Trước Ngày Em Đến - Me Before You

Nói cách khác, tôi nghĩ đây dường như là một con người khác của tôi, Lou Clark, cô gái mà trong hai mươi năm chẳng đi đâu xa hơn một chặng xe buýt ở thị trấn quê nhà, giờ đây sắp bay tới đất nước thứ ba trong vòng chưa đầy một tuần. Nhưng tôi xếp đồ vào chiếc túi du lịch nhỏ với tốc độ nhanh chóng hiệu quả của một nữ tiếp viên, chỉ mang theo những thứ thiết yếu nhất. Treena lặng lẽ chạy loanh quanh để bỏ vào những thứ khác mà nó nghĩ tôi sẽ cần, rồi chúng tôi đi xuống cầu thang. Chúng tôi dừng lại giữa đường. Bố mẹ đã có mặt sẵn trong hành lang, đứng cạnh nhau với vẻ đáng ngại thường thấy mỗi khi chúng tôi lẻn về nhà sau một đêm đi chơi khuya.
"Có chuyện gì vậy?" Mẹ nhìn chằm chằm vào chiếc túi của tôi. Treena đã dừng lại trước mặt tôi.
"Lou đang đi Thụy Sỹ," nó nói. "Chị ấy cần đi ngay bây giờ. Hôm nay chỉ còn một chuyến bay thôi."
Chúng tôi chuẩn bị bước đi thì mẹ tiến lên.
"Không." Miệng bà mím lại với vẻ kỳ cục, tay khoanh lại một cách khó chịu. "Thật sự đấy. Mẹ không muốn con liên đới. Nếu đây đúng là điều mẹ đang nghĩ thì không được."
"Nhưng..." Treena cất tiếng, liếc nhìn lại phía tôi.
"Không được," mẹ nói, giọng mẹ cứng rắn lạ thường. "Không nhưng gì hết. Mẹ đã nghĩ nhiều về chuyện này, về mọi điều con kể với mẹ. Nó sai trái. Sai đạo đức. Và nếu con mắc vào mớ bòng bong ấy, nếu con định giúp một người tự vẫn, thì có thể cuối cùng con sẽ vướng vào đủ thứ rắc rối."
"Mẹ con nói đúng đấy," bố nói.
"Bố mẹ đã xem trên bản tin. Chuyện này có thể ảnh hưởng tới cả cuộc đời con đấy, Lou. Việc phỏng vấn vào đại học, mọi thứ. Nếu con có tiền án, con sẽ không bao giờ có được bằng đại học hay công việc tốt hay bất cứ thứ gì..."
"Anh ấy đã đề nghị chị ấy tới. Chị ấy không thể cứ thế lờ anh ấy đi được," Treena ngắt lời mẹ.
"Có chứ. Có, nó có thể. Nó đã dành sáu tháng cuộc đời cho cái gia đình ấy. Và chuyện ấy đã cho nó bao nhiêu lợi lộc xét trên tình cảnh hiện nay. Chuyện ấy đã cho nhà này bao nhiêu lợi lộc, với đám người đập cửa và hàng xóm ai ai cũng nghĩ chúng ta đã lừa phỉnh được nhiều tiền bạc hay đại loại thế. Không, cuối cùng nó đã có cơ hội để làm việc gì đó cho bản thân, thế mà giờ họ lại muốn nó đi tới chốn chết chóc ấy ở Thụy Sỹ và dính dáng tới chuyện có trời mới hiểu. Mẹ nói không. Không, Louisa."
"Nhưng chị ấy phải đi," Treena nói.
"Không, nó không phải làm thế. Nó làm đủ rồi. Chính nó đã nói vậy đêm qua, nó đã làm mọi việc có thể." Mẹ lắc đầu. "Bất kể rắc rối nào mà nhà Traynor định rước vào khi đi tới chỗ... chỗ... chỗ gì đó mà họ định đưa cậu con đẻ của họ tới, mẹ không muốn Louisa dính dáng tới. Mẹ không muốn nó phá hủy cả cuộc đời mình."
"Con nghĩ con có thể tự quyết định," tôi nói.
