Cẩm Y sửng sốt, cảm thấy buồn cười trước cách gọi bi tráng của chủ tử là "hai gia nô khoẻ mạnh", cúi đầu đáp ứng rồi lui xuống phân phó
Tống Lương Thần trở lại chủ viện, Vu thị cũng rời đi, chỉ có Ninh Thuần Nhi vẫn ở cùng Mỹ Ảnh, nhân lúc rảnh rỗi chờ hạ nhân đang nấu canh tiết lợn, nàng kéo tay áo Mỹ Ảnh, thấp giọng hỏi: “Thế tử phi định làm gì tiếp theo?"
“Hả?” Mỹ Ảnh ngơ ngác nhìn nàng: “Chuyện gì làm tiếp theo?”
"Lửa rừng dập không tận, gió xuân thổi hồi sinh" Ninh Thuần Nhi lắc đầu: "Ôn tỷ tỷ ở trong phủ này địa vị từ lâu đã không ai có thể lay động, hôm nay Thế tử phi đã hủy đi rồi oai phong, nếu không thừa thắng xông lên, e là sẽ bị người phục thù."
Thẩm Mỹ Ảnh kinh ngạc liếc nhìn nàng ấy, hài tử này rõ ràng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nhìn rất hoạt bát dễ chịu, nàng còn cho rằng đây là một tiểu nữ hài đơn thuần chân chất, thế mà đối với những nhân tình thế sự này nàng ấy đã thông thấu rồi sao?
"Nàng nghĩ nàng ấy sẽ báo thù ta như thế nào?" Suy nghĩ một lúc, Mỹ Ảnh nhìn nàng ấy nói: "Ta là người đi ngay ngồi thẳng, dường như không thể cho nàng ấy bất kỳ cơ hội nào."
Ninh Thuần Nhi lắc đầu: “Cho dù Người chính trực không sợ bóng xiên, nhưng nếu người khác muốn hại Người thì có ngàn cách để làm.
Thay vì chờ đợi người đến hại Người, không bằng nên sớm loại bỏ nàng ấy."
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười, buông tay Ninh Thuần Nhi ra, nói: “Canh tiết lợn e là sắp xong rồi, tốt nhất là ta mang cho Nhị gia trước.
Về những chuyện khác, sau này lại nói đi."
Tay Ninh Thuần Nhi lơ lửng giữa chừng, mím mím môi, sau đó thu tay lại: "Đã vậy...!Thiếp thân cáo lui trước."
"Ừm." Mỹ Ảnh gật đầu, nhìn nàng hành lễ rồi xoay người, tâm tình có chút phức tạp.
Nàng vẫn cảm thấy Ninh Thuần Nhi rất hợp nhau như cũ, không biết là vì lần đầu gặp mặt nàng ấy quá ngây thơ, hay là vì ánh mắt nàng ấy quá dịu dàng khiến nàng có hảo cảm, tóm lại, nàng không quá hy vọng tiểu cô nương này bị cuốn vào những tranh chấp thị phi nơi hậu viện.
Viện này quá rộng, người lại quá đông, cứ tranh tranh đấu đấu thì sẽ còn lại gì?
"Chủ tử, canh đã xong rồi." Cẩm Y bưng khay đi tới bên cạnh nàng: "Giờ đưa luôn hay sao?"
“Ừm.” Sau khi phục hồi tinh thần, Thẩm Mỹ Ảnh thở dài: “Đi thôi, chúng ta phòng củi xem xem.”
Tống Lương Thần đã trích nửa bát máu cho Tống Lương Dạ uống, tuy nhiên hiệu quả cũng không tính là quá tốt, Tống Lương Dạ giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu ở bên cạnh cau mày, nhìn thấy Thẩm Mỹ Ảnh liền vội vàng đứng dậy: "Thế tử phi.”
"Nhị gia thế nào rồi?" Mỹ Ảnh hỏi.
Đại phu lắc đầu: “Giờ còn chưa tỉnh, lão phu miễn cưỡng cho hắn uống chút nước đường, Thế tử phi có mang canh tiết lợn đến không?”
