Phan Tiểu Trác hoàn toàn không biết gì về trạng thái của Thạch Khải bên này, sau khi biết chỉ là điện thoại của Thạch Khải bị rơi thôi còn người không sao cả thì cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói câu “Vậy ổn rồi.”
Ba chữ ngắn ngủi đã kết thúc cuộc trò chuyện đêm hôm ấy.
Thạch Khải ngồi một hồi, điện thoại thực sự cũng không có thêm tin nhắn gì nữa, bèn thay quần áo ra ngoài đi rước tên nhóc Sửu Hoa.
Lần teambuilding này Thạch Khải thắng rất nhiều vòng, thêm cả việc các đồng nghiệp đồng cảm chuyện điện thoại di động của hắn bị vỡ màn hình nên chủ động an ủi, thế là hắn nhận được kha khá voucher. Giống như mọi lần, Thạch Khải đổi voucher ở chỗ công ty xong thì đều xuống lầu gửi đi hết. Ngoài những thứ này ra còn gửi riêng một bịch kẹo trần bì lớn, là quà tặng khi đồng nghiệp của hắn về quê mang lên dạo trước.
Mấy ngày nay Phan Tiểu Trác gần như không nhận được tin nhắn của Thạch Khải, có thì cũng chỉ là mấy tin ngắn ngủi rồi thôi, không nói chuyện nhiều.
Liên tiếp nhận được mấy tin nhắn chuyển phát nhanh, Phan Tiểu Trác nhớ lại, gần đây ngoài trừ lên mạng đặt hai cái quần giữ nhiệt ra thì không có mua gì khác. Cậu đến trạm chuyển phát nhanh xem thử, không phải quần giữ nhiệt cậu mua, tất cả đều là chuyển phát nhanh gửi từ Bắc Kinh đến.
Cả thảy là năm món lớn nhỏ, trong đó còn có một thùng rất lớn, Phan Tiểu Trác phải dùng hai tay mới có thể ôm được. Anh trai giao hàng giúp cậu lấy các đơn hàng xuống, xếp chồng lên nhau ở trước cổng.
Phan Tiểu Trác đứng ở cổng gửi tin nhắn cho Thạch Khải: Anh Khải ơi có phải cậu mua đồ mà điền sai địa chỉ rồi không? Tớ gửi lại cho cậu nha?
Lúc này đang là giờ làm việc của Thạch Khải, Phan Tiểu Trác đứng ở đó đợi mười phút cũng chưa nhận được hồi âm, cậu cũng không dám lấy đồ chuyển phát nhanh, chỉ có thể ôm túi đứng chờ bên cạnh. Cậu nghĩ có thể là Thạch Khải mua đồ cho chó con, nhưng nghĩ lại thì người gửi chính là Thạch Khải, cũng không giống mua đồ mà gửi nhầm lắm.
Tin nhắn của Thạch Khải lát sau mới đến: Không có. Lấy đi chưa?
Phan Tiểu Trác vội vàng nói: Chưa lấy, chỗ này có năm đơn chuyển phát nhanh lận.
Thạch Khải: Lấy đi.
Phan Tiểu Trác ngớ người: Là cậu gửi cho tớ hết hả? Cái gì á, sao nhiều dữ vậy?
Thạch Khải: Tham gia hoạt động đổi được.
Phan Tiểu Trác: Cỡ này nhiều lắm!
Thạch Khải: Không có bao nhiêu tiền hết, cậu về mở hộp mù[1] ra đi.
[1] Hộp mù (blind box) là hộp quà chứa một món đồ, thông tin hoặc dịch vụ bí ẩn. Người mua sẽ không biết mình nhận được gì. Những thứ bên trong hộp có thể rẻ hoặc đắt hơn số tiền mà họ đã bỏ ra để mua.
Phan Tiểu Trác biết rõ “Không bao nhiêu tiền” của Thạch Khải chưa chắc đối với cậu mà nói cũng là “không bao nhiêu tiền”, cậu loay hoay nhắn tin từ chối nói: Tớ giữ lại một cái thôi anh Khải, còn lại tớ gửi lại cho cậu.
Một lúc lâu sau Thạch Khải cũng không nói gì, chỉ trả lời một dấu chấm.