"Mẹ không chắc con có thể. Đó là bạn con, Louisa. Đó là một thanh niên với cả cuộc đời phía trước. Con không thể tham gia vào chuyện này được. Mẹ... mẹ kinh ngạc khi con thậm chí dám nghĩ đến nó." Giọng mẹ gay gắt lạ thường. "Mẹ không nuôi dạy con để con giúp người khác tự vẫn! Con sẽ kết liễu cuộc đời ông ngoại ư? Con nghĩ chúng ta cũng nên xua ông ngoại tới Dignitas hả?"
"Ông ngoại là chuyện khác."
"Không, chẳng khác gì. Ông không thể làm những việc ông vẫn làm. Nhưng cuộc đời ông quý giá. Cuộc đời Will cũng quý giá y như vậy."
"Đây không phải là quyết định của con, mẹ ạ. Đây là quyết định của Will. Ý nghĩa của tất cả chuyện này là để ủng hộ Will."
"Ủng hộ Will? Mẹ chưa bao giờ nghe cái gì ngu xuẩn như vậy. Con còn bé lắm, Louisa. Con chưa từng thấy gì, chưa làm được gì. Và con đâu biết chuyện này sẽ ảnh hưởng tới con thế nào. Nhân danh Chúa, làm sao con còn có thể ngủ mỗi đêm nếu con giúp cậu ấy làm chuyện này? Con sẽ giúp một người tìm đến cái chết đấy. Con có hiểu rõ điều đó không? Con sẽ giúp Will, cậu thanh niên thông minh lịch lãm ấy, tìm đến cái chết."
"Con sẽ ngủ được vì con tin Will biết cái gì hợp lý với anh ấy, và vì điều tồi tệ nhất với anh ấy là đánh mất khả năng đưa ra một quyết định dù nhỏ nhất, tự làm một việc cho bản thân dù nhỏ nhất..." Tôi nhìn bố mẹ, cố làm họ hiểu. "Con không còn nhỏ nữa. Con yêu anh ấy. Con yêu anh ấy, và con không nên để anh ấy một mình, con không chịu được ý nghĩ không có mặt ở đó và không biết việc... việc anh ấy sắp..." Tôi nuốt khan. "Vậy đấy. Con đi đây. Con không cần bố mẹ thông cảm hay hiểu con. Con sẽ đối mặt với mọi chuyện. Nhưng con sẽ đi Thụy Sỹ - dù bố hay mẹ có nói gì đi nữa."
Gian sảnh bé nhỏ trở nên yên lặng. Mẹ nhìn tôi chằm chằm như thể mẹ không hay biết tôi là ai. Tôi bước một bước tới gần bà, cố làm cho bà hiểu. Nhưng khi tôi lại gần, bà lùi lại một bước.
"Mẹ à? Con nợ Will. Con nợ anh ấy chuyện đi tới đó. Mẹ nghĩ ai đã khiến con phải nộp đơn vào đại học? Mẹ nghĩ ai đã khuyến khích con làm điều gì đó cho chính bản thân, đi du lịch, có tham vọng? Ai đã thay đổi cách con nghĩ về mọi thứ? Thậm chí cả về bản thân con? Là Will đấy. Sáu tháng qua con đã làm được nhiều hơn, sống được nhiều hơn cả hai mươi bảy năm trước gộp lại. Thế nên nếu anh ấy muốn con đi Thụy Sỹ thì được, con sẽ đi. Bất kể hậu quả thế nào."
Mọi người im lặng hồi lâu.
"Nó chẳng khác gì cô Lily cả," bố nói khẽ.
Tất cả chúng tôi đứng yên, nhìn nhau chằm chằm. Bố và Treena liếc nhìn nhau, như thể mỗi người đang chờ người kia nói gì đó.

Nhưng mẹ phá vỡ im lặng. "Nếu con đi, Louisa, con không cần về nữa."
Những từ ấy bay ra khỏi miệng bà như sỏi đá. Tôi nhìn mẹ kinh ngạc. Ánh mắt bà cứng rắn. Ánh mắt ấy căng lên khi bà quan sát phản ứng của tôi. Cứ như thể một bức tường tôi chưa bao giờ thấy chợt dựng đứng lên giữa chúng tôi.
"Mẹ à?"
"Mẹ nói thật đấy. Thế này chẳng khác gì sát nhân cả." "Josie..."
"Đó là sự thật, Bernard. Em không thể tham gia vào chuyện này."
