Trong phòng im lặng rất lâu, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của ta và hắn, cùng ánh nến lung lay theo làn gió nhẹ.
Rất lâu sau, ta nghe thấy giọng nói trầm đục của hắn.
“Không muốn.
”
“Nhưng mỗi lần, đều là nàng cãi nhau với trẫm, nàng ghét trẫm, chán ghét trẫm, không cho trẫm đến gần nàng, trẫm chạm vào nàng, nàng lại tỏ ra như bị chó cắn vậy.
“Mộ Uyển Ninh, nàng không yêu trẫm, thậm chí còn ghét trẫm, chỉ muốn rời xa trẫm, trẫm có thể làm gì đây…”
Phó Diễn cúi đầu đứng trước mặt ta, tóc rủ xuống trên má một mảng lớn.
Lắng nghe kỹ, bên trong tạp âm lại có vài phần bi thương.
Ta vô thức siết chặt lòng bàn tay.
Ta nói: “Phó Diễn, lần này ta thực sự muốn đối xử tốt với chàng.
“Ta đã không còn thích Ninh Vương nữa, sẽ không có tư tình với Ninh Vương.
“Chàng hãy tin thiếp lần này… ngồi xuống, nói chuyện đàng hoàng, được không?”
Phó Diễn nhìn chằm chằm vào ta.
Một lúc sau, hắn ngồi xuống bên cạnh ta, tỏ ra nghiêm túc để nói chuyện.
“Trẫm sẽ không để nàng đi.
”
Hắn nói, “Ngoài điều đó ra, những gì nàng nói, trẫm đều sẵn lòng nghe.
”
Ta nhìn vào vẻ cuối cùng cũng nghiêm túc của hắn, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, thật buồn cười.
Năm năm kể từ khi lên ngôi hoàng hậu.
Đây lại là lần đầu tiên, ta và hắn ngồi xuống đối diện, nói chuyện tử tế với nhau.
“Từ nhỏ thiếp đã thích đọc du ký của các tiền bối, khao khát được rời khỏi kinh thành, lang bạt giang hồ, trải nghiệm nhiều điều, ngắm nhìn những cảnh sắc khác nhau.
”
“Trước đây, Ninh Vương chỉ là một vương gia nhàn tản, đã hứa sẽ cùng thiếp du ngoạn khắp nơi, dù có đi biên cương, cũng là mặc thiếp tự do cưỡi ngựa chơi đùa.
”
“Cung điện quá nhỏ và ngột ngạt, bệ hạ, trong năm năm này, thần thiếp đã đi khắp mọi ngõ ngách của ngự hoa viên, nhớ rõ nơi nào trồng hoa gì, mùa nào có cỏ dại mọc, thần thiếp không thích nơi này.
”
Dù có trạm khắc lộng lẫy, vàng ngọc đầy nhà, cũng không thể sánh bằng non sông tươi đẹp bên ngoài cung điện.
Khi còn nhỏ, thiếp từng mơ ước có thể mang kiếm đi khắp thiên hạ.
Khi ta lớn lên và đính hôn, Ninh Vương nói, hắn sẵn sàng cùng ta, để ta không bị ràng buộc bởi thân phận, sống một cuộc sống thật thoải mái.
Sau đó, ta bị ép vào cung làm hoàng hậu, bị nhốt trong bức tường bốn phía của cung điện này, lễ nghi, quy tắc… ngột ngạt đến mức gần như phát điên.
Ta bị giam cầm trong sự sang trọng cao quý suốt mười năm.
Bị ép đến mức tự thiêu chết, để cầu một kiếp sau được tự do và thoải mái.
….
.
“Nàng là thế gia đích nữ, lại có thể có những ý nghĩ táo bạo như vậy sao?"
Phó Diễn rõ ràng rất ngạc nhiên.
Còn ta thì nhún vai:
“Khi còn nhỏ, thiếp sống ở Nam Cảnh cùng ngoại tổ phụ, mười ba tuổi mới vào kinh thành, quy củ đều học một cách nửa vời, làm hoàng hậu và quản lý cả một cung điện lớn như vậy, thực sự rất không quen.
”
Không phải là không biết.
Chỉ là không thích.
Quá đỗi ngột ngạt, quá đỗi nhàm chán, không khí bị giam cầm và áp bức, như muốn bức người sống đến phát điên.
Nhưng Phó Diễn không hiểu được những điều này.
Hắn rất thắc mắc hỏi ta:
“Nàng là hoàng hậu, là nữ chủ nhân trong cung này, ai dám quản nàng, làm nàng bực tức?
“Ngay cả trẫm cũng bị nàng đùa giỡn như một con chó, nàng ở trong cung này còn có gì bị ràng buộc?
“Nếu nàng thấy trong cung ngột ngạt, sau này trẫm sẽ ban ân, cho phép nàng có thế xuất cung bất cứ lúc nào cũng, trở về thăm phủ, được không?”
Đây thực sự là một ân huệ rất lớn.
Nhưng…
Ta muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra, cuối cùng chỉ thở dài.
Thôi vậy.
Bỏ đi…
Cứ như vậy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...