“Có.” Mỹ Ảnh gật đầu, đưa tay lấy bát trên khay do Cẩm Y bưng lên: “Phải trực tiếp đút sao?”
"Vâng."
Canh vừa nấu xong, còn hơi nóng, Mỹ Ảnh nhìn người trắng bệch đang nằm trên giường, làn da có chút trong suốt, mỉm cười ngồi xuống, dùng thìa khuấy đều món súp trong tay rồi nói: “ Nhị gia đã chịu khổ lớn đến như vậy, thân làm tẩu tẩu, đương nhiên phải tự mình đút canh.”
Cẩm Y đang định nói rằng nàng kỳ thực có thể giúp đút canh, kết quả nhìn thấy chủ tử của mình thổi cũng không thổi, trực tiếp đổ một thìa canh nóng vào miệng Tống Lương Dạ.
"..."
Cẩm Y cảm thấy chủ tử của mình thực sự là một nữ trung hào kiệt có thù tất báo.
Đại phu xem xét đơn thuốc bên cạnh, động tác của Mỹ Ảnh mười phần đẹp mắt, từng thìa từng thìa một đút canh vào miệng Tống Lương Dạ.
Tuy nhiên, miệng người này dường như bị khép chặt hơn, một thìa canh tràn ra ngoài, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể cạy miệng hắn ra.
Thẩm Mỹ Ảnh nhướng mày, cười nham hiểm: " Cẩm Y, mang cho ta một cái thìa khác.
"
Trên khay còn một chiếc dự phòng, Cẩm Y nhanh chóng lấy nó đưa cho chủ tử.
Thẩm Mỹ Ảnh cầm lấy, trực tiếp cạy miệng Tống Lương Dạ, sau đó dùng bề rộng của thìa trực tiếp đỡ hàm răng của Tống Lương Dạ, khiến miệng hắn há to, có thể dễ dàng đưa canh vào.
Cẩm Y sợ hãi đến mức đưa tay chạm vào miệng và cổ họng mình, nhìn thấy Mỹ Ảnh đang ngâm nga một chút giai điệu, mang canh trực tiếp đổ thẳng vào.
Tống Lương Dạ cuối cùng không khỏi mở mắt ra, đưa tay rút chiếc thìa trong miệng ra, sau đó ném đi, trong mắt có chút tức giận nhìn nàng.
"Ồ, tỉnh rồi?" Thẩm Mỹ Ảnh kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Đại phu mau tới đây, Nhị gia sống rồi!"
Canh nóng như vậy, cho dù thật sự cho rằng đã chết, hắn vẫn sẽ bị nàng luộc sống! Tống Lương Dạ mím môi, đầu lưỡi nóng đến mất cảm giác, khàn giọng nói: "Tẩu tẩu vẫn thật là biết đau lòng vì ta."
Đại phu vui mừng chạy tới: “Tỉnh lại là tốt rồi, sau khi tỉnh lại sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Nhị gia nhanh uống thêm canh và ăn một ít tiết lợn nếu có thể.”
Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười và đưa lại bát canh.
“Ta có chuyện muốn nói với tẩu tẩu.” Tống Lương Dạ nhắm mắt lại: “Những người khác có thể tránh đi được không?”
“Không được.” Mỹ Ảnh mỉm cười trả lời thay những người bên cạnh: "Ngươi và ta nam nữ khác biệt, lại là em chồng chị dâu, đương nhiên phải giữ người bên cạnh để tránh bị nghi ngờ, có gì muốn nói, sao không nói thẳng luôn đi?”
Tống Lương Dạ cười lạnh: "Nàng sợ ta đến vậy sao?"
Nói nhảm sao? Nếu có một kẻ điên năm lần bảy lượt muốn làm hại ngươi, muốn giết ngươi, ngươi có sợ không? Thẩm Mỹ Ảnh trợn mắt: “Nếu ngươi không nói, vậy ta đi đây.”
Tống Lương Dạ trầm mặc một hồi, mới yếu ớt nói: "Ta trước giờ chưa từng nghĩ đến việc thật sự hại chết nàng, nên nàng không cần phải sợ hãi ta như vậy."
