Tư Điềm Điềm nghiêm nghị nhìn ông lão: "Ông Hoàng ơi, có phải dạo này con bò của ông cứ bứt rứt không yên, nửa đêm hay nổi điên kêu inh ỏi, muốn chạy khỏi chuồng bò phải không?"
Ông Hoàng nghi ngờ liếc nhìn cô một cái: "Sao cô biết được?"
Tư Điềm Điềm lộ ra một vẻ mặt cao thâm khó đoán: "Người ta vẫn bảo mắt bò sáng nhất, chúng thường nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn mà chúng ta không thấy được.
Cho chúng chở tượng Tam Thanh là phúc cho chúng nó đấy.
Ông để ý mà xem, từ lúc trên đường về đây, có phải chúng đã ngoan ngoãn hẳn đi và nghe lời hơn trước đúng không?"
Ông Hoàng nghĩ ngợi một lúc: "Cũng đúng thật."
Tư Điềm Điềm tự đắc ngẩng cao cằm: "Vậy có phải chuyến này đáng giá rồi không? Lại còn kiếm được ba trăm tệ nữa."
Ông Hoàng liếc nhìn cô, sau đó cười toe toét lộ ra hàm răng thưa thớt: "Cô nhóc này, sao trước đây tôi không nhận ra cái miệng cô còn dẻo hơn cả sư phụ của cô nhỉ? Thôi, thôi, lần này tôi chỉ lấy cô ba trăm tệ thôi vậy."
Tư Điềm Điềm cũng cười toe, lộ ra cái răng khểnh xinh xắn: "He he, ông Hoàng thật hào phóng."
Nói xong, cô nhanh nhẹn nhảy phóc lên xe bò, xách xuống một cái túi vải màu vàng đất rồi đeo chéo lên người.
Cô cúi đầu, lục lọi trong túi một hồi, lấy ra sáu tấm bùa màu vàng với nét vẽ loằng ngoằng như gà bới.
"Đây là sáu tấm bùa hộ mệnh cao cấp do tôi tự tay vẽ sau khi dâng hương lau mình, mỗi tấm năm mươi tệ, vừa đúng ba trăm."
Ông Hoàng quý như vàng, vội vàng đưa tay ra nhận lấy, cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt.
"Sư phụ cô nói cô nhóc cô vẽ bùa còn giỏi hơn ông ấy, có điều bị lười cứ không chịu động tay.
Lần trước tôi ra giá cả nghìn tệ mà cô còn không chịu vẽ, sao lần này lại vẽ nhiều thế?"
Tư Điềm Điềm ngửa đầu nhìn trời, cười ha ha giả ngu.
Còn chẳng phải do trước kia cô cứ nghĩ lão đạo sĩ đó là một tay thần côn bịp bợm, bán mấy tấm bùa củ chuối này thật thì vô lương tâm quá nên mới giả bộ lười không chịu vẽ đó sao? Nhưng giờ khác xưa rồi, hệ thống xuất hiện, quỷ dị cũng sắp đến, có khi những tấm bùa này lại là đồ thật cũng nên.
Huống chi mấy ngày trước cô còn nhìn thấy một cái bóng xám trong cánh đồng.
Lúc đầu cứ tưởng do mình đói quá nên hoa mắt, nhưng sau khi được hệ thống "spoiler" thì cô mới biết đó có thể là tay sai do trò chơi quỷ dị phái đến dò đường.
Thế là mấy thứ mà lão đạo sĩ để lại hóa ra lại thành bảo bối của cô, vẽ bùa gì đó cũng phải tranh thủ mà học lại thôi.
Lỡ đâu là sự thật thiệt thì cô cũng có chút món nghề giữ mạng.
Ông Hoàng không hỏi thêm nữa, thấy cô không trả lời thì cũng thôi.
Hai tay ông ấy khéo léo xếp gọn sáu tấm bùa thành hình tam giác rồi bỏ vào túi áo, cười hí hửng, vỗ vai cô: "Cô yên tâm, nhất định lão già này sẽ giữ gìn cẩn thận những tác phẩm quý báu của cô."
Sau đó ông ấy quay đầu nhìn ba bức tượng thần vẫn còn buộc trên xe bò, khoát tay thúc giục: "Mau mau nhờ người chuyển chúng xuống đi, đừng để đè hỏng bò của tôi."
"Chuyện này…" Tư Điềm Điềm quay đầu nhìn Tư Gia đang đứng một bên dựng tai nghe lỏm, nở nụ cười ngọt ngào: "Em trai à, em giúp chị khiêng mấy bức tượng này về phòng được không?"
Tư Gia ngạc nhiên chỉ vào mũi mình rồi lại liếc nhìn ba bức tượng thần dơ bẩn, đầy bùn đất mà chỉ cần chạm vào là chắc chắn sẽ làm bẩn quần áo kia.
Gương mặt điển trai của cậu ta lộ rõ vẻ chán ghét, không muốn chút nào.
"Nếu chị thích mấy bức tượng này, em sẽ cho người đúc vài cái bằng vàng cho chị, còn ba bức tượng này thì để ở sân được không?"
"Nhưng đây là di vật sư phụ để lại cho chị…" Tư Điềm Điềm giả vờ tủi thân, trong lòng lại trợn tròn mắt.
[Hừ, cậu thì biết cái quần gì, đây là bảo bối đấy.
Sau khi quỷ dị buông xuống, nhiều ngôi chùa, đạo quán nổi tiếng sẽ trở thành nơi trú ẩn tạm thời cho loài người.
Vì sao á? Vì những nơi đó có tượng thần trấn giữ tà ma chứ sao.
Những bức tượng Phật, tượng thần càng cổ càng được thờ phụng lâu thì thời gian bảo vệ con người càng dài.
Tuy đạo quán nhỏ mà lão đạo sĩ để lại trông cũ nát nhưng nó có lịch sử lâu đời lắm đấy, mấy trăm năm trước là đạo quán nổi danh hương khói ngút trời chứ chẳng đùa.
Ba bức tượng Tam Thanh này vẫn được thờ từ đó đến giờ, càng cũ kỹ càng có tác dụng trấn tà đấy, nếu không phải vì đạo quán sắp bị phá để xây dựng khu du lịch thì tôi còn chưa chắc đã khiêng được chúng về đâu.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...