Phan Tiểu Trác nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Thạch Khải từ dấu chấm này, kể từ khi cả hai trò chuyện đến nay, ngoại trừ những lúc nói đùa thì Thạch Khải chưa từng gửi mỗi một dấu chấm thế này.
Thạch Khải vẫn luôn là một người khiến mọi người cảm thấy rất thoải mái, lời hắn nói ra sẽ không làm người khác khó xử, tán gẫu với hắn cũng không nhàm chán. Một dấu chấm câu thể hiện cảm xúc rõ ràng thế này khiến Tiểu Trác lo lắng ngay tức khắc.
Tiểu Trác đứng tại chỗ xoắn xuýt hồi lâu, đoạn thử thăm dò gửi: Anh Khải?
Thạch Khải gửi thẳng địa chỉ đến. Địa chỉ, tên, số điện thoại, không thiếu gì cả.
Phan Tiểu Trác lúc này liền bứt rứt.
Cậu có địa chỉ của Thạch Khải, trước đây cậu đã mua đồ chơi và đồ ăn vặt cho chó con, khi đó cậu hỏi Thạch Khải địa chỉ, hắn không nói lời nào đã gửi, chẳng mượn cớ chút nào.
Lúc đó chính là dãy địa chỉ này, Phan Tiểu Trác cẩn thận thêm vào địa chỉ Taobao của mình, trước đây danh sách địa chỉ chỉ có của một mình cậu, sau khi thêm xong, Phan Tiểu Trác nhìn hai địa chỉ ở cạnh nhau còn cảm thấy rất đẹp.
Bây giờ Thạch Khải gửi lại dãy địa chỉ này, khẳng định chính là giận rồi, cùng là nhận nhưng tâm tình Phan Tiểu Trác so với lần trước hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Trác rất muốn hỏi ý kiến Đào Hoài Nam một chút, tình huống thế này phải làm sao đây. Đối với người sợ giao tiếp xã hội như Tiểu Trác mà nói thì vô cùng nan giải.
Kẹo trần bì, loa AI Xiaomi, bàn phím Bluetooth, sữa rửa mặt dành cho nam, cùng với chăn lông trong cái thùng lớn nhất, Phan Tiểu Trác mang hết về ký túc xá rồi mở từng thùng một, thực sự được trải nghiệm cảm giác mở hộp mù.
Bạn cùng phòng mở cửa về phòng, thấy cái thùng chuyển phát nhanh ở trên sàn của Phan Tiểu Trác thì “wow” một tiếng hỏi: “Mua đồ nhiều quá vậy?”
Phan Tiểu Trác đóng nắp thùng lại, nói: “Đâu, bạn gửi đó.”
“Bạn gửi gì mà nhiều dữ,” Bạn cùng phòng vừa cười vừa nói, “Không biết còn tưởng Tiểu Trác có bồ rồi đó.”
Phan Tiểu Trác thực sự chẳng muốn nhiều lời với bạn cùng phòng, nên cũng không lên tiếng nữa.
Ở trong ký túc xá cậu vẫn luôn không có mấy cảm giác tồn tại, bạn cùng phòng cũng không nói gì với cậu nữa, đi thay quần áo rồi rửa mặt.
Phan Tiểu Trác mở bịch kẹo trần bì ăn một viên, cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, chụp mấy tấm hình lúc mở bịch định gửi cho Thạch Khải nhưng lại không dám lắm. Phản ứng thường thấy của chứng rối loạn lo âu xã hội, luôn rất xoắn xuýt trước khi nói chuyện với người khác.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu xoắn xuýt như vậy khi đối mặt với Thạch Khải. Phan Tiểu Trác không muốn hắn tức giận, trong lòng thấy rất khó chịu. Ngẫm lại từ góc độ của mình, Phan Tiểu Trác cũng thấy bản thân thật sự mất hứng.
Mãi đến khi bạn cùng phòng đã rửa mặt xong xuôi rồi lên giường nằm chơi game, Phan Tiểu Trác vẫn chưa gửi tin nhắn. Cậu không biết nên nói thế nào, cũng không biết Thạch Khải có còn muốn để ý đến mình hay không. Cậu cảm thấy mình như trở về thời cấp ba vậy.
Cũng may đối phương là một người hoàn toàn tương phản với cậu.
Tin nhắn của Thạch Khải được gửi đến trước.
Khải: Trác, ngủ chưa?
