Một màn hình phát sáng màu trắng đột ngột hiện lên trước mắt, trên đó có một vòng quay hoạt hình sơ sài, thiết kế theo phong cách dễ thương với tông hồng chủ đạo.
Vòng quay được chia thành mười phần bằng nhau, mỗi phần đều có những dòng chữ xiêu vẹo màu đỏ như được vẽ bằng bút màu nước.
Tư Điềm Điềm nhìn chằm chằm:...
[Cái vòng quay này là do mấy bé mẫu giáo làm ra phải không? Sao mà nó hồng thế?]
Giọng nói non nớt vang lên, mang theo chút e thẹn: [Cô không thấy nó dễ thương sao? Nghe nói hồi nhỏ con người đều thích màu này mà.]
Người nhà họ Tư chăm chú nhìn về phía Tư Điềm Điềm, nhưng chẳng thấy thứ vòng quay màu hồng nào cả.
Họ thất vọng thu hồi ánh mắt, xem ra họ chỉ có thể nghe được âm thanh, còn giao diện hệ thống chẳng được chia sẻ tí nào.
Là người đã sớm vượt qua độ tuổi trẻ con, Tư Điềm Điềm đành tôn trọng sở thích của hệ thống bé nhỏ.
[Miễn cậu vui là được.
Chỉ cần phần thưởng không phải là những vật dễ thương màu hồng thì dù vòng quay có màu vàng như phân tôi cũng chấp nhận.]
Sau đó cô chăm chú nhìn kỹ hơn, cố gắng nhận diện những dòng chữ ngoằn ngoèo trên bảng giải thưởng.
Quả nhiên trong đó có viên thuốc giải độc vạn năng mà cô đã nghe nói đến, ngoài ra còn có những món khác như kiếm gỗ đào, chuông trấn hồn, phù chú thiên lôi và nhiều món khác.
Đều là những thứ cực kỳ hữu dụng để đối phó với tà ma quỷ quái!
Cô lau khóe miệng đang nhỏ dãi.
Giờ đây viên thuốc giải độc vạn năng gì đó chẳng còn mấy hấp dẫn với cô nữa, thanh kiếm gỗ đào kia mới là thứ cô cần.
[Bắt đầu quay số đi.]
Theo lời cô, vòng quay bắt đầu chuyển động nhanh chóng.
Tư Điềm Điềm nhìn không chớp mắt, vô cùng chờ mong.
Cả nhà họ Tư cũng thầm hồi hộp theo, nét mặt căng thẳng như thể chính mình đang tham gia rút thưởng.
[Dừng.]
Nhưng Tư Điềm Điềm còn chưa kịp kiểm tra phần thưởng thì đã nghe giọng nói gấp gáp của Tư Gia vang lên từ bên ngoài.
"Tư Điềm Điềm, Tư Điềm Điềm, có ba con bò đang đứng bên ngoài tìm chị kìa..."
Mọi người trong bàn ăn ngẩn ra, ba con bò đến tìm người ư?
Tư Điềm Điềm lập tức đứng bật dậy, gương mặt đầy phấn khích, không còn bận tâm đến phần thưởng nữa.
[Há há há, đồ đạc nhà mình được chuyển đến rồi, may mà mình cẩn thận, gửi số tài sản bảo bối này qua đường vận chuyển, hôm qua đi đến đây chỉ mang theo vài bộ quần áo cũ, không thì có lẽ đã bị thiêu rụi trong vụ tai nạn xe kia rồi.]
Người nhà họ Tư vốn rất tò mò về số tài sản bảo bối này cũng đứng sững lại.
Thấy cô đã chạy ra ngoài, bà lão mới từ tốn lấy khăn tay lau miệng, nhíu mày đặt câu hỏi: "Vụ tai nạn xe hôm qua là chuyện thế nào?"
Tư Yên Nhiên khẽ run lên, sắc mặt càng thêm trắng bệch, đôi mắt cụp xuống, lóe lên sự oán độc.
Tư Hiền Chi liếc nhìn cô ta, sau đó giải thích: "Là tài xế mà chúng ta cử đi đón cháu gái cố ý gây ra tai nạn, có vẻ như muốn hại chết con bé.
Con bé đã báo cảnh sát rồi, bây giờ cảnh sát đang điều tra."
Đôi mắt Tư Yên Nhiên toát lên chút hoảng loạn.
Gì cơ, báo cảnh sát ư? Tư Điềm Điềm làm sao có thể đi báo cảnh sát được chứ?
Khóe mắt bà lão dù đã chằng chịt nếp nhăn vẫn lộ rõ một chút nét đẹp thanh tú thời trẻ.
Lúc này, ánh mắt bà đầy vẻ chán ghét, cất giọng nghiêm nghị: "Dù Tư Điềm Điềm là con gái nhưng cũng là người của nhà họ Tư.
Kẻ cố ý mưu hại máu mủ nhà họ Tư, chuyện này nhất định phải điều tra đến cùng, xử lý theo pháp luật.
Đứa cả à, con nên để tâm việc này nhiều hơn nhé."
Tư Hiền Chi mỉm cười gật đầu: "Vâng, mẹ, chúng con nhất định sẽ hợp tác điều tra với cảnh sát."
Nói rồi, ông ấy và cả hai người biết mọi chuyện là Lý Vân Lam và Tư Kinh Phong đều nhìn thoáng qua Tư Yên Nhiên, ánh mắt đầy phức tạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...