Tôi lơ đãng nghĩ rằng tôi chưa bao giờ thấy Katrina tỏ ra nao núng như lúc này. Tôi thấy bố đưa tay nắm cánh tay của mẹ, để chỉ trích hay để an ủi thì tôi không biết. Trong một thoáng đầu tôi trống rỗng. Rồi hầu như chẳng biết mình đang làm gì, tôi từ từ đi xuống cầu thang, lướt qua bố mẹ rồi ra cửa. Một giây sau, em gái đi theo tôi.
Khóe miệng bố xịu xuống, như thể bố đang cố kìm nén mọi thứ. Rồi bố quay sang mẹ, đặt một tay lên vai bà. Mắt bà kiếm tìm gương mặt ông, như thể bà đã biết ông sắp nói gì.
Rồi ông liệng chìa khóa của Treena. Nó bắt lấy bằng một tay.
"Này," ông nói. "Đi ra bằng cửa sau, qua vườn nhà bà Doherty, lấy chiếc xe tải. Ngồi trong xe tải người ta không thấy được đâu. Nếu đi ngay và giao thông không quá tệ thì con sẽ tới kịp đấy."
"Chị có biết tất cả chuyện này rồi sẽ dẫn tới đâu không?" Katrina nói. Nó liếc ngang sang tôi khi chúng tôi phóng vù vù trên đường cao tốc. "Không."
Tôi không thể nhìn nó lâu - tôi đang sục sạo cái túi, cố nghĩ xem mình đã bỏ quên gì. Tôi cứ nghe vang vọng trong tai tiếng của bà Traynor. Louisa? Cô làm ơn tới nhé? Tôi biết chúng tôi rất lạ lùng, nhưng làm ơn... Cô đến ngay là chuyện vô cùng quan trọng.
"Chết tiệt. Em chưa bao giờ thấy mẹ như thế," Treena tiếp tục.
Hộ chiếu, ví, chìa khóa. Chìa khóa? Để làm gì? Tôi đâu còn nhà nữa.
Katrina liếc sang tôi. "Ý em là giờ mẹ đang giận, nhưng chỉ tại mẹ sốc quá. Chị biết rồi mẹ sẽ ổn cả thôi mà, phải không? Dạo em về nhà nói với mẹ rằng em có bầu, em cứ nghĩ mẹ sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa. Nhưng chỉ mất - mấy nhỉ - hai ngày là mẹ lại làm lành rồi."
Tôi nghe nó nói lao xao bên cạnh, nhưng tôi không thật sự để ý. Tôi không tập trung được vào cái gì. Đầu mút dây thần kinh của tôi chừng như bật cả lên; chúng náo loạn với hình ảnh dự báo. Tôi đang tới gặp Will. Bất kể còn gì khác, đó vẫn là sự thật. Tôi hầu như có thể cảm thấy những dặm đường giữa chúng tôi rút lại, như thể chúng tôi đang ở hai đầu của một sợi dây đàn hồi vô hình nào đó.
"Treena?"
"Sao ạ?"
Tôi nuốt khan. "Đừng để chị lỡ chuyến bay này nhé."
Em gái tôi quyết tâm hết sức. Chúng tôi giành đường, tăng tốc ở làn ngoài cùng, vượt quá tốc độ tối đa, và nghe đài để biết bản tin giao thông, rồi cuối cùng sân bay cũng hiện ra trong tầm mắt. Nó phanh két lại và tôi đang xuống xe thì nghe nó nói.
"Này! Lou!"
"Xin lỗi." Tôi quay lại, chạy vài bước về phía nó.
Nó ôm tôi, thật chặt. "Chị đang làm đúng đấy," nó nói. Nó nhìn như sắp khóc. "Giờ thì đi đi. Nếu chị lỡ chuyến bay chết tiệt đó sau khi em nhận sáu lỗ trên bằng lái thì em sẽ không bao giờ nói chuyện với chị nữa."
Tôi không quay lại. Tôi chạy như bay tới bàn của hãng Hàng không Thụy Sỹ, và tôi phải nói tên ba lần mới đủ rõ ràng để được nhận vé.
Quá nửa đêm một chút, tôi tới Zurich. Vì đêm quá khuya, bà Traynor làm đúng như đã hứa là thuê cho tôi một phòng khách sạn trong sân bay và bảo bà sẽ đưa xe đến đón tôi vào chín giờ sáng. Tôi đã nghĩ tôi sẽ không ngủ được, nhưng tôi ngủ - một giấc ngủ chập chờn mộng mị quỷ quái suốt nhiều giờ, rồi thức dậy lúc bảy giờ sáng mà chẳng biết mình đang ở đâu.
