảy mình, cậu vừa lái xe vừa lén nhìn Hạ Đình Vãn, chẳng dám nói gì cả.

Hạ Đình Vãn nhìn ra ngoài cửa xe.

Trong bóng đêm, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đã lặng lẽ rơi xuống.

Y mở cửa sổ ra một khe nhỏ, gió đêm lạnh thấu xương mang một bông tuyết nhỏ bé bay vào, nhẹ nhàng đậu trên mặt y.

Trong khoảnh khắc đó, bông tuyết nhẹ nhàng hòa tan trên da.

Vừa lạnh lùng vừa dịu dàng.

Hạ Đình Vãn ngẩng đầu lên mỉm cười.

Khóe môi y hơi cong cong, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ thì nước mắt càng chảy nhiều hơn, nhưng mắt y lại càng thêm sáng ngời.

Cuộc đời y từ đầu đến cuối đều khát vọng tình thân.

Dù y đã lớn lên, đã trưởng thành, sau bao hận thù thấu xương và cả sợ hãi, y vẫn không biết xấu hổ mà vô số lần mơ thấy Hạ Trọng Dư và Trương Tuyết Kiều nắm tay mình, cùng y đi qua con đường rợp bóng bông liễu mùa xuân.

Y muốn Hạ Trọng Dư yêu mình, muốn Trương Tuyết Kiều yêu mình, thậm chí về sau đã từng có hi vọng xa vời đáng thẹn rằng Sở Thiên Lan sẽ có chút tình thương của bậc trưởng bối với mình.

Y chưa từng dám nói với bất cứ ai rằng trong những hành động phản nghịch kia là khát vọng yếu ớt và vặn vẹo đến cỡ nào.


Biết rõ mong mà không được, thế mà vẫn không nhịn được mà muốn quỳ xuống cầu khẩn hèn mọn..

Từ đầu đến cuối, y vẫn luôn hận.

Hận thế giới này chưa từng cho y một mái nhà ấm áp, y chưa từng buông xuống cảm giác oán hận và không cam lòng kia.

Nhưng trong đêm nay, trong đêm tuyết rơi đầu mùa này, y bỗng không còn hận nữa.

Kỳ thật, y chưa bao giờ bị thua thiệt.

Y rơi nước mắt nghĩ — Vừa may, thế giới này cũng thật sự đối xử tử tế với y.

Vì thế giới này đã cho y Tô Ngôn.

Hết thảy không liên quan đến tiền, không liên quan đến số tài sản kếch xù kia. Năm năm, dù y đã bao lần chỉ trích Tô Ngôn ép mình kết hôn, Tô Ngôn phải gánh chịu oán trách và sự tùy hứng của y, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn im lặng không nói ra chân tướng năm đó.

Trương Tuyết Kiều đã từng muốn bán y như một món hàng, còn Tô Ngôn, anh mới là người cứu vớt y.

Nhưng Tô Ngôn không nói.

Vì Tô Ngôn không nỡ nói cho y biết…

Rằng hóa ra y chưa từng được mẹ ruột thương yêu, hóa ra căn nhà mà y luôn tưởng trong đó có một chút ấm áp cho mình cũng chỉ là hư ảo.

Trong đêm tuyết lạnh giá, là Tô Ngôn chịu đựng nỗi đau khi bị tổn thương cả ngày lẫn đêm, để từ đầu đến cuối vì y mà cầm một ngọn đuốc cháy rực.

Mà bây giờ, rốt cuộc y không cần chút giả tạo rồi bị dập tắt kia nữa.

Rốt cuộc y cũng nhìn thẳng vào hết thảy những thứ này, nhưng kỳ lạ thay, y không còn cảm thấy đau khổ hay vặn vẹo.

Y vén sương mù đêm đen ra, để nhìn thấy ánh dương rực rỡ sau tầng mây.

Trong giây phút này, dòng sông sinh mệnh cuồn cuộn của y thật sự giống như một người đàn ông tự do thẳng thắn dũng cảm tiến về phía trước.

Y hoàn chỉnh.

Y đầy tràn.

Tình yêu mà Tô Ngôn trao đã cho y sức mạnh dồi dào, đủ để y kiêu ngạo trọng sinh chui lên khỏi đất bùn.

Trong huyết mạch của y, trong nhịp tim dồn dập của y đang gào thét tình yêu với Tô Ngôn, tựa như hoa hồng bỗng bùng nở trong đêm, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Y yêu Tô Ngôn, người bạn đời của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận