Thẩm Mỹ Ảnh đen mặt ngước đầu lên nhìn quản gia: “Ta không có gì để xem, Thế tử không có ở đây, không tiện chào hỏi Đô đốc, tốt nhất là mời hắn trở về đi.”
Tống quản gia do dự một lát, sau đó tiến lại gần nàng mấy bước thấp giọng nói: “Nhị gia cũng ở bên ngoài.
Nô tài cảm thấy tuy rằng để Đô đốc ở lại là không hợp lễ, nhưng Gia không ở đây, Nhị gia e là sẽ làm càng, không bằng để Trình Đô đốc ở lại phủ cũng có thể trấn áp một chút, cũng miễn cho Thế tử phi bất lực, bị cô lập một mình."
Một sân viện chỉ toàn là nữ nhân, nếu đã có một con sói tiến vào, tại sao không để thêm một con sư tử vào để kiềm chế nó?
Mỹ Ảnh suy nghĩ một chút, hình như quả thực là như vậy: “Vậy hãy sắp xếp cho Trình Đô đốc ở lại sát vách phòng Nhị gia đi, ta mệt quá rồi nên sẽ không đi ra chào hỏi nữa, nhờ Ôn chủ tử tiếp đãi giúp ta đi."
“Vâng.” Quản gia lãnh mệnh lui xuống.
Liếc nhìn Cẩm Y đang nằm trên trường kỷ, Mỹ Ảnh thở dài, sờ sờ đầu rồi khập khiễng lên giường nghỉ ngơi.
Lại là một đêm sáng trăng, Tống Lương Thần vẫn còn chưa ngủ, đang kiểm tra danh sách của Tả quân.
Hắn chợt hiểu ra, bản thân làm người giám sát Tả quân này cũng giống như Thẩm Mỹ Ảnh đột nhiên chưởng quản hậu viện, chỉ có thể lấy tài năng thuyết phục người khác, việc chiếm được lòng người chỉ là vấn đề thời gian.
Căn bản không cần phải làm những việc không cần thiết khác.
Chắc chắn sẽ có người tìm cách ngáng chân, có thể tìm ra cách hoá giải là tốt nhất.
Chỉ cần bản thân có quyết tâm, thì sẽ không cần lo lắng về người nào cả.
Những ngày này, hắn nỗ lực để bản thân không nghĩ đến Tâm Nguyệt, cũng không muốn nghĩ về Thẩm Mỹ Ảnh, tuy nhiên mỗi khi gặp chuyện khó khăn, hắn vẫn không khỏi nghĩ đến Mỹ Ảnh.
Đó không phải là cảm giác tương tư, đại khái chỉ vì nữ nhân đó quá kiên cường, nghĩ về nàng ấy như được tiếp thêm sức mạnh.
Suy cho cùng, ở trong nghịch cảnh, nữ nhân còn có thể làm được đến vậy, hắn thân là nam nhi, lại có thể thua kém sao?
"Tống giám quân." Có phó tướng đi vào, cung kính chắp tay nói: "Ngày mai luyện binh, Giám quân hãy đến trường luyện lúc gà gáy sáng."
"Ta biết rồi, đa tạ nhắc nhở." Tống Lương Thần đặt danh sách xuống, hướng về phía hắn khẽ gật đầu, không còn mỉm cười ôn hòa như trước, nhưng ý vẫn tràn đầy tôn trọng.
Cuối cùng hắn quyết định nghe theo lời Mỹ Ảnh, giữ khoảng cách đối với kẻ dưới, tuy nhiên dù sao hắn cũng là người mới đến đây, vẫn giữ thái độ tôn trọng đối với người cũ, điều này có vẻ tốt hơn những gì nàng đã làm một chút, sẽ không khiến cho nhiều người bất mãn.
Hắn vẫn có thể đánh bại nàng!
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đã đi lâu như vậy rồi, không biết trong phủ có xảy ra chuyện gì không...
Thẩm Mỹ Ảnh đang ngủ ngon lành thì bị đánh thức bởi tiếng đánh nhau.
Mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sân trước phòng nàng, Tống Lương Dạ đang cùng Trình Bắc Vọng giao đấu, mỗi quyền mỗi cước, không phải đánh đổ chậu hoa thì cũng là đá vào cây hoa đào trong luống hoa.
“Hai người đang làm gì vậy?” Ngọc Thực cũng đã tỉnh lại, mặc áo đi ra ngoài, cau mày nhìn bọn họ: “Thế tử phi còn đang ngủ đó.”
“Xin lỗi.” Trình Bắc Vọng nói: “Ta...!cùng Tống Lương Dạ tỉ thí tỉ thí.”
Tỉ thí cũng không chọn nơi khác? Mỹ Ảnh dưới mắt đều có quầng thâm rồi, nghiến răng đứng dậy mặc quần áo vào.
Ngọc Thực bất lực nhìn hai vị chủ tử này, nhưng cũng không dám giằng co bọn họ, lợi dụng lúc Trình Bắc Vọng đang nói, Tống Lương Dạ một quyền vào mặt hắn.
Trình Bắc Vương tức giận, ra tay càng tàn nhẫn hơn.
Đam Mỹ Sắc
“Trình Đô đốc, tiểu thúc.” Mỹ Ảnh mở cửa phòng, bưng một khay sơn mài đặt hai tách trà đi ra: “Đánh có mệt không? Đến đây uống một ngụm trà rồi lại tiếp tục.”
Trình Bắc Vọng sửng sốt, đưa tay ngăn Tống Lương Dạ lại, quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Ảnh.
Hắn thực ra phát hiện Tống Lương Nghiệp có động tĩnh nên đến ngăn lại, nhưng không ngờ đến vẫn đánh thức nàng.
"Thế tử phi..."
“Tẩu tẩu thật chu đáo.” Tống Lương Dạ cười nói: “Nhưng tay ta bị Trình Đô đốc giữ lại, không thể uống trà.”
“Không sao, không sao.” Thẩm Mỹ Ảnh mỉm cười đưa tay bưng trà: “Đây, tiểu thúc, mời.”
Thế mà tự tay đút hắn? Ngọc Thực cau mày, kéo kéo tay áo Mỹ Ảnh, gắng sức lắc đầu! Đây là vị chủ tử được voi đòi tiên, đối với hắn không thể quá tốt được!
Mỹ Ảnh một tay ngăn Ngọc Thực, một tay đưa trà lên môi Tống Lương Dạ.
Bàn tay trắng nõn như bọc sứ, dưới ánh trăng rọi sáng ngời trông mười phần đẹp đẽ, Tống Lương Dạ khẽ mỉm cười, uống hơn một nửa tách.
“Đây, lại mời Trình Đô đốc.” Mỹ Ảnh lại bưng một tách trà đến trước môi Trình Bắc Vọng.
Trình Bắc Vọng sửng sốt một lát, ngơ ngác nhấp một ngụm trà, chậm rãi uống hết tách.
"Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi." Sau khi đút trà xong, nụ cười trên mặt Thẩm Mỹ Ảnh lập tức biến mất, dưới mắt quầng thâm đã vô cùng oán hận nói: "Chúc hai người mơ đẹp!"
Cái gì mơ đẹp chứ, bọn họ vẫn đang đánh nhau! Tống Lương Dạ nhếch môi, đang định tiếp tục tấn công thì cảm thấy một cơn choáng váng quen thuộc ập đến.
Nữ nhân này, nữ nhân này lại đánh thuốc mê hắn!
Trình Bắc Vọng nhìn Tống Lương Dạ từ từ ngã xuống trước mặt mình, trong lòng hiểu ra điều gì đó, ha ha cười lớn, đang định quay đầu lại khen Mỹ Ảnh thông minh, kết quả bản thân cũng lại cảm thấy choáng váng.
Không phải chứ, kể cả hắn nữa sao? Hắn và Tống Lương Dạ không phải chung loại một người! Hắn rất ngoan đó!
Mỹ Ảnh ngáp một cái rồi quay vào nhà, ném chiếc lọ nhỏ mà Tống Lương Dạ để lại lần trước cho Ngọc Thực: "Ngày mai đi mua thêm mấy lọ này.
Nó thực sự rất hữu ích."
Ngọc Thực phì cười, gật đầu đồng ý, gọi vài gia nô thức dậy, mang hai vị nằm bên ngoài quay trở về phòng.
Trùng hợp thay, Bạch Thường thức dậy vào ban đêm, mang theo đèn lồng từ mao xí trở về, tình cờ nhìn thấy người của Tương Tư Uyển đang khiêng ai đó đi về phòng khách.
Hít một hơi khí lạnh, Bạch Thường che miệng trốn sang một bên, vươn đầu nhìn về phía đó.
Gia nô còn mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn, lẩm bẩm: “Thế tử phi quả thật có tài lăn lộn, nửa đêm trong viện có nam nhân, còn phải khiêng về, cũng không biết khi Gia về có bị tức chết không? "
“Đừng nói nhảm nữa, cẩn thận Thế tử phi cũng cho ngươi nghỉ phép bây giờ.”