Tôi chếnh choáng nhìn quanh căn phòng xa lạ, nhìn những tấm rèm nặng trịch màu đỏ đun được thiết kế để chặn hết ánh sáng, nhìn chiếc ti-vi màn hình phẳng lớn, nhìn chiếc túi du lịch mà tôi thậm chí không buồn dỡ ra. Tôi kiểm tra đồng hồ, lúc này theo giờ Thụy Sỹ là bảy giờ hơn. Và khi nhận ra mình đang ở đâu, tôi đột nhiên thấy lòng mình thắt lại vì sợ hãi.

Tôi bò ra khỏi giường vừa kịp lúc để nôn trong phòng tắm nhỏ. Tôi khuỵu xuống sàn gạch, tóc tôi bê bết quanh trán, má tôi áp vào tấm sứ lạnh lẽo. Tôi nghe thấy tiếng mẹ, sự phản đối của bà, và tôi cảm thấy một nỗi sợ tăm tối lan tỏa trong lòng. Tôi không sẵn sàng đối mặt với chuyện này. Tôi không muốn thất bại lần nữa. Tôi không muốn phải nhìn Will chết. Tôi lại gượng dậy, nôn thốc tháo ầm ĩ.
Tôi không ăn được. Tôi cố gắng nuốt được một tách cà-phê đen, tắm rồi mặc đồ, tới tám giờ thì xong xuôi. Tôi nhìn bộ váy xanh lá nhạt tôi nhét vào túi tối qua và tự khỏi không biết nó có phù hợp với nơi tôi sắp tới. Mọi người sẽ mặc đồ đen cả à? Tôi có nên mặc thứ gì đó tươi sáng và sống động hơn, ví như chiếc váy đỏ mà tôi biết Will rất thích? Sao bà Traynor lại gọi tôi tới đây? Tôi kiểm tra điện thoại di động, băn khoăn không biết có nên gọi cho Katrina không. Giờ ở nhà là bảy giờ sáng. Nhưng có lẽ nó đang mặc đồ cho Thomas, và ý nghĩ nói chuyện với mẹ thật quá sức chịu đựng. Tôi trang điểm một chút, rồi ngồi xuống bên cửa sổ, thời gian chầm chậm trôi qua.
Chưa bao giờ tôi cô đơn tới vậy trong đời.
Khi không chịu đựng được phải ngồi trong căn phòng bé tí này thêm nữa, tôi quẳng mọi thứ còn lại vào túi rồi đi ra. Tôi định mua một tờ báo và đứng đợi ở hành lang. Như thế không thể tệ hơn ngồi trong căn phòng tối đen sau những tấm rèm với sự im ắng hoặc với tiếng từ kênh thông tin vệ tinh. Tôi sắp đi qua quầy tiếp tân thì thấy chiếc máy tính, đặt gọn gàng trong một góc. Trên đó có đề: Cho khách sử dụng. Vui lòng hỏi ở quầy tiếp tân.
"Tôi dùng máy tính được không?" tôi nói với cô tiếp tân.
Cô gật đầu, và tôi mua vé dùng một giờ. Đột nhiên tôi biết rất rõ mình muốn nói chuyện với ai. Từ trong lòng tôi biết anh là một trong số ít những người tôi có thể tin tưởng nói chuyện trên mạng vào lúc này. Tôi đăng nhập vào chat room và gõ vào ô tin nhắn:
Ritchie. Anh có đó không?
Chào buổi sáng. Ong. Hôm nay cô lên mạng sớm thế?
Tôi chần chừ một chút rồi gõ tiếp:
Tôi sắp bắt đầu một ngày kỳ lạ nhất trong đời. Tôi đang ở Thụy Sỹ.
Anh ấy hiểu điều đó có nghĩa gì. Tất cả bọn họ đều hiểu điều đó có nghĩa gì.
Bệnh viện đó là chủ đề của rất nhiều cuộc tranh luận nóng bỏng. Tôi gõ:
Tôi sợ lắm.
Thế tại sao cô lại ở đấy?
Vì tôi không thể không tới. Anh ấy yêu cầu tôi. Tôi đang ở trong khách sạn chờ tới gặp anh ấy.
Tôi ngập ngừng, rồi gõ tiếp:
Tôi không biết ngày hôm nay sẽ kết thúc thế nào. Ôi, Ong.