Ồ, chưa từng nghĩ đến việc thật sự hại chết nàng, chỉ là muốn tùy tiện hại từng chút một, xem nàng có chết hay không, nếu không chết hắn sẽ thương xót tha cho nàng, nếu chết, thì sẽ đi đầu thai kiếp khác?
Thẩm Mỹ Ảnh cười: “Ta xưa nay không bao giờ tin lời nói của nam nhân, ta sẽ đối xử với người khác giống như cách người khác đối xử với ta, ngươi không thực sự muốn hại chết ta, ta cũng không cố ý muốn làm phỏng ngươi để mất đi vị giác.”."
Tống Lương Dạ sửng sốt, phì lên cười lớn: "Bỏ đi bỏ đi, nàng thay ta đưa vật này giao cho Vương gia đi, ông ấy đang cần, nhưng ta không đủ sức đưa về Vương phủ."
Vừa nói, hắn vừa đưa tay lấy ra một chiếc túi vải rồi đưa cho nàng.
Mỹ Ảnh đưa tay nhận lấy, không thèm nhìn đã đưa cho Cẩm Y: "Đưa đến Yến vương phủ."
"Vâng." Cẩm Y vâng lời, cầm thứ đó bước ra ngoài.
Tống Lương Dạ vẫn còn rất yếu, nói xong lời này đã không còn có thể nói thêm gì nữa, hắn nhắm mắt lại hít thở mấy hơi, giống như sắp chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Thẩm Mỹ Ảnh nhanh chóng bưng canh lên: "Có muốn đút ngươi uống thêm vài miếng không?”
"Ta không muốn trở thành kẻ thù của nàng..." Tống Lương Dạ thốt ra những lời này trong khi ý thức của hắn vẫn còn đó.
Thẩm Mỹ Ảnh sửng sốt, nhướng mày, vẫn không thương tiếc mang canh đổ vào miệng hắn.
Nhận thức được là điều tốt, nhưng không có nghĩa là có thể xóa bỏ quá khứ, không có cách nào đâu, nàng là một người ghi thù như vậy.
Bất quá nếu hắn thực sự có ý như những gì hắn nói, thì nàng sẽ thực sẽ thoát khỏi một đám rắc rối lớn.
Tin tức về chuyện trừng phạt Ôn Nhĩ Nhã đã lan truyền khắp phủ, uy tín của Thế tử phi tăng vọt, các nha hoàn ngồi lê đôi mách trước đây, đến bây giờ không có một người nào dám nói gì nữa.
Hoán Sa bị Mỹ Ảnh thăng làm nha hoàn nhị đẳng, vẫn như cũ sống ở phòng hạ nhân của chủ viện.
Vừa từ bên ngoài trở về, đã thấy chiếc hộp may vá thường ngày của mình bị người hất văng trên đất, chăn bông trên giường cũng bị xé thành một mớ hỗn độn, được bọc trong túi đựng tro của người nào đó vứt đi.
“Là ai làm?” Hoán Sa cau mày, đi vào xem xét những người khác.
Tố Y và Bạch Thường đang trò chuyện cười đùa với mọi người xung quanh, một nhóm bảy tám nha hoàn, như thể nàng là trong suốt.
Loại cô lập này không phải mới một ngày đầu, kể từ khi nàng được thăng chức, những người khác luôn có thái độ này.
Hoán Sa có chút ủy khuất, bình thường ở sau lưng cười nhạo nàng, làm gì cũng đừng hét lên với nàng cũng được đi, vậy mà còn ném một túi tro bỏ vào giường nàng, cũng thật sự là quá đáng rồi.
Họ nghĩ là nàng dễ bị bắt nạt đúng không?
Đúng là nàng rất dễ bắt nạt, dạo này để lấy lòng người khác, nàng đã dọn phòng, đun nước cho người khác giặt giũ.
Những người khác đương nhiên thích thú nhưng vẫn như cũ không cho nàng sắc mặt tốt.
Rõ ràng hiện tại nàng là nha hoàn có thân phận cao nhất trong phòng này, nhưng mỗi ngày lại bị buộc phải làm nhiều công việc nhất.