Phan Tiểu Trác vẫn luôn mở màn hình trò chuyện, thấy tin nhắn nhảy ra, cậu hơi bất ngờ, tim cũng đập nhanh hơn. Sau đó lập tức trả lời: Chưa!
Khải: Nằm rồi à?
Phan Tiểu Trác: Cũng chưa!
Khải: Thế cậu làm gì vậy?
Phan Tiểu Trác: Đang ngồi ở dưới!
Thạch Khải: Mấy giờ rồi mà cậu còn ngồi nữa, dọn dẹp đi.
Phan Tiểu Trác vẫn chưa trả lời, Thạch Khải lại nói: Cậu dọn dẹp xong thì nói tôi một tiếng, có chuyện muốn nói.
Phan Tiểu Trác: Được!
Phan Tiểu Trác dọn dẹp bằng tốc độ nhanh nhất rồi leo lên giường, nằm xuống gửi tin nhắn cho Thạch Khải: Tớ nằm rồi anh Khải.
Suốt quá trình rửa mặt, Phan Tiểu Trác hơi thấp thỏm, không biết Thạch Khải muốn nói gì. Trong lúc chờ Thạch Khải trả lời, Phan Tiểu Trác tự suy nghĩ ra nhiều khả năng.
Nhưng cũng không phải nghĩ quá lâu, Thạch Khải trả lời rất nhanh: Trước tiên xin lỗi cái đã, Trác, chiều nay thái độ tôi không tốt lắm.
Phan Tiểu Trác nghĩ đến một loạt khả năng nhưng tuyệt nhiên không có thế này, vội vàng trả lời: Không không không, đâu có!
Thạch Khải: Sao lại không có, nóng nảy quá còn gì.
Phan Tiểu Trác muốn nói “Tại tớ quá mất hứng mà”, ngẫm lại thế là đổi thành “Vậy bây giờ cậu còn giận không”, ngay trước khi gửi lại đổi thành: Vậy bây giờ cậu đã hết nóng nảy chưa?
Cũng không biết là nên gửi câu nào mới đúng nữa.
Thạch Khải: Hết rồi. Gần đây đầu óc tôi không bình thường, bị ấm đầu đấy.
Phan Tiểu Trác hỏi: Cậu bị sao vậy?
Dạo này quả thật bọn họ không liên lạc nhiều, hắn cũng không kể chuyện của mình.
Thạch Khải: Tôi không sao cả, trước nói chuyện hôm nay đã.
Phan Tiểu Trác: Ừm ừm được.
Thạch Khải: Tôi trước đi, thực ra tôi không thích mấy hoạt động như kiểu teambuilding đồ, mấy trò chơi đó với tôi đều rất xấu hổ, người lớn hết rồi mà còn chơi mấy trò của con nít. Nhưng trong công ty tôi là người nhỏ nhất, muốn tránh cũng không được.
Phan Tiểu Trác: Ừm.
Thạch Khải nói chuyện rất thẳng: Lúc đó, điều duy nhất khiến tôi cảm thấy có chút ý nghĩa là tôi mà chơi thắng thì giật được ít đồ gửi cho cậu, để cậu gỡ ra chơi. Lúc ấy tôi cũng chỉ hy vọng có vậy, nghĩ như vậy nên mới chơi.
Khi Phan Tiểu Trác nhìn thấy tin này, trước hết cảm thấy rất ngạc nhiên, nhiều lần không dám tin, giống như là mèo con cắn vào tim mình, để lại một khoảng trống nho nhỏ.
Thạch Khải: Vậy nên cậu nói phải gửi trả lại cho tôi tôi liền thấy bực mình, vừa nãy nghĩ lại, là tôi ở đây kiếm chuyện, cậu không làm gì sai cả.
Phan Tiểu Trác quá shocked rồi nên chẳng nói nên lời nữa.
Thạch Khải vẫn còn tiếp tục gửi: Đừng để bụng, nếu cảm thấy nhiều thì cậu chọn hai món đi, còn lại gửi về cho tôi. Có bịch kẹo là cố tình gửi cho cậu đó, giữ lại ăn đi, ngon lắm.
Phan Tiểu Trác gửi thẳng một loạt ảnh vừa chụp qua.