Tôi phải nói gì với anh ấy? Làm sao tôi thay đổi được quyết định của anh ấy?
Trì hoãn một lúc lâu anh mới gõ tiếp. Chữ của anh xuất hiện trên màn hình chậm hơn bình thường, như thể anh đang rất thận trọng.
Nếu anh ấy đã ở Thụy Sĩ, Ong, tôi không nghĩ anh ấy sẽ thay đổi quyết định đâu.
Tôi thấy cục nghẹn to tướng dâng lên trong cổ, tôi vội nuốt xuống. Richie đang gõ tiếp.
Đó không phải lựa chọn của tôi. Đó không phải lựa chọn của hầu hết chúng tôi trong website này. Tôi yêu cuộc sống của mình, dù tôi mong nó đã khác. Nhưng tôi hiểu tại sao bạn cô lại thấy thế là đủ rồi. Mệt mỏi lắm, khi phải sống cuộc đời này, mệt mỏi theo cái cách mà AB không bao giờ hiểu thấu. Nếu anh ấy đã quyết định, nếu anh ấy đã thực sự không thể thấy một con đường để mọi thứ tốt lên với anh ấy, thì tôi nghĩ điều tốt nhất cô làm được chỉ là có mặt ở đó. Cô không phải nghĩ xem anh ấy có đúng không. Nhưng cô phải có mặt ở đó.
Tôi nhận ra mình đang nín thở.
Chúc may mắn, Ong. Sau đó tới thăm tôi nhé. Sau chuyện ấy, có thể mọi thứ sẽ trở nên hơi khó khăn cho cô. Dù có chuyện gì đi nữa, tôi vẫn muốn có một người bạn như cô.

Ngón tay tôi vẫn lơ lửng trên bàn phím. Tôi gõ:
Tôi sẽ tới.
Đúng lúc đó cô tiếp tân bảo tôi rằng xe của tôi đã tới bên ngoài.
Tôi không biết mình mong đợi gì - có lẽ là một tòa nhà trắng đứng bên hồ hoặc trên ngọn núi tuyết phủ. Có lẽ là một mặt tiền ốp đá đúng kiểu bệnh viện với một tấm biển mạ đồng treo trên tường. Tôi không ngờ là phải lái xe qua một khu công nghiệp cho tới khi đến một nơi trông chẳng khác gì một ngôi nhà bình thường, bao bọc xung quanh là nhà máy, và thật kỳ lạ là cả một sân bóng. Tôi băng qua thềm, vượt qua một bể cá vàng, rồi vào trong.
Người phụ nữ mở cửa biết ngay tôi tới tìm ai. "Anh ấy ở đây. Cô có muốn tôi chỉ cho không?"
Khi đó tôi đứng chôn chân. Tôi nhìn trân trân vào cánh cửa đóng im ỉm, giống một cách lạ lùng với cánh cửa trong khu nhà phụ của Will mà tôi đã đứng bên ngoài suốt mấy tháng qua, tôi hít một hơi thật sâu. Rồi gật đầu.
Tôi thấy chiếc giường trước khi thấy anh; nó choán lấy căn phòng bằng chất gỗ gụ, bằng đống chăn gối in hoa lạ mắt chẳng hề ăn nhập gì với nó. Ông Traynor ngồi một bên, bà Traynor ngồi bên kia.
Trông bà xanh xao phờ phạc, bà đứng dậy khi trông thấy tôi. "Louisa."
Georgina ngồi trên chiếc ghế gỗ trong góc phòng, cúi gập xuống đầu gối, hai tay áp vào nhau như đang cầu nguyện. Cô nhấc mắt lên khi tôi bước vào, để lộ đôi mắt thâm quầng, đỏ ngầu nỗi buồn đau, và trong một thoáng tôi thấy thương cảm cho cô.
Tôi sẽ làm gì nếu Katrina cứ khăng khăng rằng nó có quyền làm việc tương tự?
Căn phòng sáng sủa thoáng đãng, giống như một phòng sinh hoạt của gia đình thượng lưu. Sàn nhà lát gạch, trải thảm đắt giá, cuối phòng có một bộ sofa hướng ra khu vườn nhỏ. Tôi chẳng biết phải nói gì. Quả là một cảnh tượng trần tục vô cùng kỳ quái, ba người họ ngồi đó, như thể là một gia đình đang cố nghĩ xem hôm nay nên đi tham quan ở đâu.