Đảo đảo mắt, Bạch Thường lập tức chạy vòng qua Nhiễu Lương Hiên.
Thế tử phi thế mà dám vụng trộm sau lưng Gia, tin tức này nhất định sẽ bán được giá cao!
Ôn Nhĩ Nhã mặc quần áo đứng dậy, kiên nhẫn nghe Bạch Thường mang sự tình nói rõ một phen, đại khái cũng có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Vụng trộm thì không đến nỗi, nhiều nhất là Nhị gia muốn làm bậy, lại bị Trình Đô đốc ngăn cản, cuối cùng hai người không rõ nguyên nhân gì mà cùng nhau ngất đi.
Bất quá nhìn thấy nha hoàn trước mặt đang nói đến nước bọt văng tung toé, nàng cũng không mở miệng ngắt lời.
Một đôi mắt dịu dàng nhìn nàng, khuyến khích Bạch Thường bày ra những âm mưu táo bạo hơn.
"Gia không có ở đây, Thế tử phi cho phép hai nam nhân ở trong phủ chúng ta vốn là không thích hợp.
Hiện tại nàng cùng bọn họ nửa đêm gặp riêng, thậm chí còn khiến bọn họ hôn mê.
Người đó một là Nhị gia, người kia là Trình Đô đốc, nô tỳ đều muốn biết Thế tử phi đã làm ra chuyện đáng sợ gì..."
"Ta biết rồi." Ôn Nhĩ Nhã gật đầu: "Ngươi đừng kể cho người xung quanh nghe, ngày mai ta sẽ đi nói chuyện với quản gia."
Bạch Thường mỉm cười gật đầu, ánh mắt đảo quanh.
Ôn Nhĩ Nhã thấy vậy, liếc nhìn Phủ Cầm bên cạnh, Phủ Cầm lập tức tiến lên và nhét mấy đại điếu tiền vào tay nàng.
"Đa tạ Ôn chủ tử.
Đa tạ Ôn chủ tử!" Bạch Thường vui vẻ cầm tiền rời đi.
Ôn Nhĩ Nhã che miệng ngáp dài, tùy ý nói: "Phủ Cầm, tối mai mời Trình Đô đốc tới đây một chuyến.
Chỉ cần nói là ta muốn cùng hắn nói một số chuyện liên quan đến Thế tử phi."
"Vâng." Phủ Cầm đáp lại rồi đỡ Ôn Nhĩ Nhã nằm xuống giường tiếp tục ngủ.
Mỹ Ảnh sáng sớm thức dậy, thấy sắc mặt Ngọc Thực không được tốt cho lắm.
"Chuyện gì vậy?"
Ngọc Thực đặt bữa sáng lên bàn, tức giận nói: "Chủ tử Người không biết đâu, mấy điêu nô bên ngoài đều chán sống rồi, còn ở sau lưng nói xấu Người."
Ngủ một giấc, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ngoài đầu gối đau nhức, tâm tình nàng cũng rất tốt: “Ngươi đã làm gì khiến đám người đó không vui sao?”
Ngọc Thực cắn môi, muốn nói nhưng không thể, cúi đầu nói: “Dù sao cũng là rất khó nghe, không biết từ đâu truyền đến, nô tỳ vừa mới đi vào phòng bếp nghe thấy bọn họ nói chuyện, nói nửa đêm trong viện chủ nhân có nam nhân.”
Lời nàng nói đã là rất tế nhị rồi, những nha hoàn và nô tài đó nói thẳng một cách rõ ràng: “Tối hôm qua Thế tử phi vụng trộm bị người bắt gặp!”
Ngọc Thực tức giận đến mức run rẩy toàn thân khi nghĩ đến điều đó, những nô tài này mỗi người đều nói nhiều như vậy, nghe gió lại bảo là mưa, căn bản chuyện còn chưa xảy ra, những điều không hề xảy ra, cũng có thể nói đã tận mắt chứng kiến!
“Nửa đêm hôm qua xác thực có nam nhân đến trong sân viện của chúng ta.” Mỹ Ảnh cười nói: “Bọn họ không phải là Trình Đô đốc và Nhị gia sao?”
"Chủ tử..." Ngọc Thực không biết nên nói gì mới phải, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của chủ tử, lòng càng thêm ủy khuất.
Trang trướcMục lụcTrang tiếp theo
quanben.io.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...