Mặc dù mấy lời của Thạch Khải vẫn đang lướt loạn trong đầu, nhưng tay vẫn nhanh hơn não mà gửi tin nhắn qua trước: Tớ khui hết rồi, kẹo ngon cực kỳ luôn!
Phan Tiểu Trác: Hồi nãy tớ dùng sữa rửa mặt kia luôn rồi, đợi mấy ngày nữa trời lạnh tớ sẽ đổi sang cái chăn dày kia.
Phan Tiểu Trác: Cảm ơn anh Khải!
Thạch Khải xem ảnh mấy hộp chuyển phát nhanh lộn xộn Phan Tiểu Trác gửi đến, có thể tưởng tượng được lúc ấy Phan Tiểu Trác thấp thỏm xoắn xuýt gỡ từng cái một, cũng không dám nói chuyện với hắn. Chính là đứa trẻ thật thà và yên phận nhất, hắn hơi trầm mặt xuống thôi là đã luống cuống.
Lời giải thích của Phan Tiểu Trác đều mang theo cảm giác vừa vội vàng lại muốn lấy lòng, Thạch Khải không hiểu sao nhíu mày.
Trước đây mỗi lần nghe thấy Phan Tiểu Trác thành thật nói chuyện như vậy, Thạch Khải đều cảm thấy không nỡ, nhưng lần này cảm xúc càng mãnh liệt hơn so với khi đó, thậm chí đến mức Thạch Khải phải nhíu mày.
Cũng không cần phải giấu diếm gì, chỉ là có chút đau lòng.
Thạch Khải nói: Chung là cậu đi ngủ đi, hôm nay tôi nổi điên cậu đừng để bụng.
Phan Tiểu Trác: Không… Vốn là do tớ không biết nói chuyện.
Thạch Khải: Không có gì hết, lần sau tôi gửi đồ cho cậu sẽ báo trước cho cậu biết.
Phan Tiểu Trác: Ừm ừm, được.
Đêm đó Phan Tiểu Trác quả thực ngủ rất ngon, mặc dù trước khi ngủ có suy nghĩ rất lâu về những lời Thạch Khải nói, cũng đọc lại rất nhiều lần.
Người nửa đêm không ngủ được chính là Thạch Khải, hắn cứ nghĩ mãi, gõ chữ qua điện thoại như vậy có rất nhiều chuyện biểu đạt không được rõ ràng. Ví dụ như ngữ khí còn rắn quá, không đủ tự nhiên, cũng không biết tên nhóc sợ giao tiếp xã hội đọc được có đang hoảng sợ hay không.
Gần đây Thạch Khải đang cố tình “cai” thói quen nói chuyện với Tiểu Trác mỗi ngày, chỉ bằng cách bỏ thói quen thế này, hắn mới có thể xác nhận chắc chắn tất cả những cảm xúc của mình đến từ đâu.
Nhưng trước đó khi không có điện thoại còn tự nhủ là do thói quen được, nhưng chuyện ngày hôm nay và tất thảy những cảm xúc xảy đến sau đó đều chẳng liên quan gì đến thói quen cả.
Hôm sau tỉnh dậy Phan Tiểu Trác ngẫm lại lời Thạch Khải nói hôm qua, vẫn có chút thấp thỏm.
Một mặt cảm thấy bản thân không chịu nổi, một mặt lại cảm thấy bay nhảy trong lòng.
Nhưng cậu cũng chỉ nghĩ ngợi trong chốc lát vậy thôi, lúc xuống giường tất cả đều đã trở lại như thường. Thay quần áo, rửa mặt, ra ngoài lên lớp, Thạch Khải gửi tin nhắn cho cậu nói mình đi làm rồi, Tiểu Trác trả lời một tin “Cố lên”.
Cả ngày hôm đó vẫn như thường lệ, không có tin nhắn nào gửi cho Thạch Khải cả, buổi trưa ăn cơm Thạch Khải gửi cho cậu một bức ảnh cơm trưa, Tiểu Trác cũng trả lời bằng một tấm ảnh.
Rõ ràng đối diện còn có một khay ăn, Thạch Khải hỏi: Ăn với đàn anh của cậu à?
Tiểu Trác: Đúng vậy.
Thạch Khải: SK kia hả?
Tiểu Trác: Đúng! Ha ha ha.
Thạch Khải: Ừ.
Thạch Khải: OK.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...