Tôi quay về phía giường. "À," tôi nói, túi xách vẫn ở trên vai, "tôi cho rằng dịch vụ phòng không được tốt lắm phải không?"
Ánh mắt Will khóa mắt tôi, và bất chấp mọi thứ, bất chấp mọi nỗi sợ hãi, sự thật rằng tôi đã nôn hai lần, rằng tôi cảm thấy như đã không ngủ cả năm nay, tôi bất chợt thấy vui vì đã đến. Không phải vui, mà là nhẹ nhõm. Như thể tôi đã cắt bỏ được phần đau đớn, muộn phiền trong bản thân, vứt nó đi.
Rồi anh mỉm cười. Thật đáng yêu, nụ cười của anh - chầm chậm, đầy nhận thức.
Thật kỳ lạ, tôi thấy mình mỉm cười lại. "Phòng đẹp quá," tôi nói, rồi đột nhiên nhận ra đó là một bình luận ngớ ngẩn. Tôi thấy Georgina Traynor nhắm mắt, và tôi đỏ mặt.
Will quay sang mẹ anh. "Con muốn nói chuyện với Lou. Được không ạ?"
Bà cố mỉm cười. Tôi thấy một triệu điều trong ánh mắt bà nhìn tôi khi ấy - nhẹ nhõm, biết ơn, một thoáng cay đắng vì phải đứng ngoài trong những phút ngắn ngủi ấy, có lẽ thậm chí còn có chút hy vọng rằng sự xuất hiện của tôi sẽ mang ý nghĩa gì đó, rằng số phận này có thể sẽ rẽ ngoặt.
"Tất nhiên rồi."
Bà đi qua tôi ra hành lang, và khi tôi đứng tránh cửa để bà đi qua, bà đưa tay ra chạm vào bắp tay tôi, chỉ thật nhẹ. Mắt chúng tôi chạm nhau, đôi mắt bà thật dịu tới nỗi trong một thoáng trông bà giống như một người hoàn toàn khác, rồi bà quay đi.
"Đi nào, Georgina," bà nói, khi thấy cô con gái không nhúc nhích.
Georgina từ từ đứng dậy và lặng lẽ đi ra, chính tấm lưng cô cho thấy sự miễn cưỡng của cô. Rồi chỉ còn lại hai chúng tôi.
Will được kê cao người trên giường, đủ để nhìn được ra ô cửa sổ bên trái, nơi đài phun trong khu vườn nhỏ róc rách tuôn một dòng nước sạch xuống cái bể bên dưới. Trên tường treo một bức tranh hoa thược dược đóng trong cái khung xộc xệch. Tôi nghĩ đó quả là bức tranh quá nhếch nhác khi phải ngắm vào những giờ cuối của cuộc đời.
"Thế..."
"Em không định..."
"Em không định thay đổi quyết định của anh."
"Em tới đây tức là em đã chấp nhận lựa chọn của anh. Đây là điều đầu tiên nằm trong tầm kiểm soát của anh kể từ vụ tai nạn."
"Anh hiểu."
Thế đấy. Anh hiểu, và tôi cũng hiểu. Chẳng còn gì để tôi làm.
Bạn có biết không nói gì là chuyện khó khăn tới mức nào không? Khi mà từng tế bào trong cơ thể khao khát làm điều ngược lại? Tôi đã luyện để không nói gì trên suốt cả chặng bay, thế mà giờ đây điều ấy vẫn bóp ngạt tôi. Tôi gật đầu. Khi cuối cùng cũng cất tiếng, giọng tôi thều thào, vụn vỡ. Câu thốt ra là câu duy nhất tôi có thể nói một cách an toàn.

"Em nhớ anh."
Khi ấy anh có vẻ thư giãn. "Lại đây em." Rồi khi tôi lưỡng lự. "Làm ơn. Lại đây nào. Ngay đây, trên giường. Ngay bên cạnh anh."
Lúc ấy tôi nhận ra rằng có sự nhẹ nhõm thật sự trong biểu hiện của anh. Anh vui khi nhìn thấy tôi theo cách mà anh sẽ không bao giờ có thể nói ra. Và tôi tự nhủ phải xem như vậy là đủ. Tôi sẽ làm điều anh đã yêu cầu. Và sẽ phải xem như thế là đủ.