“Ta đến cuối cùng là đã có lỗi với các ngươi ở đâu?” Hoán Sa không nhịn được xông tới đám người, tức giận nói: “Một không trộm, hai không cướp, chỉ vì được thăng lên nhị đẳng, các người lại muốn đối xử với ta thế này sao?"
Tố Y liếc nàng một cái, cười lạnh nói: "Đường đường là nhị đẳng nha hoàn, lại muốn làm gì ở chỗ chúng ta? Sao không đến ôm đùi Thế tử phi của ngươi đi, để nàng cho ngươi đổi luôn chỗ ở?"
"Ta...." Hoán Sa cắn môi, cau mày nhìn nàng ấy.
"Nắm bắt thời thế." Bạch Thường cười lạnh nói: "Hoán Sa tỷ tỷ so với chúng ta sáng suốt hơn rất nhiều, vốn trước là cùng chúng ta nói chuyện về quả phụ đó đúng không, nhưng trong nháy mắt, đã thấy người ta phát đạt rồi, lập tức vừa là lấy tin vừa thông báo, được Thế tử phi coi trọng.
Chúng ta thật là không với tới nổi.
"
"Ai nói không phải đi, hôm đó Thế tử phi phản ứng nhanh chóng, tất cả đều là nhờ Hoán Sa tỷ tỷ sao?" Nha hoàn bên cạnh cười nói: "Nha hoàn nhị đẳng thì xem là gì a, nên cho trực tiếp thăng lên nhất đẳng, đưa làm thân cận cho Thế tử gia mới đúng.”
Hoán Sa sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, nghe thấy tiếng cười của bọn họ liền quay người lao ra ngoài.
Tố Y khinh thường nhìn theo bóng lưng của nàng, cười nói: "Tỷ muội chúng ta đã thấy rõ rồi đấy, kẻ nào phản bội người khác cũng sẽ có kết cục giống như nàng ấy.
Dù có thăng tiến đến đâu cũng vô dụng!"
Những nha hoàn khác hăng hái gật đầu.
Thẩm Mỹ Ảnh đang kiểm tra sổ sách thì nhìn thấy Hoán Sa chạy tới, hai mắt đỏ hoe quỳ xuống trước mặt nàng: "Thế tử phi!"
“Làm sao thế này?” Thẩm Mỹ Ảnh ngạc nhiên đứng lên đỡ nàng dậy: “Ai bắt nạt ngươi sao?”
Hoán Sa cắn môi, nước mắt chảy dài trên mặt, vừa khóc vừa lắc đầu: “ Người tốt nhất là giáng nô tỳ xuống tam đẳng, chỉ giặt quần áo trong viện Thế tử gia đi!”
Mỹ Ảnh sửng sốt, sau đó vươn tay kéo nàng đến chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống: “Tại sao vậy?”
"Nô tỳ..." Hoán Sa nghẹn ngào nói: "Nô tỳ vẫn thích hợp làm tam đẳng nha hoàn hơn."
“Làm sao có thể?” Mỹ Ảnh đưa tay chỉ sổ sách cho nàng: “Có ngươi mua đồ, chi phí trong phủ này đã giảm đi rất nhiều.”
"Nhưng mà..." Hoán Sa mếu máo: "Bọn họ đều bài xích ta, cho dù hiện tại tiền lương có nhiều hơn, nhưng nô tỳ cũng không có vui."
Bọn họ? Mỹ Ảnh hiểu rồi: “Ý nàng nói là mấy người Tố Y, Bạch Thường sống cùng phòng với ngươi sao?”
Hoán Sa gật đầu, thút tha thút thít kể lại mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Thẩm Mỹ Ảnh cau mày lắng nghe, hồi lâu mới vỗ vai nàng thở dài: “Hoán Sa ngươi có biết không? Trong đời của mỗi người, sẽ luôn gặp phải một số bà tử cay nghiệt, dùng những bước đi vô năng của bọn họ để níu kéo ngươi, khiến cho ngươi không thể tiến về phía trước.
Thật ngu ngốc khi chỉ để vừa lòng bọn họ mà làm chậm đi nhịp bước của mình.
Điều ngươi phải làm là vượt lên trước họ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...