Tôi nằm xuống bên cạnh anh, vòng tay qua người anh. Tôi ngả đầu lên ngực anh, để cơ thể mình tiếp nhận từng đợt dâng lên hạ xuống nhẹ nhàng của nó. Tôi có thể cảm nhận đầu ngón tay Will ấn nhẹ vào lưng mình, hơi thở anh ấm áp trên mái tóc. Tôi nhắm mắt lại, hít vào hương cơ thể anh, vẫn giống mùi gỗ tuyết tùng đắt đỏ, bất chấp không khí mới lạ dịu nhẹ của căn phòng, mùi nước tẩy trùng thoang thoảng bên dưới. Tôi cố không nghĩ tới điều gì. Tôi chỉ cố hết sức, cố thẩm thấu qua khứu giác người đàn ông tôi yêu, cố in dấu những gì tôi bỏ sót ở anh lên cơ thể mình. Tôi không nói. Rồi tôi nghe tiếng anh. Tôi gần sát anh tới nỗi tiếng nói của anh dường như nhẹ nhàng thẩm thấu qua cơ thể tôi.
"Này, Clark," anh nói. "Kể anh nghe chuyện gì vui vui."
Tôi đưa mắt ra ngoài cửa sổ nhìn bầu trời Thụy Sỹ xanh sáng và tôi kể anh câu chuyện về hai người. Hai người không nên gặp nhau, hai người chẳng ưa gì nhau khi mới gặp, nhưng họ thấy mỗi người trong họ là người duy nhất trên đời có thể hiểu được người kia. Và tôi kể với anh về những chuyến phiêu lưu của họ, về những nơi họ từng đến, về những thứ tôi được tận mắt nhìn thấy mà tôi chưa bao giờ dám mơ tưởng đến. Tôi gợi cho anh nhớ lại những bầu trời đầy sấm chớp và những vùng biển long lanh ngũ sắc và những đêm ngập tiếng cười cùng những câu đùa ngộ nghĩnh. Tôi vẽ ra trước mắt anh một thế giới, một thế giới cách xa một khu công nghiệp Thụy Sỹ, một thế giới mà trong đó ít nhiều anh vẫn là con người như anh hằng mong ước. Tôi vẽ ra thế giới anh đã vạch đường cho tôi, đầy những điều kỳ diệu và khả năng. Tôi để anh biết một nỗi đau đã được chữa lành theo một cách mà anh không bao giờ biết được, và chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến một phần trong tôi luôn mang nợ anh. Khi nói, tôi biết đây sẽ là những lời quan trọng nhất tôi từng nói trong đời, và điều quan trọng đó là những lời chân thật, chúng không mang tính truyền bảo, không phải một nỗ lực thay đổi quyết định của anh, mà chỉ để bày tỏ lòng trân trọng với những điều Will từng nói.
Tôi kể cho anh chuyện vui vui.
Thời gian chậm lại, cô đọng. Chỉ còn hai chúng tôi, và tôi lẩm bẩm trong căn phòng trống trơn ngập nắng. Will không nói nhiều. Anh không trả lời, không bình luận châm chọc, cũng không cười giễu. Thỉnh thoảng anh gật đầu, đầu anh áp vào đầu tôi, và thì thầm, hoặc khẽ thốt lên một tiếng thể hiện niềm thỏa mãn trước một ký ức đẹp đẽ nữa.
"Đó đã là," tôi nói với anh, "sáu tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời em." Im lặng hồi lâu.
"Buồn cười thật, Clark, với anh cũng thế."
Thế rồi, chỉ vậy thôi, trái tim tôi tan vỡ. Mặt tôi nhăn nhúm, sự bình tĩnh tan biến, tôi ghì chặt anh, tôi không còn bận tâm rằng anh có thể cảm nhận cơn thổn thức từ cơ thể tôi bởi lẽ nỗi đau đã phủ chụp lấy tôi. Nó nhấn chìm tôi, xé nát trái tim, cõi lòng và trí não tôi, nó đè nghiến tôi, và tôi không chịu nổi. Tôi thực sự nghĩ tôi không chịu nổi.
"Đừng, Clark," anh thì thầm. Tôi cảm thấy môi anh trên tóc tôi. "Ôi, xin em. Đừng. Nhìn anh này."
Tôi nhắm nghiền mắt và lắc đầu. "Nhìn anh đi. Xin em đấy."
Tôi không thể.
"Em đang giận. Làm ơn. Anh không muốn làm em đau hay khiến em..." "Không..." Tôi lại lắc đầu. "Không phải thế. Em không muốn..." Tôi áp má vào ngực anh. "Em không muốn thứ cuối cùng anh nhìn thấy là khuôn mặt khổ sở vẹo vọ đầy tàn nhang của em."
"Em vẫn không hiểu, phải không Clark?" Tôi nghe thấy nụ cười trong tiếng anh. "Đây không phải lựa chọn của em."
Một hồi lâu sau tôi mới bình tĩnh lại. Tôi hỉ mũi, hít một hơi thật sâu. Cuối cùng, tôi chống người lên khuỷu tay, và tôi nhìn lại anh. Đôi mắt anh, vốn nhọc nhằn và bất hạnh quá lâu, trông bình thản và thư thái lạ thường.
"Em đẹp vô cùng." "Buồn cười thật."
"Lại đây," anh nói. "Ngay cạnh anh."
Tôi lại nằm xuống, đối mặt với anh. Tôi thấy chiếc đồng hồ phía trên cánh cửa và đột nhiên có cảm giác thời gian đã hết. Tôi cầm cánh tay anh, vòng thật chặt quanh tôi, siết chân tay tôi quanh người anh để hai chúng tôi quấn nhau thật chặt. Tôi cầm tay anh - bàn tay phải cử động được - và cài các ngón tay tôi vào các ngón tay anh, hôn những khớp tay khi tôi cảm thấy anh siết tay mình. Giờ đây cơ thể anh đã quá thân thuộc với tôi. Tôi quen với nó theo cách mà tôi chưa bao giờ quen với cơ thể Patrick - sức mạnh cũng như sự dễ tổn thương ở nó, những vết sẹo và mùi hương. Tôi để mặt mình sát mặt anh đến mức đường nét của anh trở nên mờ ảo, và tôi lại bắt đầu lạc mình trong đó. Tôi đưa mấy đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh, da anh, chân mày anh, nước mắt vô tình rơi xuống má tôi, mũi tôi áp vào mũi anh, và trong khi đó anh lặng lẽ nhìn tôi, quan sát tôi một cách chăm chú như thể đang cất giữ từng tế bào trên cơ thể tôi. Anh đã rút lui, ẩn vào một nơi tôi không với tới.
Tôi hôn anh, cố đưa anh trở lại. Tôi hôn anh và đặt môi tôi thật yên trên môi anh để hơi thở của chúng tôi hòa quyện và dòng lệ từ mắt tôi trở thành muối trên da anh, tôi tự nhủ rằng ở một nơi nào đó, những mảnh nhỏ xíu của anh sẽ trở thành những mảnh nhỏ xíu của tôi, nhai, nuốt, sống động, vĩnh hằng. Tôi muốn ấn từng chút một của cơ thể mình lên anh. Tôi muốn áp đặt thứ gì đó vào anh. Tôi muốn cho anh từng mảnh sự sống tôi cảm nhận và bắt anh phải sống.
Tôi nhận ra mình sợ phải sống thiếu anh. Sao anh lại có quyền phá hủy cuộc sống của em, tôi muốn gặng hỏi anh, mà em lại không được nhúng tay vào cuộc sống của anh?
Nhưng tôi đã hứa.
Thế nên tôi ôm anh, Will Traynor, thần đồng thành phố một thời, tay đua xe cự phách một thời, vận động viên, nhà du thám, người yêu. Tôi ôm ghì anh, không nói gì, nhưng lại lặng thầm nói mãi với anh rằng anh được yêu. Ôi, nhưng anh được yêu.
Tôi không biết chúng tôi nằm như thế bao lâu. Tôi lờ mờ nghe cuộc trò chuyện khe khẽ bên ngoài, nghe tiếng giày sột soạt, tiếng chuông nhà thờ ngân từ một nơi nào xa xăm. Cuối cùng tôi nghe anh thở hắt ra, gần như rùng mình, rồi anh ngửa đầu ra một chút để chúng tôi có thể nhìn rõ nhau.
Tôi chớp mắt nhìn anh.
Anh khẽ mỉm cười với tôi, gần như một lời xin lỗi.
"Clark," anh nói khẽ. "Em gọi bố mẹ anh vào được không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui